Nhà có ba lang quân

Chương 49 : Bị thương

Cam Đường không ngờ rằng, thịt hươu chín bán tốt như vậy, ngày đó non nửa nồi, hơn nữa ngày thứ 2 hai nồi to tất cả đều nửa ngày đều bán hết. Đại Lang, Nhị Lang hai người mang theo thùng con trở về, mới buổi trưa vừa qua khỏi, hai người cởi trang phục thùng gỗ cùng sọt trên vai, liền hưng phấn chạy vào phòng, trong phòng Cam Đường tựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, Tam Lang ở một bên đọc sách. "Nương tử, chúng ta trở lại." Nhị Lang đẩy cửa ra liền hô lên. Cam Đường nằm trước không có việc gì, vừa nhìn thấy Đại Lang, Nhị Lang lần lượt vào nhà, ngồi dậy, vội vã nói: "Các huynh về sớm như vậy, bán xong rồi sao?" "Nương tử, chúng ta bán hết thịt chín rồi, nàng không nhìn thấy, chúng ta vừa đến chợ, rất nhiều người bị hương thơm dẫn lại đây, đều hỏi chúng ta bán gì." Nhị Lang vừa nói chuyện, vừa cởi giày trèo lên giường, ngồi xếp bằng bên người Cam Đường. Đại Lang cũng đã đi tới, ngồi ở bên giường, Tam Lang vừa nghe Nhị Lang nói như thế, làm sao còn có tâm tư đọc sách, đặt sách trong tay xuống, liền hướng bọn hắn bên này chuyển lại đây, Tiểu Khôi lười biếng ngủ gật dưới chân giường, cũng giương mắt nhìn bọn hắn một chút, rồi lại tiếp tục kéo mí mắt ngủ gật. "Nương tử, nàng thật thông minh, nàng đoán rất đúng, mọi người chỉ dám tới hỏi, lại không ai dám mua, chúng ta liền làm theo nàng nói, đem đầu con mồi bày ra cùng bán, nói chúng ta là hộ săn bắn, đó đều là thịt thú, không phải gia cầm, nha môn quy định không cho phép mua bán gia cầm, thịt thú có thể tùy ý mua bán, chúng ta còn ăn trước mặt mọi người cho bọn họ xem." Nhị Lang tiếp tục nói, thần sắc đều là bội phục trí tuệ nương tử. Cam Đường thấy bọn hắn đều vây quanh mình nói, không khỏi gật đầu, nói: "Các huynh phải nói như vậy làm như vậy mới có thể làm cho bọn họ yên tâm, nói mau sau đó thế nào?" Lúc này Đại Lang cười nói: "Mọi việc đều bị nương tử nói trúng rồi, chúng ta nói lời này, lại đem con mồi bày ra, còn ăn thịt, mọi người vây quanh lại đây mua, một hai người mua, người khác thấy cũng không do dự nữa, tất cả đi lên, mới mấy giờ, hai thùng thịt liền bị mua hết rồi." "Nương tử, nàng không biết, có người còn không mua được, có người hỏi chúng ta bao giờ lại đi bán, còn có người không mua được thịt chín, thì mua con mồi của chúng ta, hỏi chúng ta cách nấu thịt." Nhị Lang nói thật nhiều, như cái máy hát không đóng được. Cam Đường nghe xong, nội tâm thoải mái, ha ha nở nụ cười, Đại Lang cởi túi tiền lớn cột ở bên hông xuống, đem tiền đồng, bạc vụn trong túi đổ ra giường, tiền đồng lập tức cô lỗ cô lỗ lăn trên giường. Đại Lang đưa tay gạt tiền đồng đến trước mặt Cam Đường, nói: "Nương tử, nơi này trừ bỏ 800 văn là bán con mồi, còn lại đều là bán thịt chín." Cam Đường đếm tiền đồng, còn mấy lượng bạc vụn nàng không động đến, nàng chỉ phụ trách đếm tiền đồng, còn lại bạc vụn để Đại Lang đến tính, hai người cộng lại một chút, tiền đồng có 