Sáng sớm hôm sau, Cam Đường cùng Đại Lang đang chuẩn bị vào phòng bếp nấu thịt, bên ngoài lại vang lên tiếng gọi: "Tỷ, tỷ." Cam Đường vừa nghe, âm thanh giống Chu Tiểu Cúc, đi ra mở cửa cổng, quả nhiên ngoài cửa gặp vẻ mặt hưng phấn của Chu Tiểu Cúc, bên cạnh còn có khuôn mặt bình tĩnh của Chu Hoài Sơn. "Cha, muội muội, sao hai người đến đây?" Cam Đường kinh ngạc nói, hôm qua mới nhìn thấy cha, còn vừa tức vừa giận, hôm nay cư nhiên lại đến đây, điều này làm cho Cam Đường có chút không yên. "Sao, không nghĩ nhìn thấy cha, không muốn cho chúng ta vào ngồi?" Chu Hoài Sơn vẫn có vẻ mặt đen trầm, ngữ khí cũng có chút đông cứng, hiển nhiên không vui. Thế này Cam Đường mới phản ứng, đang chuẩn bị mời Chu Hoài Sơn và Chu Tiểu Cúc tiến vào, Đại Lang lại đi tới, nói: "Nhạc phụ mời vào ngồi." Chu Hoài Sơn nhìn Đại Lang, mày hơi hơi nhăn lại, bất quá vẫn vững vàng đi vào trong sân nhỏ, được Đại Lang mời vào nhà chính, ngồi xuống vị trí đầu. Chu Hoài Sơn ngồi xuống, nhìn chung quanh, tuy rằng đã tới nơi này, khi đó là khẩn cấp tìm nữ nhi, không nhìn kỹ, bây giờ nhìn qua, cảm thấy phòng ở không tính là thất vọng, nội tâm không ưng thuận thoáng bình phẩm mấy phần. "Cha ngươi đâu?" Chu Hoài Sơn nhìn một hồi, nhưng vẫn không thấy Lang lão cha đi ra, cảm thấy có chút bị chậm trễ, bất giác hỏi. "Nhạc phụ, cha con có việc đi ra ngoài, qua một vài ngày nữa mới trở về." Đại Lang thành thành thật thật đáp lời. Chu Hoài Sơn nghe đến không tiếp tục hỏi nữa, đang định mở miệng, lại thấy Nhị Lang, Tam Lang từ phòng phía tây đi ra, vừa vặn Tạ Chí Dận cũng từ phòng chính đi ra, ba người hướng tới phòng bếp đi đến. Còn chưa tới phòng bếp, thấy Cam Đường từ phòng bếp bưng theo bát vào nhà chính, Nhị Lang, Tam Lang liền lon ton chạy theo, Tạ Chí Dận tưởng là ăn sáng, cũng đi theo. Nhị Lang, Tam Lang vào nhà, liền thấy Chu Hoài Sơn ngồi vị trí chính, còn Chu Tiểu Cúc ngồi một bên, cho tới bây giờ bọn hắn còn chưa gặp Chu Tiểu Cúc, hôm qua mới thấy mặt Chu Hoài Sơn, người trọng yếu như vậy, nhớ rất rõ, hai người đi lên kêu: "Nhạc phụ." Chu Hoài Sơn đã tâm bình khí hòa rất nhiều, bị Nhị Lang, Tam Lang yêu thích gọi nhạc phụ lại trầm mặc, ba người con rể ông vẫn thấy không được tự nhiên, nội tâm cảm thấy có vật chặn lại, rất là khó chịu. Dù sao thân Cam Đường cũng là nữ nhi Chu Hoài Sơn, phụ nữ (cha và con gái) liền tâm, biết tính khí lão cha, thấy mặt ông lại trầm xuống, không vui khi nhìn thấy bọn hắn, vì thế ánh mắt liếc bọn hắn, nhỏ giọng nói: "Các huynh ra ngoài đi." Nhị Lang, Tam Lang thấy nương tử nháy mắt với bọn hắn, lại phân phó nói, mặc dù không biết vì sao, nhưng cũng chuẩn bị đi, đang định xoay người đi ra, Chu Hoài Sơn đã mở miệng: "Tất cả các ngươi đều đi ra, ta có lời nói với Đường Nhi." Một khi đã nói như vậy, Đại Lang cũng không muốn ở lại, cùng Nhị Lang, Tam Lang ra khỏi nhà chính, Chu Tiểu Cúc thoáng chần chờ một chút, thấy lão cha hướng nàng nhìn đến, không dám dừng lại, cũng chạy ra nhà chính. Đường ngoại Tạ Chí Dận vốn đã tiến vào nhà chính, thấy một màn này liền tự giác đi ra, ở ngoài cửa xem náo nhiệt. Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang, Chu Tiểu Cúc sau khi rời khỏi đây, Chu Hoài Sơn đi qua đóng lại hai cánh cửa, thế này mới đi đến bên người Cam Đường, cẩn thận đánh giá nữ nhi một phen, do dự có nên mở miệng hay không, nhưng vẫn đành áp thấp giọng nói: "Tiểu Đường, con thành thật nói với cha, con cùng bọn hắn không phải đều... Đều viên phòng?" Tuy rằng Cam Đường là người hiện đại, không thể so người cổ đại bảo thủ như vậy, nhưng sao có thể giáp mặt hỏi thẳng loại vấn đề này, nàng vẫn là e lệ, huống hồ nam nhân trước mặt tuy là cha nàng, nhưng thực tế mà nói coi như có vẻ xa lạ, làm cho nàng làm sao có thể trả lời vấn đề riêng tư như vậy. Ấp úng nửa ngày, Cam Đường vẫn cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng.” Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, có thể Chu Hoài Sơn có nghe thấy, ban đầu nội tâm còn ôm một tia may mắn, bây giờ hoàn toàn tan biến. Cam Đường biết Chu Hoài Sơn nghĩ như thế nào, cho nên cho dù còn chưa cùng Tam Lang sảy ra vợ chồng chi thực, nhưng nàng vẫn hàm hồ cho qua, nàng không muốn lão cha đến chia rẽ bọn hắn. "Con, con... Aiz, ta đã làm cái nghiệt gì đây." Trước khi đến Chu Hoài Sơn đã chuẩn bị nội tâm, nhưng bây giờ chính tai nghe nữ nhi nói như vậy, vẫn có chút đả kích, phanh một tiếng ngã ngồi trên ghế, sửng sốt cả buổi mới hồi phục tinh thần. "Cha, cha thế nào." Cam Đường thấy bộ dáng Chu Hoài Sơn chịu đả kích, không khỏi có chút lo lắng, đi lên gấp giọng hỏi. Chu Hoài Sơn sau một lúc lâu quay đầu nhìn nàng, trầm giọng hộc ra một câu, "Đường Nhi, con sẽ hối hận?" Cam Đường không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu, chắc chắn nói: "Cha, thật sự bọn họ đối với nữ nhi rất tốt, cuộc đời này nữ nhi đều đi theo bọn hắn, một đời sẽ không hối hận." Ngữ khí chắc chắn, vẻ mặt kiên định đều ánh vào trong mắt Chu Hoài Sơn, ông cảm thụ đến nữ nhi nhận định, biết nàng khăng khăng một mực, chính mình không thể kéo nàng trở về, nhìn nữ nhi trước mặt, thở dài. Trong phòng Cam Đường và Chu Hoài Sơn nói chuyện, ngoài phòng Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt, tất cả đều bất an lo sợ, không biết nhạc phụ nói cái gì, không biết có xảy ra chuyện gì không, đều làm cho bọn hắn sốt ruột, nghĩ đến khả năng sẽ mang theo nương tử đi, càng thêm như kiến bò trên chảo nóng. "Đại ca, chúng ta xông vào cầu nhạc phụ đi." Nhị Lang sốt ruột đi đi lại lại, cảm thấy cứ như vậy sẽ không tốt, vì thế đành nói. "Nhị đệ, đừng xằng bậy, nếu như thế, chỉ sợ càng làm cho nhạc phụ chán ghét." Đại Lang coi như có mấy phần lý trí. "Vậy đại ca, huynh có gì biện pháp gì không, nương tử có thể bị nhạc phụ mang đi hay không?" Tam Lang cũng gấp giọng hỏi. Nội tâm Đại Lang cũng không biết, nghĩ không ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể đối với Nhị Lang, Tam Lang lắc đầu. Thời điểm ba huynh đệ bối rối, Chu Tiểu Cúc đứng ở một bên đánh giá bọn hắn còn có Tạ Chí Dận, trong mắt lóe hào quang, đột nhiên mở miệng nói: "Các huynh... Đều là tỷ phu của ta?" Chu Tiểu Cúc vừa hỏi, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang mới