Cố Dương từ chối cho ý kiến, ngược lại thì vô tội nháy mắt một cái: “Cho nên tôi mới nói bà tốt!” Lôi Nghị cười khẽ hai tiếng, cũng không có kiên trì. Kỳ thực y biết trong lòng Cố Dương đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận y làm một nửa quan trọng kia trong cuộc sống. Người nhà của y bạn bè của y, chung quy có một ngày, cũng sẽ trở thành người nhà và bạn bè của Cố Dương. “Mẹ vừa mới tới, anh như thế nào để cho bà đi nấu cơm? Anh không phải là biết nấu cơm sao? khụ khụ…” Cố Dương thấy ho khan thật đúng là rất đáng ghét, mỗi một tiếng khụ, đều dẫn theo bụng run một cái, nội tạng co rút đau buốt theo . Lôi Nghị không ngờ nghe được Cố Dương thỏa hiệp, theo y gọi một tiếng mẹ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm giác thật đúng là….. Thật không tệ. Nữ vương đại nhân quả nhiên lợi hại a, từ lúc bà đến tới giờ nhiều nhất cũng coi là chưa được hai tiếng đồng hồ, vậy mà trực tiếp làm cho Cố Dương từng gọi ‘dì’, ‘bác gái’, trực tiếp gọi mẹ. Gừng càng già càng cay a! “Không có việc gì, bà có mấy món ăn sở trường, không ăn thật uổng phí, vừa hay hôm nay cho em nếm thử.” Tài nấu nướng của mình chính là được kế thừa từ mẹ, cho nên đối với tay nghề của mẹ già thập phần tự tin và sùng bái. Trong khi Lôi Nghị bội phục mẹ, nghe thấy Cố Dương ho khan, nhớ tới tuyết lê Tứ Xuyên chưng của mình, vội vàng đi phòng bếp xem độ lửa một chút. “Nếu không ta đem ba con cũng kêu tới đi, buổi tối chúng ta liền ở nhà đối diện. Này không phải sắp trung thu rồi sao, mọi người cùng nhau ăn tết, đoàn đoàn viên viên thật tốt.” Kỹ thuật xắt rau của mẹ Lôi không tệ, nhanh chóng xắt đồ ăn, không quên thương lượng cùng Lôi Nghị. Hôm nay tới chỗ con trai đi dạo một chút quả nhiên không sai, niềm vui ngoài ý muốn a! Tuyệt đối là quà tặng tốt nhất dịp lễ này! “Hôm nay em ấy mới gặp người, lại gặp ba con? Chịu đựng được sao?” Lôi Nghị lẩm bẩm, y đương nhiên cũng muốn mau chóng giới thiệu Cố Dương cùng cha mẹ quen biết, bất quá bây giờ Cố Dương còn bệnh ni, hơn nữa mới vừa cùng mẹ già nhà mình làm quen một hồi, hôm nay đem cha đưa đến, không phải là còn phải khẩn trương thêm một lần nữa sao! “Mẹ cảm thấy cậu ấy vẫn rất trấn định.” Mẹ Lôi khen một câu, suy nghĩ một chút, cuối cùng thỏa hiệp nói, “Vậy được rồi, hôm nay trước không nói cho ba con, mẹ làm cơm cho các con rồi trở về nhà. Aiz, mẹ thật hưng phấn a, con trai, con lại cùng mẹ xác nhận một lần, mẹ là thật sự được làm bà nội sao?” Mẹ Lôi cầm dao làm bếp giơ lên hướng Lôi Nghị sáp lại gần, để cho Lôi Nghị nói với nàng nhiều thêm mấy lần. Lôi Nghị: “…” “Đương nhiên là thực sự, hình xét nghiệm siêu âm thai còn ở đây.” Lôi Nghị thuận theo mẹ nói, cùng bà xác nhận. “Bé trai hay bé giá?” Mẹ Lôi tò mò hỏi. Lôi Nghị không