Nhà có ba lang quân

Chương 33 : biến cố (1)

Edit: Miho Buổi sáng hôm sau, thời điểm gà còn chưa gáy, Cam Đường liền tỉnh lại, kỳ thật toàn thân nàng đều mệt mỏi, hạ thân ẩn ẩn đau, nhưng nàng không có biện pháp ngủ tiếp, bởi vì Đại Lang ôm nàng đi vào giấc ngủ lại có phản ứng, "Lều trại" cứng rắn để trước nàng, muốn bất tỉnh là rất khó. Sáng sớm thân thể lang quân phản ứng tự nhiên trước nàng một bước đã tỉnh, trong ngực ôm thiếu nữ xinh đẹp, phía dưới cứng rắn như sắt, thật sự rất khó chịu, hắn nghĩ đến bộ dáng đau đớn tối hôm qua của nương tử, thêm việc nàng còn nặng nề ngủ, thật sự là không dám lộn xộn, sợ đánh thức nàng, lại càng không muốn nàng đau, đành phải chịu đựng khó chịu vẫn không nhúc nhích, ôm nương tử ở trong lòng ngủ say. Đòi mạng là, Cam Đường mông lung tỉnh lại, trong đầu cũng không phản ứng, chỉ cảm thấy có vật để lên người khó chịu, người liền động đậy, cọ đến cọ đi, Đại Lang càng thêm khó nhịn, khuôn mặt căng thẳng, mặt trên phía dưới tất cả đều sung huyết, lại cắn răng chịu đựng, miễn bàn là có bao nhiêu gian nan. Cam Đường động một hồi, mở mắt ra, liền gặp vẻ mặt căng cứng của Đại Lang, ngây người nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, cuối cùng phản ứng lại trước sự việc, không khỏi mặt đỏ lên. "Nương tử, nàng tỉnh." Đại Lang thấy nàng mở mắt ra, ôn nhu hỏi một câu. "Vâng." Cam Đường nhẹ đáp một tiếng, rủ mắt xuống, có chút ngượng ngùng nhìn hắn. Cam Đường chậm rãi xỉu hai má, Đại Lang cũng nhìn ra, nương tử thẹn thùng chuyện gì, bất giác xấu hổ, ngập ngừng nói câu: "Là ta... Ta đánh thức nàng sao?" Cái này nàng như thế nào trả lời, còn không phải đều xấu hổ, nàng chỉ có thể tiếp tục cúi đầu rũ mắt, không nói lời nào, Đại Lang vội hỏi: "Nương tử, nếu nàng còn mệt, tiếp tục ngủ đi, đừng quan tâm ta, ta không sao." Phía sau ngủ được mới là lạ, Cam Đường lại không muốn đối mặt, thân thể nàng hiện tại vẫn còn đau, thật sự không tiếp tục được việc này, đành phải nhắm mắt lại, giả bộ đi vào giấc ngủ. Thấy nương tử nhắm mắt lại, Đại Lang nhẹ nhàng thở ra, bị nương tử nhìn như vậy, hắn sợ chính mình không chịu đựng được, tư vị kia thật sự quá tuyệt vời, nói đến chuyện này, vẫn là cảm thấy sảng khoái. Tư vị tối hôm qua lại ở trong não bập bềnh, suy nghĩ như vậy, trong lòng lại ngứa ngáy, huyết khí nhắm thẳng hạ thân, nhịn không được, nhịn không được, Đại Lang thật sự không nhịn được, nhưng sợ nương tử không chịu nổi, chỉ có thể dùng chính ngón tay mình. Đại Lang nhẹ nhàng hoạt động thân mình, rời khỏi bên cạnh nương tử một ít, hắn không muốn đánh thức nàng, sau đó lặng lẽ đưa tay đến hạ khố. Cam Đường giả bộ ngủ, tuy rằng động tác hắn rất nhẹ, nhưng động tĩnh này