Tam Lang đi theo Chu Hoài Sơn đi gặp Lưu đại quan, kỳ thật cái gì hắn cũng không hiểu, chỉ đứng ở phía sau nghe, đều là Chu Hoài Sơn cùng Lưu đại quan nói chuyện, nói chuyện được hai khắc gì đó, Lưu đại quan đem việc phân phó xong, liền xua tay cho quản gia đưa bọn họ ra chính đường. Quản gia còn có việc, đưa bọn họ đi thiên viện chỉ mấy gian phòng phải làm vật dụng gia đình, chỉ nơi chứa củi, liền xoay người rời đi. Ở trong phòng chứa củi, Chu Hoài Sơn nhìn thùng dụng cụ của mình đặt ở đó, liền xách lại đây, mở ra lấy đồ nghề, dạy cho Tam Lang tên và cách dùng công cụ, hắn mới bắt đầu học nghề, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể tìm một cái công cụ, đại khái sử dụng quen thuộc, sau đó sờ mấy cái công cụ khác, bắt đầu xuống tay làm một ít. Chu Hoài Sơn, Tam Lang, Cam Đường lúc đi có chút chậm, lại một đường đi tới trấn trên, quản gia an bài cũng mất chút thời gian, bởi vậy Chu Hoài Sơn cũng không làm nhiều, cơ bản dạy cho Tam Lang biết các công cụ cần dùng và cách sử dụng như thế nào, thẳng đến khi có gia đinh đến đây gọi bọn họ đi ăn cơm chiều, mới dừng lại, cất công cụ, đi theo gia đinh tới phòng bếp. Phòng bếp Lưu phủ ở phía sau chính viện, rời thiên viện có chút xa, khi bọn họ đến phòng bếp, bọn gia đinh sớm đã cướp hết đồ ăn trong thùng lớn, Chu Hoài Sơn không nói gì, đi lên nhìn vào thùng cơm, miễn cưỡng lấy được hai bát cơm gạo lức, muốn lấy bát thứ ba thùng đã rỗng tuếch, muốn nữa cũng không đào ra nổi. Bọn họ có ba người, hai bát cơm căn bản không đủ, Chu Hoài Sơn nhìn nhìn phòng bếp, trong bếp không có người, bảo người nấu nữa là khả năng không lớn, nhìn chung quanh, phần lớn gia đinh đã ăn gần xong, còn lại cũng vùi đầu vào bát cơm, không ai tiếp bọn họ. Chu Hoài Sơn bảo Tam Lang đi lấy đồ ăn, đồ ăn giống thùng cơm chỉ có một cái để để, toàn bộ ở trong, cũng chỉ còn bát nhỏ, Tam Lang bưng bát nhỏ đến trước mặt Chu Hoài Sơn. "Chúng ta về phòng đi." Chu Hoài Sơn nói xong liền bưng hai bát cơm, mặt khác còn cầm cái bát không xoay người rời đi, Tam Lang định nói cơm không đủ, nhưng thấy nhạc phụ quay đi, đành không nói ra, lấy đôi đũa rồi đi theo. Trong phòng Cam Đường không có việc gì, khẩn trương đi qua, lại có chút buồn ngủ, thẳng đến Chu Hoài Sơn và Tam Lang bưng đồ ăn tiến vào, nàng mới thanh tỉnh. "Cha." Cam Đường đứng lên, gọi một tiếng, đi đến bên cạnh bàn, Chu Hoài Sơn đặt hai bát cơm và một cái bát không, nói: "Chúng ta tới chậm, cơm đều bị ăn gần hết rồi, đêm nay chúng ta chịu đói chút đi." Nói xong, liền lấy đôi đũa, chia cơm trong hai bát cơm sang cái bát không. "Điều này sao được, mọi người làm việc tốn sức, cơm ăn không no không có sức làm việc, con không làm cái gì, không ăn cơm cũng sẽ không đói, mọi người ăn đi." Cam Đường chống đẩy nói, trong tâm nghĩ ăn ít một chút coi như giảm béo đi. Chu Hoài Sơn đang định nói lại, Tam Lang lại mở miệng, "Nhạc phụ, mọi việc đều là người làm, người ăn đi, con không sao, của con chia cho nương tử ăn." Nói xong liền đem cơm đổ vào cái bát không, này đổ sang bát thì bát chính mình cơ hồ không có, hắn lại không thèm để ý, cầm đôi đũa bấu trong bát còn lại một chút cơm, vừa ăn vừa nói: "Nhạc phụ, nương tử, nhanh ngồi xuống ăn đi." Đừng tưởng thân mình Tam Lang có vẻ thon gầy, hắn cũng là người yêu nhất ăn, ngày thường cũng ăn cơm rất nhiều, chút cơm như vậy làm sao có thể lấp đầy bụng, không đủ để nhét kẽ răng, Cam Đường thấy vậy, làm bộ như oán trách nói: "Ta làm sao ăn được nhiều như vậy, huynh muốn chết ta." Miệng