trả lời, chỉ là quay đầu nhìn chăm chú mẹ một hồi, giống như đang suy nghĩ nói như thế nào, cũng đang suy nghĩ có nên nói cho mẹ biết hay không. Y cùng Cố Dương đều không quan trọng bé trai hay bé gái, chỉ sợ mẹ quá hưng phấn quá chờ mong, đến lúc đó vạn nhất có sai, vậy cũng không tốt. Mẹ Lôi bị con trai nhà mình nhìn chăm chú có chút sợ hãi, cuối cùng đầu hàng nói: “Ai nha thuận miệng hỏi một câu con như vậy là sao! Mẹ già của con cũng không phải là người trọng nam khinh nữ, được rồi được rồi, không hỏi, không quan tâm bé trai bé gái, mẹ gia của con đều thích!” Lời này bà nói xong một chút cũng không nghiêm túc, có sao đâu, vốn là ngay cả cơ hội làm bà nội cũng không có, hiện tại đột nhiên lòi ra một đứa cháu bảo bối, bà không phải là rất hưng phấn rất thỏa mãn sao! Về phần rốt cuộc là cháu trai hay cháu gái, không quan trọng! “Này mới đúng nha.” Lôi Nghị múc xong một chén tuyết lê Tứ Xuyên chưng đường phèn, một bên nếm thử, một bên thử độ ấm đi ra ngoài, mẹ Lôi vỗ một cái sau lưng y, nhóc con thúi này, ngay cả mẹ mà cũng dám sỉ nhục, thực sự là thiếu đánh! Bất quá biết thương vợ cũng không tệ. Lôi Nghị nhe răng nhếch miệng ra khỏi phòng bếp, đem tuyết lê bưng đến cho Cố Dương, để cho hắn ăn. Cố Dương chính mình ho khan cũng khó chịu, cho nên không do dự, nhận lấy ngoan ngoãn ăn hết. Không bao lâu, trong phòng bếp truyền đến tiếng xì xèo khi cho thức ăn vào nồi, sau đó hương vị xông vào mũi, Cố Dương đẩy đẩy Lôi Nghị: “Thực sự không cần đi giúp đỡ?” “Không cần không cần, đi vào giúp không được gì còn bị dạy dỗ, chúng ta ở đây đợi đi.” Lôi Nghị thủ tiêu một chuyện lớn trong lòng, tâm tình thật tốt, lấy quả hạch từ dưới bàn trà ra bắt đầu lột cho Cố Dương ăn. Cố Dương: “…” Đã như vậy, vậy liền ăn đi. “Tôi xem xem, còn sốt không?” Lôi Nghị hướng bên Cố Dương mà sáp đến, cùng chạm vào trán hắn cảm nhận một chút, nhiệt độ cơ thể cùng trước khi y ra cửa đi siêu thị không sai biệt lắm, bất quá để cho đảm bảo y vẫn tìm nhiệt kế đem đến cho Cố Dương đo lại một lần nữa. “Cũng không sốt nữa rồi.” “Đo lại một chút đi.” “Được rồi.” Cố Dương lại đo một lần. Ba mươi sáu độ bảy. Nhiệt độ cơ thể tương đối ổn định, lúc này Lôi Nghị mới yên lòng lại. Hai người đo xong nhiệt độ cơ thể, lại ăn chút quả hạch, mẹ Lôi ở phòng bếp hô: “Tiểu Nghị, đến bưng thức ăn!” “Dạ!” Lôi Nghị đem bàn trà hơi thu dọn chút, vỏ quả hạch vân vân đều được quăng đến thùng rác, dùng khăn giấy lau khô sạch sẽ, lúc này mới đi phòng bếp, giúp mẹ bưng thức ăn. Mẹ Lôi làm cơm quả thực sắc hương vị đều đủ cả, đẳng cấp so với Lôi Nghị cao hơn vài phần, Cố Dương đi theo bưng thức ăn, rất nhanh bị đuổi trở lại. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là bày chén đũa, lấy thức uống từ tủ lạnh. Củ sen xào đậu, nấm hương xào cải thìa, bách hợp xào cần tây, gà hầm nấm, màu sắc rực rỡ, cùng đầu bếp trưởng trong khách sạn làm không khác nhau lắm, thật đẹp mắt, thoạt nhìn vô cùng muốn ăn. Hơn nữa, cơ bản tất cả đều là món thanh đạm, suy xét đến tình huống Cố Dương sinh bệnh không muốn ăn cần phải nấu thanh đạm. “Mẹ, mau ngồi, hôm nay người triển khai phong thái thật là lớn a!” Lôi Nghị ấn mẹ ngồi ở trên ghế sô pha, chính mình kéo cái băng ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh Cố Dương, chuẩn bị ăn cơm. Cố Dương cũng vội vàng gắp cho mẹ Lôi: “… Mẹ người cực khổ rồi, ăn nhiều một chút.” Mẹ Lôi vừa nghe xưng hô này, mặt mày nhất thời rạng rỡ, càng nhìn Cố Dương càng thích: “Aizz, thật ngoan. Dương Dương con đừng lo cho mẹ, chính mình ăn nhiều một chút, nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không?” “….” Cố Dương không có nói cái gì nữa, bắt đầu cắm đầu dùng bữa. “Ăn ngon! So với đầu bếp trưởng làm còn ngon hơn!” Cố Dương cười khen, mùi vị thật không tệ, hắn càng thêm thèm ăn, ăn đến thật vui vẻ. Mẹ Lôi thấy hắn thích ăn đồ ăn mình làm, càng cao hứng hơn. “Tiểu Nghị cũng biết làm không ít thứ đi, bình thường không có việc gì để cho nó làm nhiều món ngon cho con ăn. Nó nếu như không biết, con muốn ăn cái gì liền nói với mẹ, mẹ làm cho con.” Mẹ Lôi cười gắp không ít món ăn cho Cố Dương. “Cảm ơn mẹ.” Cố Dương nói ngọt, hiện tại cái gì cũng đều theo nữ vương đại nhân mới là thượng sách a! “Đứa nhỏ này, cám ơn cái gì, chúng ta là người một nhà nha!” Chiếc đũa của Lôi Nghị cũng duỗi qua, đem món ăn mang theo hành trong chén Cố Dương lựa đi chính mình ăn. Cố Dương có chút ngượng ngùng, mẹ Lôi nhìn thấy, ngược lại không nói gì, trái lại đối với săn sóc của con trai nhà mình rất là vui mừng. Nữ vương đại nhân ở nhà tuyệt đối là được sủng ái. Lão Lôi nhà bà lúc còn trẻ thì rất cưng chiều bà, lúc có con trai càng yêu thương bà, đến bây giờ, chồng con trai hai người đàn ông này cưng chiều bà, mà con trai bà đã được bồi dưỡng trách nhiệm từ khi còn nhỏ. Lão Lôi cưng chiều vợ làm con trai nhà mình từ nhỏ mưa dầm thấm đất, khẳng định đã sớm thuận lợi xuất sư. Đàn ông nha, nên là yêu thương vợ. (Chuẩn : v)Bà thích nhất bộ dáng lão Lôi nhà bà cưng chiều bà, tuy rằng con trai nhà mình thích làn đàn ông, nhưng triển vọng cường thế một phương, đương nhiên cũng muốn yêu thương một nửa khác! Lúc ăn cơm ba người tùy tiện trò chuyện, mẹ Lôi cũng biết được hai đứa con trai quen nhau, những việc trải qua cùng một chỗ, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Sau lại bà nhất trí với phản ứng của Lôi Nghị, đều rất trịnh trọng cám ơn Cố Dương, cảm ơn hắn đã lưu lại đứa bé. “Dương Dương, tuy rằng mẹ vẫn còn không rõ lắm thể chất mang thai của con rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng con yên tâm, phần ân tình này, Lôi gia chúng ta sẽ không quên, cũng sẽ không bạc đãi con, nếu như Lôi Nghị để con chịu ủy khuất con liền tới tìm mẹ, mẹ làm chủ cho con!” “Cảm ơn mẹ, anh ấy đối với con vô cùng tốt, hiện tại hai chúng con đều đang cố gắng bước tới, kỳ thực con cũng có chỗ không tốt… Còn phải xin mọi người thông cảm nhiều.” Cố Dương nhớ tới chuyện chính mình uống rượu trước đây, cũng là có chút xấu hổ áy náy. Bất quá còn tốt, đứa nhỏ không có chuyện gì, hắn cùng Lôi Nghị cũng sống chung với nhau rất thuận lợi. “Nào, được rồi được rồi, nói chuyện này để làm gì, dù sao hai người các con trải qua thật tốt là được, hôn nhân a, có rất ít là toàn vẹn không sứt mẻ, hai đứa phải bao dung cho nhau nhân nhượng cho nhau sống qua ngày là được, chỉ cần cố sức không có cái gì bất đồng, một ít mâu thuẫn nhỏ a cãi cọ nhỏ, nhắm một mắt mở một mắt cũng liền đi qua.” Mẹ Lôi truyền thụ xong kinh nghiệm mang thai lại tiếp tục bắt đầu truyền thụ cho hai đứa nhỏ đạo lý hôn nhân của bà. Bà cùng lão Lôi nhà bà kết hôn đã hơn ba mươi năm, luôn duy trì cảm giác mới mẻ của hôn nhân, vẫn luôn duy trì vẻ lạc quan ôn hòa trong lòng, cho nên dạy dỗ con trai là lạc quan tiến thủ bằng lòng chịu trách nhiệm, có một mặt nghiêm túc đứng đắn, cũng có một mặt gây sự nghịch ngợm. Mà mọi việc bà đều thông suốt, cho nên tâm tính tốt đẹp, dung nhan không đổi, vẫn duy trì khí chất cao quý tao nhã, trước sau như một làm cho lão Lôi nhà bà say mê. (hai bác ngôn tình quớ hà : v)Cố Dương vui tươi hớn hở mà nghe, cảm thấy những lời mẹ Lôi nói đều thập phần có lý, hắn cũng thật bội phục. Theo như lời nói, bầu không khí nhà Lôi Nghị kỳ thực vẫn rất nhẹ nhõm vui vẻ, xem ra chính mình trước kia là lo lắng dư thừa rồi. Tính tình mẹ Lôi là lạc quan tích cực phóng khoáng ấm áp như vậy, như thế ba Lôi thì sao? Cưng chiều vợ thương yêu con trai, cưng chiều ra một nữ vương, thương yêu ra một người cha phúc hắc Lôi Nghị, khẳng định cũng không đơn giản đi? Đột nhiên còn có chút chờ mong được mở mang kiến thức. Trong lòng Cố Dương nhịn không được cười, một gia đình lớn như vậy, tính cách mỗi người khác nhau, không biết nhóc con nhà hắn sau này sẽ bị giáo dục thành tích cách gì? Tốt nhất đừng bị cưng chiều thành ác ma nhỏ mới tốt… Suy nghĩ một chút, Cố Dương liền nghĩ tới chuyện nhà mình, nhịn không được thở dài. Cửa ải nhà Lôi Nghị tương đối dễ qua, tùy tùy tiện tiện cũng đã qua năm cửa ải, sắp đạt tới điểm cuối cùng. Thế nhưng nhà mình thì sao? Cửa ải của ba mẹ mình thì sao? Làm sao sống? Không biết ba mẹ biết mình thích đàn ông, sau đó còn sinh đứa nhỏ cho người đàn ông này, sẽ là cái phản ứng gì…. Hy vọng đừng cầm cái chổi đuổi theo đánh hắn là tốt rồi…