Nhà có ba lang quân
Chương 26 : Đêm cuồng hoan
Edit: Miho
"Còn thất thần làm gì, đi, đi mang rượu tới đây." Lang cha thấy ba tiểu tử không có động tĩnh, lại ha ha cười một chút, đẩy đẩy Nhị Lang, ý bảo hắn vào bếp lấy vò rượu ra.
Nhị Lang thế này mới phản ứng lại, cao hứng đáp một tiếng: "Ai". Chạy vào phòng bếp, đem vò rượu vàng dựa vào góc tường ra ngoài, huynh đệ bọn hắn ngày thường cũng không ai uống rượu, vò rượu này chỉ để ướp thịt ngoài ra không làm gì, hôm nay lão cha hưng trí cao như vậy, bọn hắn tự nhiên sẽ phụng bồi.
"Cha, rượu đến đây." Nhị Lang cầm rượu đến bàn cây, đặt xuống buông một câu lại chạy về phòng bếp lấy bát đũa cho lão cha, khi quay lại chỉ thấy lão cha cười cười vỗ vỗ bả vai Đại Lang và Tam Lang, quát: "Ngồi, đều ngồi xuống, hôm nay tất cả cùng cha uống rượu, nhị tiểu tử, ngươi cũng mau tới đây ngồi xuống."
Nhị Lang ba bước thành hai bước đi tới, cầm bát đũa dọn xong, kiếm vị trí ngồi xuống, Lang cha, Đại Lang, Tam Lang cũng đều ngồi xuống, Cam Đường từ đầu tới giờ vẫn không nói chuyện, lúc này nàng lại càng không có cơ hội mở miệng, yên lặng ngồi trở lại chỗ cũ.
Lang cha xem ra thật sự cao hứng, đối với Cam Đường chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nói cái gì, ba huynh đệ thấy cha nhìn nương tử không trách cứ, một chút quá khích cùng phản ứng đều không có, làm cho tâm hoàn toàn buông xuống, nhất thời nội tâm hưng phấn không thôi.
Đại Lang một tay xách vò rượu, rót cho lão cha một bát lớn, Lang cha lời chưa nói, liền nâng bát ực ực uống một hơi cạn sạch, đăng một tiếng dùng sức đặt bát xuống bàn cây, mu bàn tay lau lau rượu dính bên miệng, lại quát một câu: "Đến, rót nữa ra."
Ba huynh đệ trợn tròn mắt, tuy mấy năm nay lão cha thích uống rượu, nhưng cho tới bây giờ chỉ là lướt qua, một ngụm như vậy đã uống xong, vẫn là lần đầu gặp được, cho tới bây giờ lão cha cũng không ở trước mặt bọn hắn uống rượu qua, không biết tửu lượng của cha thế nào, nhưng một ngụm là hết, chỉ sợ ai cũng không chịu được lâu đi.
Ba huynh đệ trố mắt nhìn, Lang cha đợi không được rượu, đưa tay cầm bát gõ thùng thùng thùng ở bàn cây vài cái: "Rượu đâu, rượu đâu, nhanh rót rượu ra cho ta, tại sao trong bát các ngươi vẫn còn rượu, nhanh, uống hết đi, hôm nay cùng cha uống thoải mái."
"Cha, người uống rượu như vậy, chỉ sợ một chút đã say, từ từ chậm rãi uống đi." Đại Lang không yên tâm, nhịn không được nói vài câu.
"Chậm rãi làm gì, kêu ngươi uống hết liền uống hết, uống rượu thế nào cũng muốn lão tử ta chỉ sao, bình rượu này đã để lâu năm, đừng nhiều lời, nhanh rót ra." Lang cha càng nói càng hưng phấn, hai mắt phát sáng, yết hầu giương thẳng, trung khí mười phần.
Đại Lang thấy cha nói như thế, không dám khuyên bảo, ôm vò rượu lên định rót vào bát của hắn, nhưng bát bọn hắn đều chứa cơm, không có chỗ rót rượu, Tam Lang liền nói một câu: "Cha, chúng con ăn xong cơm, mới rót rượu đi."
"Ăn gì ăn, cùng cha uống rượu." Miệng Lang cha la hét, duỗi tay ra liền đoạt lấy bát cơm trước mặt Tam Lang, một bát cơm tẻ lớn ngã xuống mặt đất: "Hiện tại bát đã không, có thể rót rượu, nào, rót ra."