300 bốn mươi sáu cái, bạc vụn tất cả có 10 cái 2 còn có dư, như vậy trừ đi bán con mồi 800 văn, còn lại là thịt chín, bọn hắn được 9 lượng bạc, bằng người ta tiêu dùng bình thường và làm hoa màu hai năm, đất bọn hắn không trồng được rau, đồ ăn, rau dưa gì đều mua, so với hoa màu người ta thì phí tiền rất nhiều, bất quá tiền tiêu nửa năm đó cũng dư dả. Mới bán một lần thịt chín, trừ bỏ phí tổn tiền lãi đủ bọn hắn tiêu nửa năm, tốc độ kiếm tiền như vậy, làm cho Cam Đường giống như máu đánh gà, reo lên: "Ngày mai các huynh lại lên núi săn thêm con mồi, tốt nhất là săn hươu, có vẻ quen tay, cho dù không có, thịt khác ta cũng tin tưởng có thể ăn ngon, chúng ta không ngừng cố gắng, kiếm bạc lớn." "Được, nương tử." Đại Lang, Nhị Lang trăm miệng một lời, trên mặt cười không khép được miệng. Mới thử kiếm tiền mà dễ như thế này, Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang dị thường hưng phấn, sáng sớm hôm sau, Đại Lang, Nhị Lang liền cõng cung tiễn cùng sọt đi núi Đông Lĩnh, thẳng đến trời tối đêm đen, vẫn không thấy xuống núi. Chạng vạng Cam Đường bắt đầu ngóng bọn hắn, vẫn chưa thấy bọn hắn trở về, nội tâm khó tránh khỏi có chút bất an, ngày thường sau giữa trưa, đều đã về nhà, hôm nay so với ngày thường chậm rất nhiều, lại vẫn không thấy thân ảnh bọn hắn. Kiềm chế nội tâm bất an, Cam Đường tiếp tục chờ, ngày nghiêng dần dần về phía tây, ánh nắng chiều màu hồng nơi chân trời cũng chậm rãi biến mất, sắc trời từ đục ngầu xám trắng hướng về đêm đen biến ảo, bóng tối bao trùm trời đất, tâm Cam Đường không nói ra được gì, mắt thấy ánh trăng thản nhiên chiếu ra màn đêm, lòng của nàng muốn xách đến cuống họng, bắt đầu miên man suy nghĩ. Sẽ không xảy ra chuyện gì đi, chẳng lẽ có người bị thương, hai người đều sẽ không bị thương đi, không có khả năng gặp được... Không, không, không có khả năng, Đại Lang, Nhị Lang trưởng thành từ nhỏ trên núi, kỹ thuật săn thú không thể chê, không có khả năng xảy ra ngoài ý muốn, không có khả năng. Cam Đường miên man suy nghĩ rất nhiều, lại an ủi chính mình, thời gian chờ đợi luôn gian nan như vậy, Tam Lang chăm sóc bên người cũng chịu ảnh hưởng, ban đầu còn an ủi nương tử không có việc gì, theo sắc trời càng ngày càng đen, hắn cũng đi theo ưu tư hạ xuống. Hai người vẫn đứng bên ngoài ở trong sân nhỏ, Tạ Chí Dận đến đây lại đi, đi lại đến, như vậy quay lại vài lần, vẫn không thấy Đại Lang, Nhị Lang trở về, không nhịn được hỏi: "Hay là lên núi đi tìm đi." Tuy nói đi tìm là biện pháp, hắn cùng Tam Lang hai người chỉ sợ không dễ dàng, dù sao Tam Lang không hay lên núi, lời nói của Tạ Chí Dận càng thêm khó, đường trong núi hai người không biết, Cam Đường sợ bọn hắn không tìm được người, ngược lại chính mình lại lạc đường trên núi, như vậy càng thêm phiền toái, bởi vậy liền cự tuyệt đề nghị của Tạ Chí Dận. Rốt cục Cam Đường có thể cảm nhận được hôm nàng và Nhị Lang mất tích, tâm tình người khác, căn bản là dày vò, nàng cảm giác