Nhà có tiểu ngốc
Chương 7 : Cuộc hẹn hò ở trung tâm thành phố
Tiểu Tiện gần đây đang hẹn hò, mỗi ngày đều là vẻ mặt hạnh phúc, Tiểu Ngốc thấy ước ao muốn chết.
Tiểu Tiện nói với cậu, nếu ước ao, vậy tìm một người hẹn hò đi.
Thuận tiện giúp cậu bầy mưu tính kế, gọi cậu đi tìm cái người thu được bao cổ tay kia hẹn hò.
Tiểu Ngốc đã sớm quên đem bao cổ tay cho ai rồi, cậu chỉ nhớ rõ đối phương có một cái bím tóc.
Vừa nghe tới ‘bím tóc’, Tiểu Tiện đầu tiên nghĩ tới chính là Tề Huy. Tề Huy đã từng trêu đùa cậu nên cậu đã sớm đóng cho đối phương cái mác người – xấu. Cậu thân trọng nói với Tiểu ngốc, sau này đừng tìm Tề Huy lui tới thân thiết, bằng không sẽ có hại đó!
Tiểu Ngốc lần đầu tiên đối với Tiểu Tiện sản sinh nghi vấn, cậu cảm thấy Tề Huy không có cái gì xấu, tương phản, đối phương bản tính thiện lương, đối người chân thành, là một bằng hữu đáng giá thâm giao. Nhưng cậu không có ý đem ý nghĩ trong lòng nói cho Tiểu Tiện, lại càng không phản bác lại những gì Tiểu Tiện nói. Bởi vì mẹ cậu từng nói qua, những gì Tiểu tiện nói đều là chân lý, cậu cần là phải tín nhiệm đối phương, mệnh lệnh cậu ta nói ra cậu phải vô điều kiện, kiên quyết, nhanh chóng, không đắn đo chấp hành.
Trận chung kết ngày đó, cậu cùng Tiểu Tiện đi tới sân bóng rổ, Tề Huy cùng cậu bắt chuyện, cậu không dám vi phạm ý tứ của Tiểu Tiện, do đó lựa chọn làm thinh. Chỉ là cậu tuyệt đối không biết, Tề Huy đã bị hành động nho nhỏ này của cậu tổn thương.
Khi thi đấu, cậu nhịn không được hô một tiếng “Tề Huy cố lên!” lập tức đưa tới ánh mắt chỉ trích của Tiểu Tiện. Cậu gục đầu xuống, ngực có chút khó chịu. Hai bên đều là bằng hữu, cậu một người cũng không nghĩ tổn thương.
Con người cả đời này đều gặp phiền não, cậu từ trước đến nay vô ưu vô lự, đây là lần đầu tiên thể nghiệm đến loại cảm giác này.
Cậu nhíu mày than thở: Đối đãi thực khó!
Cái bộ dạng đó của cậu không giống như là một thanh niên tinh thần phấn chấn bồng bột mà như là một lão nhân nặng nề phiền muộn.
Tề Huy trong lúc vô ý nhìn thấy một màn kia, không nhịn được mỉm cười, trong lòng cũng dễ chịu không ít.
Trận đấu kết thúc, Tiểu Ngốc liền yên lặng rời sân bóng, náo nhiệt bốn phảng phất phía cùng cậu không quan hệ.
HLV trước đó đã hứa, nếu có thể bắt lấy quán quân liền đãi mọi người ăn hải sản.
Tiểu Ngốc thầm nghĩ, chính mình tại đội bóng là người có hay không đều vậy, căn bản không làm nên tác dụng gì. Đợi lát nữa mọi người đi ra ngoài chúc mừng thì thiếu cậu một người cũng không ai phát hiện.
Gió đầu thu thổi qua mặt mang theo chút giá lạnh. Tiểu ngốc không khỏi rụt cổ, cúi đầu đi về phía trước. Giờ khắc này nội tâm cậu tràn ngập cảm giác tịch mịch cùng cô độc, so với mùa thu tới khí trời đông lạnh, tâm tình cũng theo nhiệt độ rơi xuống vài độ.
Khi cậu đang đứng ở trạng thái cực độ phiền muộn, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng gào.
Cậu xoay người liền thấy một thân ảnh hướng hắn cấp tốc chạy vội mà đến.