nói, tay phải đoạt bát cơm của Tam Lang, đoạt lại liền đem cơm trong bát mình chia sang bát hắn. "Nương tử, của nàng quá ít, đừng cho ta, ăn nhiều chút." Tam Lang sợ nương tử ăn không đủ no, Cam Đường không quan tâm hắn, chia xong cơm đem bát trả lại cho hắn, vùi cái miệng nhỏ vào ăn. Tam Lang thấy như vậy, lại thấy nàng kiên trì, do dự một hồi cũng liền ăn, hai mắt còn không chớp nhìn nương tử, trong mắt tất cả đều là ý cười, nương tử quan tâm hắn như vậy, hắn làm sao có thể không vui mừng. Chu Hoài Sơn ở một bên nhìn vợ chồng son, cũng có mấy phần vui vẻ, từ cái khuê nữ chưa nói, này con rể cũng thật rất đau lòng nàng, tình nguyện chịu đói, cũng không muốn nương tử chịu đói, nhìn như vậy, ông rốt cục có chút yên tâm. Ba người ở trong phòng ăn xong cơm, Chu Hoài Sơn bỏ lại một câu: "Các con sớm đi nghỉ đi". Thu thập bát đũa liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tam Lang và Cam Đường. Chu Hoài Sơn đi ra, trong phòng trở nên an tĩnh, khẩn trương lúc trước lại trở lại, Cam Đường nhéo nhéo lòng bàn tay, nằm trên giường lạnh, đưa lưng về phía Tam Lang không cho hắn nhìn thấy mặt mình hồng. "Hôm nay cha dạy huynh cái gì, có quen không, nếu không làm được cũng đừng miễn cưỡng, không học nữa theo ta trở về." Cam Đường muốn phân tán khẩn trương chính mình, liền mở miệng hỏi chuyện. Tam Lang ngồi lên giường đến, giơ tay cởi giầy, miệng nói: "Hôm nay nhạc phụ không cho ta làm gì, chỉ cho ta nhìn người làm việc, nói với ta những thứ cần chú ý, cũng không có gì không quen." Cam Đường kéo chăn ngồi bên cạnh, thấy hắn cởi quần áo, vuốt vuốt tóc, vội la lên: "Chúng ta ngồi nói chuyện đi." Nàng muốn kéo dài thời gian. "Nương tử, hôm nay nhiều chuyện như vậy, nàng không mệt sao?" Tam Lang bất giác ngáp một cái, hôm nay nhạc phụ đột nhiên tìm tới cửa, ép buộc nửa ngày, lại vào trấn trên, một ngày này xong, hắn thực sự có chút mệt mỏi. "Ta không mệt, không cần cởi áo, ngồi xuống nói chuyện đi." Kỳ thật nàng làm sao không thấy mệt, cùng hắn ngủ cùng giường, nàng khẩn trương, nội tâm không khỏi âm thầm nghĩ, ngốc tử thật sự là phản ứng chậm, đến nước này còn không biết ý nghĩa trong đó, nàng một người khẩn trương, thật làm cho nàng có chút bất bình. "Được." Tam Lang đáp ứng một tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng, thế này Cam Đường mới hơi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn, thấy hắn đã cởi quần áo xong, chỉ mặc một cái tiết khố ngồi ở một bên, biến thành nàng xấu hổ, muốn hắn mặc lại áo cũng rất quái lạ, vì thế ngồi dịch sang chừa một chút khoảng cách, cùng hắn câu được câu không nói chuyện, hơi có chút không yên lòng. Chậm rãi, Tam Lang đáp lời càng ngày càng ít, không biết tới lúc nào, trò chuyện bắt đầu chậm dần, mí mắt đi xuống, chỉ kém không ngủ gật, nội tâm Cam Đường vui mừng, suy nghĩ muốn hắn tạm mệt nhọc mà ngủ, như vậy đêm nay liền an toàn, kết quả là, nàng tiếp tục chậm rãi nói chuyện, không nhiều lắm, đầu Tam Lang nghiêng một bên, tựa vào vai của nàng ngủ. "Hô." Cam Đường thở ra, rốt cục đã ngủ, kỳ thật nàng cũng mệt, rất muốn nằm trong chăn đi ngủ, chỉ là hắn ngủ trước, nàng mới yên tâm. Nhẹ tay nhẹ chân nâng đầu Tam Lang trên vai nàng lên, sau liền khó khăn, làm sao cho hắn nằm xuống ngủ đây, cứ như vậy đẩy, hắn nằm xuống, chỉ sợ cũng muốn tỉnh, hơi hơi suy nghĩ, Cam Đường đưa tay ôm qua nách hắn, chậm rãi đứng lên. Đầu Tam Lang cao, tuy rằng thon gầy, nhưng cũng rất nặng, Cam Đường suýt chút nữa không giữ được hắn, rốt cục mất sức chín