chú ý tới nàng, quay đầu nhìn qua, Tạ Chí Dận cũng nhìn qua, khóe miệng nói một câu: "Vị cô nương này, không cần kéo ta vào đi, ta không phải tỷ phu của cô." Chu Tiểu Cúc liếc hắn một cái, bĩu môi nói: "Không phải tỷ phu ta đứng một bên đi, ta muốn nói chuyện cùng mấy tỷ phu." Tạ Chí Dận huých một cái bụi mũi, hơi trố mắt một chút, liền cười nói: "Đi, ta đứng một bên, các ngươi cứ nói." Nói chuyện liền hướng chiếc ghế nằm trong viện đi đến, thanh thản hướng ghế ngồi xuống, tiếp tục xem náo nhiệt, miệng còn không quên than thở một câu: "Không hổ là hai tỷ muội, đều cay như vậy." Chu Tiểu Cúc căn bản không nghe thấy Tạ Chí Dận than thở, nàng cũng không tính để ý đến hắn, trực tiếp nhảy đến bên người mấy tỷ phu, cười nói: "Oa, tỷ thật là lợi hại, cư nhiên tìm cho ta ba tỷ phu." Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang tuy rằng đối với cô em vợ không có khái niệm gì, dù sao cũng là muội muội của nương tử, bọn hắn tự nhiên sẽ không chậm trễ, khuôn mặt tươi cười lấy lòng đối với nàng, đều là mặt cười dạ khóc, nội tâm thật sự rất gấp, không có tâm tư nói giỡn. "Các tỷ phu đừng nóng vội, cha chỉ lo lắng cho tỷ tỷ qua đây coi một chút, sẽ không mang tỷ tỷ trở về." Chu Tiểu Cúc thấy bọn hắn không yên lòng, một bộ dạng lo lắng sốt ruột, khuyên giải an ủi vài câu. Chu Tiểu Cúc nói làm cho ba huynh đệ hai mắt sáng ngời, nhẹ nhàng thở ra, thế này mới có tâm tư cùng Chu Tiểu Cúc nói chuyện: "Muội là muội muội của nương tử?" Nhị Lang hỏi. "Vâng, các huynh không nhìn ra, ta cùng tỷ tỷ rất giống nhau, ta và tỷ cùng một mẹ sinh ra, tỷ tỷ so với ta sinh ra sớm hơn một khắc." Chu Tiểu Cúc cười nói. Ba huynh đệ đồng dạng im lặng, là song bào thai, nghe Chu Tiểu Cúc nói một câu như vậy, cảm giác rất kỳ diệu, tinh tế nhìn về phía Chu Tiểu Cúc, quả thật có mấy phần giống nương tử. "Sinh ra sớm hơn một khắc? Điều này sao có thể? Trong bụng nhạc mẫu có hai người các muội?" Tam Lang không quan tâm giải chuyện, trực giác hỏi. Đại Lang, Nhị Lang cũng đồng dạng không hiểu nhìn về phía Chu Tiểu Cúc, một bộ chờ đợi nghe nàng giải thích. "Phốc, tỷ tỷ nói các huynh rất đúng, cái gì cũng không hiểu, rất ngốc." Cam Đường từng đề cập qua về bọn họ trước mặt Chu Tiểu Cúc, không nói cái khác, chỉ nói một ít về việc bọn hắn săn thú, Chu Tiểu Cúc nghe xong cười không thể nhịn, lại không ngờ rằng, cư nhiên bọn họ trở thành các tỷ phu của chính mình, việc này thật sự là rất khéo. Chu Tiểu Cúc ha ha cười không ngừng, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang có chút không hiểu, không hiểu vì sao nàng vui vẻ như vậy, bất quá suy nghĩ lời nói làm nàng vui vẻ, nương tử cũng sẽ vui vẻ, bọn hắn sẽ không truy vấn Chu Tiểu Cúc, chỉ là theo nàng nở nụ cười. Lúc mọi người đang cười, cửa nhà chính mở ra, Cam Đường đứng ở trong nhà hướng bọn hắn vẫy vẫy tay, ba huynh đệ lập tức thu nụ cười, nghiêm chỉnh sắc mặt hướng trong đi đến. Bên trong Chu Hoài Sơn vẫn thẳng lưng ngồi ở trên, trên mặt cũng không có tươi cười, ba huynh đệ cũng không biết bọn họ nói chuyện gì, sẽ có hậu quả gì, nội tâm không khỏi không yên, tiến vào liền xếp