Tuy rằng cậu thấy rõ hình dạng đối phương, thế nhưng chỉ dựa vào mái tóc dài tung bay kia cậu có thể nhận ra người tới chính là Tề Huy.
Khóe miệng không kiềm được nổi lên tia tiếu ý, cậu lập tức nghênh đón, không ngờ lại đón được một cái bạo lật.
Tề Huy trừng mắt gầm nhẹ: “Lương Tiểu Hạ! Ngươi cư nhiên dám không để ý tới ta!”
Tiểu Ngốc nuốt nuốt nước miếng chuẩn bị giải thích, đáng tiếc cậu còn chưa phun ra một chữ Tề Huy đã lại cho thêm một cái bạo lật.
“Làm gì đánh tôi………” Tiểu Ngốc bưng trán kêu ô ô.
“Ta sắp bị ngươi tức chết rồi! Đánh ngươi như vậy là còn nhẹ đó!! Đổi là người khác, ta sớm đá bay hắn rồi!”
“Na…. Cảm ơn anh hạ thủ lưu tình!”
“Yêu! Ngươi đây là nói móc ta hay cảm kích ta đây?”
“Cảm kích, vạn phần cảm kích!”
Nhìn cậu một bộ nghiêm trang, Tề Huy cảm thấy rất vô lực, bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Đồ tôm ngốc!”
Tiểu Ngốc nghe không rõ, nghiêng đầu: “Anh nói cái gì?”
Tề Huy tức giận: “Ta nói ngươi ngốc!”
Tiểu Ngốc: ⊙﹏⊙
“Đừng đứng trước mặt ta giả đáng thương.” Tề Huy túm lấy tay cậu, kéo đi, “Đi, ta mang ngươi đến trung tâm chơi.”
Nghe xong lời này, Tiểu Ngốc bật người vui vẻ, từ khai giảng đến giờ số lần cậu ra trung tâm phố chơi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mẹ cậu sợ cậu ra ngoài lạc đường sẽ bị bọn buôn người gạt bán lên thâm sơn cùng cốc làm con nuôi, từng nhiều lần căn dặn cậu không nên ra trường một mình, cho dù cùng bạn học đi cũng không nên đi quá lâu, trước khi xuất môn phải để ý chứng minh thư, kiểm tra di động còn pin hay không, tùy thời bảo trì thông tin kết nối, có chuyện kiếm cảnh sát, một ngày gặp tình huống khẩn cấp thì lập tức gọi 110! =_=||| Lương má, má làm vậy sao Tiểu Ngốc không ngày càng ngốc cho đc!
Mỗi lần ra ngoài đều làm chuẩn bị ngiều như vậy, Tiểu Ngốc nghĩ chính mình nên thành thật đứng trong trường tương đối an toàn, dù sao cậu cũng không muốn bị bọn buôn người chộp được quẳng lên thâm sơn cùng cốc.
Cổ tay bị đối phương vững vàng cầm, cảm xúc ấm áp hóa thành một cỗ nước ấm tốc hành lưu chuyển tận sâu trong tim, Tiểu Ngốc ngẩng đầu nhìn Tề Huy, nguyên bản khuôn mặt luôn mờ ảo lại rõ ràng đứng lên. Mũi thẳng cao, môi mỏng, gương mặt góc cạnh phân minh. Gió thổi nhẹ, tóc khẽ bay, bông tai bằng bạc lóe lên dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang lóa mắt.
Tiểu Ngốc có chút không rõ làm sao, chẳng lẽ cái tật mù mặt của mình đã khỏi rồi?
Cậu dụi dụi mắt, tầm mắt lại bắt đầu mờ ảo. Cậu cư nhiên không có một chút cảm giác thất lạc, ngược lại rất hài lòng.
Nguyên lai Tề Huy lớn lên đẹp như vậy, ngũ quan tinh xảo hữu hình, tinh xảo đến không chê vào đâu được. O(∩_∩)O
~Tiểu Ngốc theo Tề Huy lên xe bus vào trung tâm, bên trong xe tuy không nhiều người lắm. nhưng cậu liếc mắt một cái liền có thể phát hiện Tiểu Tiện ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên. Tâm không hiểu hoảng hốt, đột nhiên có loại xung động tưởng nhảy xe chạy mất.