trâu hai hổ, mới chậm rãi đem Tam Lang nằm xuống giường, cánh tay có chút run lên, cả người ghé vào trong ngực hắn thở. Không đợi Cam Đường thở xong, Tam Lang đã xoay người, tay chân đều ôm trên lưng nàng, nàng lập tức bị hắn đặt ở dưới thân, làm hại nàng một trận kích động, may mà Tam Lang chỉ xoay người, cũng không tỉnh lại. Này hỗn đản, ngủ cũng không yên thân. Nội tâm Cam Đường mắng một câu, cũng không dám quá mức giãy dụa, sợ đánh thức hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn cho hắn đè nặng, thật nặng. Vù vù thở hổn hển mấy hơi, Cam Đường quay đầu nhìn về phía một bên, lọt vào trong tầm mắt chính là Tam Lang nằm úp sấp mặt ngủ, chưa bao giờ xem qua mặt hắn ngủ, không khỏi tinh tế đánh giá một phen. Kỳ thật, Cam Đường cảm thấy, trong ba huynh đệ bọn hắn thì Tam Lang anh tuấn nhất, mặt hắn gần ở trước mặt, càng thêm tràn đầy cảm giác, chỉ thấy lông mi của hắn như quạt, mũi thẳng, sắc môi thản nhiên, có chút phấn nộn, có lẽ cũng là duyên cớ không thế ra cửa, màu da so với Đại Lang, Nhị Lang cũng trắng hơn rất nhiều, da thịt trên mặt cùng trong ngực hắn, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông, hẳn là rất mềm, nội tâm suy nghĩ, đưa tay sờ lên, xúc tua quả thật tinh tế bóng loáng, không kém da thịt nữ tử bao nhiêu. Một hồi lâu, Cam Đường mới phản ứng lại, chính mình cư nhiên đang sờ ngực hắn, hai tai đỏ lên, khi nào thì mình trở nên đáng khinh như vậy, thừa dịp người khác đang ngủ, mà giở trò, suy nghĩ này làm nàng hoảng sợ. Kinh ngạc một chút, bên tai Cam Đường vẫn đỏ đến toàn thân, nàng kiên nhẫn, thật cẩn thận đem tay chân Tam Lang đẩy ra, từ dưới thân của hắn thoát ra, trốn chạy ra khỏi phòng, đứng trước cửa đợi một hồi lâu, mới im lặng hạ quyết tâm, trở lại trong phòng chui vào ổ chăn ngủ. Ngủ thẳng tới nửa đêm mơ mơ màng màng cảm giác rất nóng, như có đống lửa đốt bên cạnh, ngủ không thoải mái, liền tỉnh lại, trong phòng rất tối, trừ bỏ ánh trăng mỏng manh lộ ngoài cửa sổ giấy, ánh sáng gì cũng không có, hơn nữa ngày đôi mắt mới thích ứng bóng tối, theo ánh trăng mông lung mới mơ hồ nhìn thấy bóng dáng. Mặc dù hai tròng mắt im lặng nhìn, nhưng lỗ tai lại có thể nghe thấy rõ ràng, có tiếng hô hấp ồ ồ gần ngay bên tai, cùng với áp lực, giống như yết hầu phát ra trầm ngâm, không riêng lỗ tai nghe thấy âm thanh, độ nóng người bên cạnh cũng từng trận phát ra, cho dù không chạm đến cũng có thể cảm giác cả người hắn nóng lên, càng miễn bàn thỉnh thoảng da thịt của hắn cùng của nàng ma sát qua, một chút lại một chút thiêu nàng, hơn nữa trên thân hai người bị lạnh không ngừng phập phồng, run run. Chậm rãi tỉnh táo lại Cam Đường liền hiểu được, oanh cả người liền nóng đi lên, hắn... Hắn đây là... Triệt quản.* Nửa đêm tỉnh lại, phát hiện nam nhân bên người ‘triệt quản’, này xem thành chuyện gì a, Cam Đường chỉ cảm thấy hoảng sợ, không biết nên phản ứng thế nào, muốn nhắm mắt lại giả bộ ngủ sao, hay là quát bảo hắn ngưng lại, hay là... Hỗ trợ? Ý tưởng này làm cho Cam Đường lập tức đỏ mặt, đầu óc muốn hỏng rồi, không biết chính mình suy nghĩ cái gì, không phải vừa nãy còn khẩn trương, sợ buổi tối sẽ bị Tam Lang làm, làm sao bây giờ có thể đột nhiên bật ra ý tưởng này, chẳng lẽ... Nội tâm mình cũng nổi lên dục vọng. Thời điểm đầu óc Cam Đường loạn lên, âm thanh Tam Lang bên cạnh càng ngày càng gấp, còn thân mình cũng chậm rãi kề lại đây, không biết thời điểm nào, một bàn tay đã theo vạt áo của nàng tiến vào. *Triệt quản: ai biết báo giúp mình với nha, để mình sửa