chính mình đều nhanh thảo mộc giai binh (ai biết câu này giúp mình với), phàm là phía trước xuất hiện bóng người, hoặc có tiếng bước chân hay âm thanh gì khác, sẽ tưởng là bọn hắn, chỉ kém nước chạy vội qua thôi, quả thực là trông mòn con mắt. Đang lúc nàng càng ngày càng sợ hãi, cả người sắp lâm vào một loại khủng hoảng, lại có hai thân ảnh từ trước mặt đi tới, cả người nàng đều căng thẳng, hai mắt trừng tròn xoe, nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước đang đi tới, cầu nguyện là hai bọn hắn, nếu không nàng thật không quan tâm mà chạy lên núi rồi. Thân ảnh càng ngày càng tới gần, tâm Cam Đường bang bang nhảy, cũng không phát hiện Tam Lang nắm tay nàng, hắn cũng rất khẩn trương, hy vọng là bọn họ, lại không dám chạy đi lên, bởi vì thất vọng nhiều lần rồi. Hai người đang khẩn trương nhìn phía trước, hai thân ảnh đột nhiên gọi: "Nương tử, tam đệ." Hai tiếng này làm cho tâm Cam Đường, Tam Lang phanh một hồi, Cam Đường không nhịn được nữa, nhanh chân chạy tới hướng bọn hắn, nước mắt lập tức bừng lên, tầm mắt mơ hồ, cũng không quản là ai, chạy vội tới bên người bọn hắn, liền nhào vào ngực một người trong đó, miệng hô: "Sao các huynh trễ như vậy mới trở về, không biết ta cùng Tam Lang lo lắng gần chết sao." Miệng một bên hô, một bên lấy tay đánh ngực hắn. "Tê." Bên tai truyền đến âm thanh hít vào, Cam Đường ngẩng đầu lên, nhờ ánh trăng mỏng manh làm nổi bật, mới nhìn rõ ràng là Đại Lang, chỉ thấy hắn mặt mày nhăn nhúm, như cắn răng. "Nương tử, nàng đừng đánh, đại ca bị thương." Nhị Lang một bên kêu lên. "Bị thương? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Cam Đường vừa nghe sợ tới mức nhắm thẳng về phía sau, lập tức liền nhảy rời khỏi Đại Lang, không dám đụng đến hắn nữa, miệng liền hỏi. "Nương tử không cần lo lắng, bị thương nhẹ thôi, chỉ là nàng vừa vặn đụng tới miệng vết thương, thế này mới có chút đau." Đại Lang sợ dọa đến nương tử, an ủi nói. "Nhanh cho ta xem, rốt cuộc bị thương thế nào?" Cam Đường vẫn lo lắng, một đôi mắt nhắm thẳng trên thân hắn xem xét, đáng tiếc cổ đại không có đèn đường, hôm nay lại không phải trăng rằm, thật sự không chiếu rõ thân ảnh. Nhị Lang đi lên kéo Cam Đường, nói: "Nương tử, nơi này xem không thấy, chúng ta về phòng đi, đại ca cũng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi mới được." Cam Đường đánh đầu mình một chút, nói: "Xem ta ngốc, nhất định Đại Lang mất rất nhiều máu, khẳng định không có khí lực, Nhị Lang, Tam Lang mau đỡ huynh ấy vào nhà." Tam Lang chạy tới nghe nương tử nói như vậy, liền đi tới đỡ lấy Đại Lang, Nhị Lang lại nói: "Ta còn kéo đại gia hỏa, mọi người nhanh chóng vào nhà đi, ta kéo đại gia hỏa này vào phòng bếp đã." Cam Đường cũng không rành lắm, nhìn phía sau Nhị Lang, quả thật có một bóng dáng đen tuyền, nhìn rất khổng lồ, im lặng nhìn xem là thứ gì, bất quá nàng cũng không rảnh để ý cái đó, chỉ nhìn thoáng qua, rồi cùng Tam Lang đỡ Đại Lang vào trong sân nhỏ, lập