Tề Huy lôi cậu xuống hàng cuối cùng, khi đi ngang qua Tiểu Tiện, cậu cong lưng cúi đầu thật thấp, tận lực kéo nhỏ tồn tại của mình. Đáng tiếc, mặc kệ cậu cố thế nào, Tiểu Tiện chính là đã phát hiện ra cậu, dù sao bên người cậu có một cái siêu cấp phát sáng.
“Tiểu Hạ.” Tiểu Tiện nhàn nhạt kêu một tiếng, sợ đến cậu hai chân như nhũn ra thiếu chút ngã xuống đất, “Cậu đến đây làm gì?”
“Cái kia … Mình …. Mình đi ….” Tiểu Ngốc đầu lưỡi thắt, thế nào cũng không nói chỉnh một câu.
Tề Huy không rõ cậu tại sợ cái gì, mạnh mẽ ấn cậu ngồi vào chỗ, giúp cậu trả lời: “Chúng ta đi trung tâm phố chơi.”
“Nga, vừa vặn tôi cùng học trưởng cũng tới trung tâm, vậy cùng đi đi.” Tiểu Tiện quay đầu nói với Tiểu Ngốc, “Tiểu Hạ, đợi lát xuống xe nhớ đi theo mình, đừng đi lạc.”
Tiểu Ngốc ừ một tiếng, sau đó ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả một bộ trầm mặc, kỳ thực nội tâm cậu chính tựa như nồi cháo sôi đến lợi hại, bên tai phảng phất còn có thanh âm sùng sục sùng sục, cái gì khác cũng nghe không thấy. Tề Huy kêu cậu vài tiếng cậu cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Tề Huy thấy khó hiểu, vừa nãy còn cười cười nói nói, thế nào đột nhiên như bị mèo tha mất lưỡi rồi?
Xe bus chậm rãi rời bến, Tề Huy chịu không nổi bầu không khí trầm mặc, chuẩn bị trêu chọc Tiểu Ngốc, lấy cậu giải buồn.
Hắn bắt tay vươn đến dưới mí mắt Tiểu Ngốc, khoe ra cái bao cổ tay, lẩm bẩm: “Bao cổ tay này cũng không tệ lắm, màu sắc tốt, các loại màu đậm hỗn cùng một chỗ làm cho có cảm giác không dính bụi bẩn. Còn có, bên trên có rất nhiều lỗ, nhìn qua giống giẻ lau, nhìn gần chính thị một cái khăn lau, tuyệt không mỹ quan.”
Tiểu Ngốc phiêu mắt qua, lại nhanh chóng đêm đường nhìn chuyển qua cửa sổ. Nhìn vẻ mặt cậu rất bình tĩnh, nhưng thực ra ngực đang đổ máu: bao cổ tay ta làm thực sự kém vậy sao?! ┭┮﹏┭┮
Bao cổ tay Tiểu Ngốc dụng tâm làm lại bị người ta chê không đáng một đồng, Tiểu Tiện lập tức bênh vực: “Anh ngại bao cổ tay đó khó coi vậy đừng mang a.”
Tề Huy nói đương nhiên: “Thứ này tuy không mỹ quan nhưng cũng là một phen tâm ý, ta sao có thể tùy ý chà đạp tâm ý người khác.”
Tiểu Ngốc cảm động đến rơi lệ: Người tốt! Bọn họ đều là người tốt!!
Tề Huy thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục lèm bèm: “Ngày hôm nay khí trời thật tốt.”
Tiểu Ngốc nhìn trời, ân, trời trong mây trắng, quả nhiên là khí trời tốt!
Tề Huy còn nói: “Bất quá đợi lát nữa trời sẽ mưa.”
Tiểu Ngốc vươn cổ hướng bầu trời mãnh nhìn, tư thế kia giống như phải nhìn thấy một mẩu mây đen mới cam lòng.
Tề Huy bỗng nhiên nói sang chuyện khác: “Từ nhỏ lão sư đã dạy, ở trên xe gặp trẻ nhỏ người già, phụ nữ mang thai phải chủ động nhường chỗ.”