nàng liền hiểu được, nghe hắn nuốt âm thanh cổ họng cực nhẹ, nội tâm Cam Đường có một tia không đành lòng, suy nghĩ chính mình đã là thê tử của hắn, như thế nào còn có thể để cho hắn khó chịu như vậy. Cam Đường quay thân thể, vẫn từ từ nhắm hai mắt, tay yên lặng đưa qua, cầm cực nóng của hắn. Toàn thân Đại Lang run rẩy, cảm giác dục hỏa sôi sục, miệng trầm ngâm kêu gọi: "Nương tử..." Trên tay Cam Đường rất nóng, mặt cũng nóng, hoạt động thân mình, tới gần bên tai hắn, nhẹ lẩm bẩm nói: "Để cho ta tới đi." Cả người Đại Lang lúc này đều đắm chìm trong tình dục, không nghĩ nhiều, theo lời buông lỏng tay mình ra, tất cả đều giao cho nương tử, chỉ là đôi tay duỗi ra, đem nàng ôm vào trong lòng, toàn tâm cảm thụ bàn tay mềm kia gây cho của hắn vui vẻ, ở bên tai nàng trầm ngâm, đôi môi ở trên mặt nàng, trên thân khẽ hôn, cho đến lúc gầm nhẹ trèo lên đỉnh núi. Bùng nổ qua đi, toàn thân Đại Lang mềm nhũn, hơi thở vẫn hơi thở gấp, người đầy mồ hôi ẩm ướt ôm nương tử vào trong ngực: "Nương tử, nàng vất vả rồi, nghỉ ngơi chút đi." Cam Đường quả thật cũng mệt mỏi, cảm giác được hắn nhẹ nhàng lau dịch thể trên tay nàng, liền mơ mơ màng màng lâm vào giấc ngủ. Thời điểm tỉnh lại, nắng đã sáng rõ, Cam Đường có thể nghe thấy âm thanh Chu Tiểu Cúc ở trong sân nhỏ gọi gà, chống tay ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi đau nhức trên thân đỡ hơn một chút, ngẩng đầu nhìn, lại không thấy thân ảnh Đại Lang trong phòng. Mặc quần áo, Cam Đường ra khỏi phòng, ở một góc trong sân nhỏ, Chu Tiểu Cúc đang ở chuồng gà gọi gà, vừa nhìn thấy tỷ tỷ ra khỏi phòng, liền chạy qua: "Tỷ, tỷ đã dậy." "Ừm, cũng không sớm." Cam Đường nhìn sắc trời, tuy rằng nàng không biết tính giờ thế nào, bất quá, hẳn là không tính sớm. "Sáng sớm muội vốn định đi gọi tỷ cùng tỷ phu, cha lại ngăn cản muội, nói tối hôm qua tỷ mệt mỏi, hôm nay thức dậy trễ chút, muội nguyên còn không tin, nào biết thật đúng là bị cha nói trúng rồi." Chu Tiểu Cúc oa oa nói không ngừng. Cam Đường cảm thấy xấu hổ, ý tứ trong lời nói của cha không phải rất rõ ràng, suy nghĩ đều làm cho người ta thẹn thùng. "Tỷ, đến đây, khẳng định đói bụng, tỷ nhanh chóng rửa mặt đi, bữa sáng muội đã giúp tỷ giữ lại rồi." Chu Tiểu Cúc ở một bên thúc giục. Cam Đường nhìn chung quanh, ở trong sân nhỏ cũng không thấy Đại Lang, nội tâm buồn bực không biết hắn đi nơi nào, Chu Tiểu Cúc vẫn thúc giục nàng, không đi tìm, xoay người về phòng rửa mặt. "Củi bên này đã chặt tốt lắm, còn có việc gì muốn làm sao?" Thời điểm Cam Đường vừa định xoay người, Đại Lang la hét đi ra từ phòng bếp, trước cánh tay một thân mồ hôi. "Tỷ phu, không có, huynh nghỉ chút đi." Chu Tiểu Cúc đáp về một