hàng, đứng ở một bên, chờ Chu Hoài Sơn mở miệng. Chu Hoài Sơn cao thấp đánh giá bọn hắn một hồi, thanh thanh cổ họng, hỏi: "Các ngươi cam đoan một đời thương yêu Đường Nhi." "Bọn con nhất định bảo hộ nương tử." Nhị Lang gấp gáp nhất, lập tức liền thốt ra. Một bên Đại Lang cũng nói: "Nhạc phụ xin yên tâm, nương tử là người quan trọng nhất của chúng con, tuyệt không sẽ làm nàng có một chút không vui." "Chúng con sẽ cùng nương tử cùng một chỗ, không bao giờ chia ly." Tam Lang cũng nói. Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm vào bọn hắn, ông sống đến tuổi tác này, ánh mắt cũng có mấy phần hiểu người, lúc trước ông cũng cảm thấy Đại Lang là người ổn trọng phúc hậu, mới đáp ứng cửa hôn nhân này, chỉ là không ngờ rằng trong đó sẽ có loại khúc chiết này, bây giờ nhìn bọn hắn, trong ánh mắt đều lộ vẻ mặt không lừa được người, nhìn ra được, bọn hắn đều là người hết sức chân thành, đối nữ nhi của mình cũng là thật lòng, đến lúc này, ông mới tính thật sự yên tâm. "Đều ngồi đi." Rốt cục trên mặt Chu Hoài Sơn buông lỏng, khoát tay áo cho ba huynh đệ đều ngồi xuống, ba huynh đệ thấy nhạc phụ như thế, nội tâm miễn bàn rất vui vẻ, nhìn ra được, nhạc phụ bắt đầu nhận bọn hắn. "Các ngươi giỏi nhất làm việc gì?" Tuy rằng Chu Hoài Sơn muốn nhận thức bọn hắn, nhưng trong tâm còn có chút lo lắng năng lực bọn hắn, hôm qua thấy bọn hắn ở chợ buôn bán, giống như không có kế sinh nhai, không biết có thể hay không nuôi sống nữ nhi. "Giỏi nhất việc gì?" Tam Lang không hiểu hỏi, Đại Lang, Nhị Lang đều nhìn về phía Cam Đường. Cam Đường biết ý tứ lão cha, là lo lắng bọn hắn không có công việc, làm đói vợ, vì thế giúp đỡ bọn hắn đáp: "Cha, bọn họ biết săn thú, bắn cung rất lợi hại, có thể săn bắn không ít con mồi." Chu Hoài Sơn vừa nghe, chân mày cau lại: "Săn thú? Chỉ dựa vào việc này, sao có thể duy trì kế sinh nhai?" Săn thú mặc dù ông không hiểu, nhưng trong tâm suy nghĩ săn thú sao có thể nuôi sống gia đình, chỉ sợ rất ít. "Cha, chúng con cũng không một đời dựa vào săn thú mà sống, đến lúc kiếm được ít bạc, chúng con có thể mua đất ruộng, đến lúc đó chính mình có thể làm, hoặc thuê người khác, đều có thể duy trì kế sinh nhai." Cam Đường hiểu được đối với người dân quê cổ đại mà nói, tình thế mới là quan trọng nhất, cho dù lão cha là nghệ nhân thợ mộc, trong nhà cũng còn có tình thế, lấy cầu có thể bảo trụ trong nhà có lương thực, cho nên nàng đương nhiên nói như vậy, bất quá, nội tâm nàng nghĩ qua một bước này đi, chỉ là trước mắt còn không có đạt tới mà thôi. "Trong nhà không tình thế?" Chu Hoài Sơn vừa nghe mày càng gấp: "Tóm lại săn thú rất nguy hiểm, vạn nhất có chuyện gì, trong nhà lại không tình thế, tiếp nối đều khó, như vậy sao được." Cam Đường thấy cha một bộ dạng rất lo lắng, đang định khuyên bảo, ông lại mở miệng trước: "Như thế đi xuống thật sự không thể, như vậy đi, các ngươi đi theo ta học mộc đi, cũng coi như có cửa tay nghề, đến chỗ nào cũng có thể kiếm chén cơm ăn." Cam Đường, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang đều không ngờ rằng Chu Hoài Sơn nói như thế, lập tức trố mắt nhìn.