Tiểu Ngốc lập tức đem đường nhìn chuyển về cửa xe, vừa vặn ô tô lức này vào trạm, cậu ở trong lòng tính toán, nếu có người già trẻ nhỏ thai phụ lên xe, cậu liền chủ động nhường chỗ.
Nhìn nửa ngày cậu không thấy được người già trẻ nhỏ hay thai phụ, mà là một cái mặt phẫn nộ.
Tề Huy đụng vai cậu, ác thanh ác khí hỏi: “Ngươi làm gì? Thế nào không để ý tới người?”
Cậu mau đem đường nhìn chuyển dời, làm bộ ngắm cảnh.
Tề Huy triệt để nổi điên, vươn tay túm lấy tai cậu, cố sức kéo.
“Ngươi không có tai a? Ta cùng ngươi nói chuyện, thế nào không để ý tới ta?”
Tai bị kéo sinh đau, Tiểu Ngốc thẳng gào khóc: “Đừng kéo, đau quá a!”
Tề Huy tức giận phản cười, trên tay nhẹ đi: “A, đều không phải câm điếc nha! Vì sao không nói lời nào?”
Tiểu Ngốc vô tội chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt tinh khiết lương thiện nhìn hắn: “Bởi vì anh là người xấu, cho nên tôi không thể để ý anh!”
Tề Huy khó hiểu trừng to mắt: “Ai nói ta là người xấu? Ta đắc tội ngươi? Ngươi dựa vào cái gì kêu ta là người xấu?!”
Tiểu Ngốc lui lại, ngẩng đầu giả câm.
Tề Huy hít sâu một hơi, giải oan cho mình.
Hắn chỉ vào hai mắt mình hỏi: “Ngươi thấy gì trong mắt ta?”
Tiểu Ngốc nhìn hai mắt hắn, đều mau nhìn thành mắt gà chọi cũng không thấy cái gì.
Tề Huy trực tiếp công bố đáp án: “Chân thành! Chân thành khó có thể che giấu.”
“Nga?!” Tiểu Ngốc cái hiểu cái không.
Tề Huy lập tức tẩy não cho cậu, thận trọng nói cho cậu, phán đoán một người là tốt là xấu, phương pháp trực tiếp nhất chính là —— nhìn mắt hắn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, người tốt thì trong suốt sáng sủa, người xấu thì láo liên.
“Nga!!” Tiểu Ngốc hoàn toàn minh bạch, gật đầu tán thành.
Tề Huy vô liêm sỉ hỏi: “Ngươi nhìn ánh mắt ta, lấp lánh hữu thần! Không có một tia tạp chất! Nếu như ta là người xấu, có thể có đôi mắt đẹp như thế sao?”
Tiểu Ngốc lập tức lắc đầu, “Không thể không thể!! Anh là người tốt!”
Tề Huy cong miệng cười, “Ngươi cũng là người tốt.”
Tiểu Ngốc mừng rỡ, “Thực sự?”
“Na đương nhiên, ánh mắt của ngươi vừa to vừa tròn lại sáng sủa, trong suốt như hồ nước lặng, tiêu chuẩn thật là con mắt người tốt!”
Tiểu Ngốc bắt đầu lâng lâng liễu.
Tề Huy tiếp lại lừa dối cậu một hồi, không ra nửa giờ, liền đem cậu triệt để hàng phục.
Nhìn cậu vẻ mặt sùng bái đích hình dạng, Tề Huy ở trong lòng cười trộm.
Tôm ngốc, ngươi thực sự là ngốc không có thuốc nào cứu được! Bất quá, đĩnh khả ái, đĩnh hảo ngoạn! (^o^)/
~Tiểu Ngốc từ xe bus xuống thì trong lòng đã ngầm quyết định, mặc kệ Tiểu Tiện có tức giận hay không, cậu muốn làm bạn với Tề Huy. Cậu biết Tề Huy nói có chút khoa trương, nhưng cậu không có lý do không tin hắn. Nếu như muốn cậu nói ra một lý do, đó chính là cùng Tề Huy một chỗ cậu cảm thấy rất vui, thỉnh thoảng còn có cảm giác tim đập mạnh.