câu, lòng bàn chân như bôi dầu trốn đi, bị Cam Đường kéo trở về. "Tỷ..." Chu Tiểu Cúc bị ôm lấy áo phía sau, đi không được chỉ có thể quay đầu cười cười, Cam Đường liếc mắt nàng một cái, nói: "Muội an bài người làm việc." "Tỷ, tỷ phu cường tráng, làm chút việc đấy không có việc gì." Chu Tiểu Cúc nói xong, lại ha ha nở nụ cười vài tiếng, hơi có chút ý lấy lòng. Cam Đường cảm thấy vấn đề căn bản không ở điểm này, mà là nào có người sau tân hôn ngày thứ nhất, vừa buổi sáng đã bị người an bài làm việc, cũng quá lừa gạt người đi. "Là ý tứ của muội, hay là ý tứ của cha?" Sống đều phạm, cũng không kích động gì, Cam Đường chỉ sợ là lão cha cố ý, thử một chút con rể. "Không, muội đi chuyển củi để nấu, tỷ phu thấy liền nói để huynh ấy làm, thật sự là huynh ấy tự nguyện." Chu Tiểu Cúc vội vàng giải thích, thấy tỷ tỷ tính tình dịu đi chút, không khỏi xoay mặt nhỏ giọng nói thầm: "Mới lập gia đình liền tận tâm đau cho nam nhân, thân muội muội đều không đau lòng." Cam Đường vừa nghe, đang muốn đi lên nhéo mặt nàng hỗn đản, Chu Tiểu Cúc cũng là lạnh tị, hướng lang quân đang đi tới hô lớn: "Tỷ phu, tỷ tìm huynh kìa." "Nương tử, việc gì vậy?" Đại Lang bước nhanh hướng bên này đi tới, như một đặc xá, Chu Tiểu Cúc nhân cơ hội liền trốn, Cam Đường nhìn bóng dáng của nàng, bất giác khóe miệng câu lên, thầm nghĩ đúng là tiểu nha đầu. Đại Lang đi đến trước mặt nàng, mu bàn tay lau mồ hôi, lại hỏi: "Nương tử, có việc gì vậy?" "Không, xem chàng một thân mồ hôi này, gọi chàng lại đây rửa mặt." Cam Đường lấy cớ, nói xong liền kéo hắn vào phòng, đến chỗ chậu rửa mặt làm ướt khăn, vắt nước đưa cho hắn: "Đến, lau mồ hôi đi." Đại Lang cười nhận lấy, lau mồ hôi, trên thân mồ hôi lau khô xong, Cam Đường đang muốn đem nước đi đổ, đổi một chậu khác cho hắn rửa mặt, Đại Lang lại đoạt chậu rửa mặt trên tay nàng, đem đi đổ, rồi lại múc nước về phòng: "Nương tử, nàng cũng rửa đi, nước này cho nàng rửa mặt." Quê mùa cũng có một mặt ôn nhu săn sóc, Cam Đường suy nghĩ, nội tâm ấm áp. Ăn sáng xong, Cam Đường cùng Đại Lang phải đi gặp Chu Hoài Sơn chào từ biệt. Đi vào nhà chính, Chu Hoài Sơn đã ngồi chờ, nhìn thấy nữ nhi cùng con rể tiến vào, nội tâm vui mừng, nhưng trên mặt lại không hiện ra, vẫn là vẻ mặt nhất quán: "Đến đây, ngồi đi." "Cha, rời khỏi thôn Trịnh đường có chút xa, chúng con phải đi sớm, đi muộn sợ về đến nhà trời đã tối rồi." Cam Đường cùng Đại Lang ở một bên ngồi xuống, Cam Đường liền nói lời này. "Không ở nhà thêm mấy ngày sao?" Chu Hoài Sơn nghĩ bọn họ chờ thêm đến ngày lại mặt mới rời khỏi. "Trong nhà chính phòng ở mới, rất nhiều việc, muốn về sớm để hỗ trợ, đợi tới ngày lại mặt, ba huynh đệ chúng con trở về bái kiến nhạc