Nhà Có Điêu Phu (Gia Có Điêu Phu)

Chương 43 : Nấu Người

Edit: Cesia ***** Điệp Y nhìn lướt qua cảnh chém giết trong đại sảnh, đám thổ phí đã muốn giết đỏ cả mắt, cả đám đều không muốn mạng nhào tới tấn công đám người của Cổ Hạo Nhiên, nhưng làm sao có thể là đối thủ của bọn họ, đến lúc bọn chúng ý thức được bộ dạng hung hãn ngày thường không thể bảo đảm cho sinh mạng của bọn chúng, chạy tán loạn tất nhiên là hiện thực nhất, tuyệt đường lui của bọn chúng không thể nghi ngờ càng tăng thêm tuyệt vọng của đám người hung bạo đó, Điệp Y nhìn thoáng qua Cổ Hạo Nhiên cả người đều tràn ngập phẫn nộ, ra tay tuyệt không lưu tình, chưa từng nhìn thấy qua hắn phẫn nộ đến thế, giết người không nói, sau khi nhận hết tra tấn chết đi còn phải làm thức ăn cho kẻ khác, loại hành vi vô nhân tính đó là điểm mấu chốt dấy lên ngọn lửa thịnh nộ trong lòng của Cổ Hạo Nhiên, Điệp Y quét mắt qua hai bên đang đánh nhau, sải bước ra ngoài cửa lạnh giọng nói, “Đóng cửa.” Nam hài cùng người trẻ tuổi lập tức cũng theo bước ra, dùng sức đóng lại cánh cửa lối ra vào duy nhất của sơn trại, hơn nữa còn khóa lại then cài. Điệp Y biết thứ này ngăn không được nhóm người của Cổ Hạo Nhiên, lập tức hướng mắt trực tiếp đi ra phía sau của sơn trại, nam hài cùng người trẻ tuổi cũng theo sát phía sau. Điệp Y dừng lại cước bộ, xoay người nhìn hai người, nam hài cắn răng nhìn Điệp Y nói, “Tôi biết chỗ nào còn người, so với ngài tự mình đi nhanh hơn nhiều.” Ánh mắt lạnh như băng của Điệp Y nhìn lướt qua nam hài, nam hài rùng mình một cái, bất quá vẫn ưỡn ngực thẳng người nhìn Điệp Y, Điệp Y nhìn thấy trên thân thể trần trụi của nam hài không ít những vết xanh tím, nhưng có thể nhận ra là vết thương mới có, trên khuôn mặt kiên cường không còn vẻ hoảng loạn cùng sợ hãi lúc trước. Nam hài gặp Điệp Y đánh giá mình, vẫn tiếp tục nhìn Điệp Y cắn môi nói, “Tôi đi theo thiếu gia nhà tôi bị bắt, thiếu gia đã chết, tôi muốn sống sót chỉ có thể giả bộ yếu đuối, tôi còn quá nhỏ, ả nữ nhân ma quỷ kia chướng mắt tôi, tôi một lòng một dạ thuận theo ả, để ả thấy tôi nhu thuận nghe lời, cho nên không chịu khổ nhiều, cũng không bị ép phải uống dược có thể đi lại ở trong này, hôm nay nếu không phải bởi vì ả ta muốn ném tôi cho đám cầm thú đó, tôi cũng sẽ không sợ hãi thành bộ dạng thế kia, qua tay đám người đó chưa từng có ai sống sót.” Dứt lời thần sắc thảm đạm, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường nhìn Điệp Y. Điệp Y lạnh lùng nhìn vẻ mặt kiên cường của nam hài, một lúc mới nhíu mày cởi ra ngoại sam ném cho nam hài nói, “Mặc vào.” Nam hài hai tay tiếp nhận thần sắc trở nên vui vẻ, khom người cảm tạ Điệp Y, sau đó nhanh chóng khoác lên người liền đi theo phía sau Điệp Y không nói. Nam tử trẻ tuổi không đợi Điệp Y nhìn qua đã chậm rãi nói, “Cơ hội là do chính mình nắm chắc, tôi nhịn lâu như vậy chính là chờ đến ngày này, tôi không muốn bỏ qua, lại càng không muốn để cho bất kỳ tên cầm thú nào ở chỗ này còn sống trên đời, bọn chúng đều đáng chết.” Điệp Y quét mắt qua hai người, nam hài cùng nam nhân đều kiên định nhìn nàng, một lúc mới lạnh lùng nói, “Dẫn đường.” Nam hài vâng một tiếng, lập tức hướng phía sau sơn trại vội chạy đi. Dọc theo đường đi đều không thấy bóng người, nam hài vội vã ở phía trước dẫn đường, Đệp Y lạnh lùng dị thường theo ở phía sau, máu theo chủy thủ cầm trong tay tí tách nhỏ giọt xuống đất, nam tử đi phía sau cắn chặt môi, thân thể cứng ngắc vô lực, lại không nói lời nào theo sát phía sau. Điệp Y ngoảnh ra sau liếc hắn một cái, trên trán của nam nhân ướt đẫm mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, sắc mặt trấn định dị thường nói, “Là nhuyễn kinh tán, sợ chúng tôi chạy trốn, mỗi ngày uống một lần, ngừng hai ngày thì vô tác dụng.” Dứt lời cắn chặt răng nhanh hơn cước bộ vượt qua Điệp Y, hướng tới một hướng khác. Ngoặt qua vài chỗ rẽ, nam hài chỉ vào cánh cửa ở phía trước thấp giọng nói, “Nơi đó là phòng bếp, bên trong có tên đầu bếp biến thái, sở hữu người đã chết ở đây đều giao cho hắn xử lý, kẻ nào không chết mà bị hắn xem trúng cũng không một ai trở về, thịt hắn cắt ra rất mỏng, hẳn là đao pháp rất tốt, chủ tử cẩn thận.” Điệp Y nghe thấy hài xưng hô nàng là chủ tử, lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, nam hài không chút chần chừ đuổi theo. Đập vào mắt, phòng bếp khoảng chừng hơn trăm m², khắp nơi đều treo đầy thịt, có sấy khô, có tương chế, còn có tươi sống, xem hoa vân trên thớ thịt không nói cũng biết là thịt gì, chính giữa phòng bếp đặt một cái nồi thật lớn đang bốc khói, mùi nước cháts nồng nặc xông vào mũi, một gã trung niên dáng người gầy gò đang một tay cầm thái đao, một tay khuấy nồi nưới sôi, bộ dạng vô cùng hưng phấn chỉ còn kém khoa tay múa chân, nghe thấy có người tiến vào, đầu cũng không ngẩng lên phát ra tiếng cười cạp cạp nói, “Thịt bò vẫn chưa xong đợi chút đi, lão Tam, hôm nay sớm vậy đã trở về, có phải đưa lên mặt hàng không trúng ý của đại trại chủ rồi không?” Không nghe thấy tiếng đáp lại, gã trung niên sinh ra cảnh giác ngẩng phắt đầu lên, vừa thấy Điệp Y cùng nam hài đang đi về phía gã, sắc mặt rất nhanh biến hóa, cầm thái đao bổ về phía Điệp Y, đồng thời rít lên the thé, “Ngươi là loại người nào? Đang làm gì?” Thanh âm cao vút lại bén nhọn, lọt vào tai làm cho người ta nổi hết da gà. Điệp Y thấy hắn cầm thái đao huơ qua huơ lại chói mắt sinh hoa, tốc độ mau, sức mạnh tập trung, đao đao đều nhắm ngay chỗ mấu chốt, khóe miệng không khỏi xả ra một tia âm lãnh cười, huy động chủy thủ trong tay, không lùi mà tiến tới nghênh hướng thái đao phi vũ. Gã đầu bếp kia đao pháp cho dù có tốt gặp gỡ Điệp Y cũng xem như không hay ho, mới vài cái giao phong bàn tay nắm thái đao của hắn đã bay lên trời, chủy thủ của Điệp Y gác ngay cổ của gã đầu bếp, hai mắt híp lại, ngữ điệu vẫn trầm ổn không hề có một tia nhấp nhô, nói, “Ngươi rất thích mấy thứ này?” Gã đầu bếp sắc mặt tái nhợt nhìn cánh tay bị đứt, miệng phát ra tiếng cười khùng khục the thé nói, “Đáng tiếc, nếu ngươi rơi vào trong tay ta, làn da này khẳng định là hoàn mỹ nhất, ta nhất định sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh lột nó xuống cho ngươi, cũng không biết thịt ăn có ngon không, bất quá bỏ vào trong nồi nấu, hương vị khẳng định là tuyệt hảo, ha ha.” Điệp Y thấy được thần sắc cực độ cuồng vọng trong mắt hắn, gương mặt vặn vẹo, tuyệt không lo lắng tình huống hiện tại của bản thân, ngược lại còn tùy ý đánh giá thân hình của Điệp Y, giống như đang khoa tay múa chân hưng phấn xem nên xử lý như thế nào mới tốt nhất, hiển nhiên là một kẻ tâm lý cực độ biến thái, Điệp Y hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã thích như vậy, ta sẽ thành toàn ngươi.” Dứt lời, huy động chủy thủ trong tay đánh gãy gân mạch tay chân của hắn, nhấc hắn ném vào trong nồi nước đang sôi sùng sục chính giữa phòng bếp. Gã nọ vốn đang kiên cường không rên một tiếng, lúc này bị ném vào trong nồi nước đang sôi trào, chỉ lộ ra duy nhất cái đầu, rốt cuộc huyết sắc mất hết, hoảng sợ vạn phần la hoảng lên, trong mắt tràn ngập hoảng loạn kinh hãi, Điệp Y mắt cũng không chớp nói với hắn, “Đồng dạng là giết người, ngươi làm cho ta thống hận.” Dứt lời liền xoay người rời đi, chỉ lưu lại tiếng thét chói tai hoảng sợ tuyệt vọng. Điệp Y hờ hững đi tới, nam hài nhu thuận ở phía trước dẫn đường, Điệp Y siết chặt chủy thủ trong tay, làm một sát thủ nàng không biết đã giết qua biết bao nhiêu người, trường hợp nào không từng gặp qua, thủ đoạn nào không từng sử dụng, hạ thủ không hề lưu tình, nhưng con người sau khi chết đi tựa như đèn tắt, tất cả ân oán lợi ích đều trở về với cát bụi, không đáng đến ngay cả thi thể cũng không buông tha, hành động tột cùng độc ác đó, thiên lý bất dung..