Tới trung tâm, mấy người thương lượng quyết định trước đi xem phim, sau ăn cơm chiều, cuối cùng mới dạo chợ đêm, thé nhưng một trận mưa to đã quấy rầy kế hoạch của họ. Khi bọn họ từ rạp chiếu phim đi ra, bên ngoài cuồng phong gào thét, điện thiểm sấm rền, trời đất như bị màn mưa bao phủ. Tiểu Tiện không còn tâm tư chơi đùa, thầm nghĩ nhanh một chút trở về. Tiểu Ngốc lại có điểm luyến tiếc rời đi, thật vất vả mới tới trung tâm, cậu còn chưa chơi tận.
Cậu nói ra, ngạc nhiên nhất chính là Tiểu Tiện cư nhiên không phản đối, chỉ là kêu cậu nhớ về sớm một chút, đừng ngủ bên ngoài là được.
Tại đây một mùa ấm thay lạnh thế, tâm tình Tiểu Ngốc lại như thời tiết hôm nay, khi thì ấm, khi lại lạnh. Nói trước đó cậu là thấp thỏm, thì khi Tiểu Tiện đồng ý tâm tình trong nháy mắt lại lên, một lần lại một lần cậu bị cảm động tới rối tinh.
Tề Huy thấy khí không có chỗ phát, một bên chọc chọc đầu cậu một bên nói cậu không có tiền đồ.
Kỳ thực ngoại trừ cậu tất cả mọi người dều minh bạch, Tiểu Tiện căn bản không có năng lực ngăn cản Tề Huy làm bất cứ chuyện gì, Tề Huy nếu quyết định dẫn cậu ra ngoài chơi, sẽ để cậu chơi cho thống khoái. Cho nên đêm nay bọn họ chơi đùa hết mình, hoàn toàn quên mất thời gian trở về.
Tề Huy đầu tiên mang Tiểu Ngốc tới tiệm kính mắt, vốn định mua cho cậu một bộ màu lam. Nhưng cậu thấy bên người có một nữ sinh mang theo mắt kính màu hổ phách, liền bật người nổi tật bắt chước.
Cậu muốn màu hổ phách, Tề Huy lại không đồng ý, vì thế hai người tranh chấp một chút, tối hậu mỗi người nhường một bước, hai màu đều mua. Vì vậy Tiểu Ngốc mắt trái màu lam mắt phải màu hổ phách, lon ton theo sau Tề Huy ra khỏi tiệm mắt kính.
Trước đó, Tề Huy căn bản không biết tật xấu bắt chước của Tiểu Ngốc. Lần này đi ra sau hắn cuối cùng cũng trường kiến thức.
Tiểu Ngốc thấy trước siêu thị xếp dài một hàng, không hỏi nguyên nhân liền chạy tới xếp hàng. Tề Huy phỏng chừng cháy não cũng không hỏi nguyên nhân xếp theo. Hai người xếp a xếp, chờ a chờ, rốt cuộc tới lượt, vừa nhìn, nguyên lai siêu thị tổ chức mua sắm quay thưởng. Mua một trăm đồng liền tặng một phiếu quay thưởng, giải nhất là —— một túi bột giặt.
Tề Huy đen mặt căm tức nhìn cậu, cậu dĩ nhiên vô tội chớp mắt.
-_-||| Tề Huy hết nói nổi rồi, thật có loại xung động muốn đem cậu bóp chết!
Để tránh phát sinh chuyện này lần hai, tề Huy nghiêm lệnh cậu không được chạy loạn, thành thật theo sau chính mình.
Tiểu Ngốc đặc biệt nghe lời, gọi theo sát hắn, cậu giống như cái đuôi nhỏ một tấc không rời.
Hai người ăn, gọi điện, dạo chợ đêm, chơi vui đến quên trời đất. Thẳng đến 11h tối, Tề Huy mới làm bộ nhìn một chút thời gian, sau đó vẻ mặt tiếc nuối nói cho cậu, hiện tại KTX đóng cửa rồi, bọn họ không thể quay về phòng ngủ được.
Tiểu Ngốc gấp đến độ xoay quanh: “Làm sao bây giờ?”
Tề Huy quay đầu thẳng cười, lần thứ hai nhìn cậu thì lại thay một bộ chính kinh: “Ai, xem ra chúng ta chỉ có thể kiếm khách sạn ngủ một đêm thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
12 chương
73 chương
85 chương