tức hướng tới phòng phía đông đi đến. Vào phòng, Tam Lang đỡ Đại Lang ngồi xuống giường, Cam Đường thổi lửa châm trên ngọn đèn bàn, trong phòng liền sáng lên, Cam Đường nhìn qua Đại Lang, chỉ thấy quần áo Đại Lang bị cắt vài chỗ, nhất là ngực, cơ hồ hoàn toàn mở, lộ ra ngực rắn chắc. Hắn có hai bộ quần áo cho dù bị hỏng, bất quá lúc này cũng không phải đau lòng quần áo, trong ngực Đại Lang có một miệng vết thương rất sâu, máu tươi có chút đọng lại ở miệng vết thương, có chút lại giọt xuống, da thịt có chỗ miệng bị vỡ ra, nhìn qua có vẻ đỏ tươi đập vào mắt, Cam Đường chỉ cảm thấy tâm bị kéo một chút, cảm giác đau quá. "Này coi như bị thương nhẹ sao? Ta đi lấy thảo dược cầm máu." Cam Đường chịu đựng đau lòng, chuẩn bị quay đầu chạy ra khỏi phòng đi lấy thảo dược, lúc này Nhị Lang đẩy cửa đi vào, trong tay cũng cầm thảo dược cầm máu. Cam Đường nhận lấy cho vào miệng nhai nát, tinh tế đắp ở miệng vết thương của Đại Lang, miệng còn không quên hỏi: "Nhị Lang, rốt cuộc có chuyện gì? Hôm nay về trễ như vậy, Đại Lang còn bị thương." "Lúc chúng ta chuẩn bị xuống núi, vừa vặn đụng phải đầu lợn rừng, giống như phát điên lao về hướng chúng ta, chúng ta mất toàn lực mới giết chết nó, dùng cây mây trói kéo trở lại." Nhị Lang nói. Cam Đường đắp tốt miệng vết thương của Đại Lang xong, thế này mới yên tâm một ít, giúp hắn nằm xuống rồi quay đầu nhìn về phía Nhị Lang, này mới phát hiện, trên thân hắn cũng rách tung toé, miệng vết thương trên thân hắn còn nhiều hơn so với Đại Lang, chỉ là phần lớn đều không lớn không nhỏ, không nghiêm trọng như Đại Lang. "Huynh bị thương cũng không nói, đến, ta giúp huynh đắp vết thương." Cam Đường kéo Nhị Lang lại đây ngồi xuống, giúp hắn đắp thảo dược, miệng còn oán trách: "Đụng tới sự tình này, các huynh không biết trốn sao, một đám đều là ngốc tử." "Không phải chúng ta nghĩ tới thịt lợn rừng sao, lại nói, lợn rừng thịt nhiều, một đầu lợn rừng có thể làm rất nhiều thịt chín, nếu không công bỏ lỡ, không phải rất đáng tiếc." Nhị Lang thấy nương tử đau lòng như thế, nội tâm cao hứng, trên mặt cười không ngừng được. "Như vậy còn cười, nói huynh không phải ngốc tử cũng không người tin." Cam Đường oán trách một câu, sau nói: "Các huynh nhất định phải nhớ kỹ cho ta, kiếm tiền là trọng yếu, nhưng an nguy của các huynh còn quan trọng hơn, sau này nếu không để ý an nguy chính mình, các huynh có gì không hay xảy ra, bảo ta phải làm sao." Đại Lang, Nhị Lang đều nhìn về phía nương tử, thế này mới cảm thấy chính mình quá mức xúc động, sao lúc ấy không nghĩ ra chuyện ngoài ý muốn, nương tử nên làm cái gì bây giờ, bị nàng nói một câu như vậy, đều cúi đầu nghĩ lại, qua một lúc lâu, huynh đệ ba người đều mở miệng nói: "Nương tử, sau này chúng ta tuyệt không bỏ lại nàng, nhất định lưu lại mạng bảo hộ nàng, chiếu cố nàng." Trong nháy mắt, Cam Đường không hiểu cảm động, cư nhiên có ba nam nhân nguyện ý lấy mạng bảo hộ nàng, chẳng lẽ không phải kỳ tích sao.