phụ đi." Đại Lang trả lời. Chu Hoài Sơn vừa nghe, thấy không thích hợp, nghi hoặc hỏi: "Lại mặt vì sao mang huynh đệ lại đây?" "Bọn họ không có tới bái đường, ngày lại mặt dù sao cũng phải đến bái kiến nhạc phụ mới đúng." Đại Lang cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp trả lời. "Cái gì?" Chu Hoài Sơn lập tức đứng lên, gấp giọng nói: "Ngươi có ý gì, huynh đệ ngươi cũng đến bái đường? Đây là quy củ gì?" Cam Đường thấy vẻ mặt lão cha như vậy, không khỏi hướng về Đại Lang nhìn nhìn, nghi hoặc ngày đó hai người ở trong phòng nói thầm lâu như vậy, nói chuyện gì, chẳng lẽ không nói chuyện này? Đại Lang cũng nhìn mắt nàng, không biết nhạc phụ kích động như vậy, vì thế cẩn thận trả lời: "Nàng là nương tử ba huynh đệ chúng con, nhưng chỉ có con lại đây, bởi vậy đã theo con bái đường, nếu nhạc phụ không vui, sau này để cho bọn họ đến đây làm lễ bái đường, cha xem... Được không?" Chu Hoài Sơn càng nghe mặt càng đen, cuối cùng vỗ một chưởng vào mặt bàn, cả giận nói: "Hoang đường." Cam Đường, Đại Lang không ngờ cha phản ứng lớn như vậy, đều đứng dậy: "Cha..." Cam Đường gọi một tiếng. "Con im miệng cho ta." Chu Hoài Sơn rống một tiếng, trực tiếp ngăn lời nói của Cam Đường, đối với Đại Lang phát tác: "Ngươi nghĩ Tiểu Đường nhà chúng ta là gì, nhà ta là gì, ta Chu Hoài Sơn không có việc, cũng sẽ không bán nữ nhi, đem nữ nhi cho người ta làm cộng thê, nếu ta biết trước như vậy, tuyệt đối không đồng ý hôn nhân này." Đột nhiên sảy ra biến cố, làm cho Cam Đường cùng Đại Lang không biết làm thế nào, Cam Đường đang muốn khuyên giải lão cha, Chu Hoài Sơn lại hướng về phía nàng, bàn tay chỉ thẳng vào nàng, cả giận: "Con không nói với cha, con sớm đã biết việc này phải không? Con không hiểu được, cộng thê là gì, làm cộng thê phải hầu hạ vài phu quân, con lại ngốc như vậy liền bị người ta lừa, con muốn cha tức giận phải không?." "Nhạc phụ..." Đại Lang thấy Chu Hoài Sơn chỉ trích nương tử, liền đi lên kéo Cam Đường ra phía sau mình, muốn gánh vác quở trách, hắn hô một tiếng, Chu Hoài Sơn liền rống lên: "Đừng gọi ta nhạc phụ, ta đối với ngươi như con rể, nếu muốn ta thừa nhận ngươi, trừ phi cam đoan không cho Tiểu Đường làm cộng thê, nếu không ta tuyệt đối không cho nữ nhi của ta vào cửa nhà ngươi." "Nàng là nương tử của ba chúng con, con không thể độc chiếm." Nội tâm Đại Lang cho tới bây giờ đều nghĩ như vậy, cho nên hắn không chút nghĩ ngợi đáp về lời này. "Tốt, tốt." Chu Hoài Sơn bị tức giận làm run run, đi lên kéo Cam Đường qua, bàn tay liền đẩy Đại Lang, miệng rống: "Ngươi cút ngay khỏi đây cho ta, ta không muốn gặp ngươi, nữ nhi của ta ngươi cũng đừng nghĩ muốn tạm biệt." Vừa la hét, vừa túm Cam Đường.