Đây chính là cơm tẻ, một năm cũng chỉ được ăn 1-2 bát, lão cha cư nhiên đổ đi như vậy, Tam Lang bị cha dọa cho choáng váng, không tự giác liền thốt ra: "Cha, tại sao cha lại đổ cơm đi như vậy, chúng con một năm mới được ăn lần 2 a." Đang nói chuyện, Tam Lang đau lòng muốn nhặt cơm lên, không bẩn còn có thể ăn.
Lang cha cũng không phân trần một tay giữ chặt lấy Tam Lang, quát lớn: "Tiếc cái gì mà tiếc, nhân sâm tổ yến ngươi có thể tùy ý vứt bỏ, còn tiếc, sau này không cho phép như vậy nữa, lại đây, nhanh cùng cha uống rượu."
Lão cha kéo hắn đi uống rượu, Tam Lang cũng không có cách gì, chỉ có thể liếc nhìn vài lần cơm tẻ trên mặt đất, bị bắt cầm lấy bát rượu uống một ngụm nhỏ vào miệng, mùi rượu xông lên tắc vào yết hầu của hắn, lập tức khó chịu khụ khụ vài tiếng.
"Nam tử hán, không thể uống rượu như vậy, sau này đi theo cha uống nhiều rượu, như vậy mới có khí khái nam tử." Lang cha nói hắn vài câu, lại ha ha cười, nói: "Nào, đại tiểu tử, nhị tiểu tử, các ngươi cũng uống đi."
Ba huynh đệ cảm thấy lão cha hôm nay cao hứng phát điên rồi, vì tránh cho cha tiếp tục một lần nữa, Nhị Lang cầm hai bát cơm, chạy vào phòng bếp, đổ cơm vào nồi, cầm bát không chạy lại, thế này mới yên tâm để Đại Lang rót rượu, hai huynh đệ tự uống một hớp lớn, tuy rằng chưa bao giờ chạm vào rượu, cũng không chật vật như Tam Lang, chỉ là vừa vào miệng, cảm thấy rượu này không có gì tốt mà uống, hương vị cay nồng rất khó uống.
Thời điểm Cam Đường nhìn mấy cha con uống rượu, nàng yên lặng ăn cơm, nội tâm lại suy nghĩ, Lang cha sảy ra chuyện gì, trước sau kém lớn như vậy, con người dường như thay đổi rất nhiều.
Mới một hồi, Lang cha đã hạ ba bát rượu, Đại Lang âm thầm nhíu mày, cảm thấy lão cha không thể như vậy, có thể hôm nay cha rất hưng phấn, khuyên can chỉ sợ khuyên không được, suy nghĩ liền cười nói: "Cha, đừng uống rượu nữa, nếm thử thịt hươu này xem, rất thơm, người nhất định thích ăn." Hắn muốn đem lực chú ý của lão cha chuyển tới thịt hươu, hơn nữa có thể ăn chút đồ ăn, so với uống vẫn hơn.
Lang cha nhìn xuống bát thịt hươu ở giữa bàn cây, nhìn nhìn cảm thấy không sai, mùi quả thật nồng đậm, liền cầm đôi đũa gắp thịt lên ăn, mới vừa vào miệng liền khen: "Không sai, tay nghề này có thể so sánh với đầu bếp."
Cam Đường nghe Lang cha khen ngợi thật cao hứng, nội tâm nói thầm một câu, lão nhân ăn qua đầu bếp thôi, muốn khen ngợi cũng đừng khoa trương nha.
Ba huynh đệ cũng không biết đầu bếp hay không đầu bếp, bọn hắn chỉ biết là lão cha khen tài nấu nướng của nương tử, nội tâm bọn hắn vui mừng, Đại Lang vội vã mở miệng nói: "Cha, đây chính là nương tử chúng con làm, ăn được, chúng con lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được ăn thịt ngon như vậy."
Đại Lang vừa nói, hai huynh đệ khác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Lang cha sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn về phía Cam Đường vẫn không lên tiếng, nhìn một hồi lâu, cũng không lên tiếng, mở mắt quay lại nói: "Đều tại cha, các con đi theo ta ăn khổ nhiều năm như vậy, ăn bát thịt hươu cũng cảm thấy không thể, ai..." Đang nói chuyện, Lang cha lại cúi đầu, rượu cũng không uống nữa.
Lang cha thình lình như vậy, lại làm cho ba huynh đệ ngây ngẩn cả người, đêm nay cha thật sự rất kỳ quái, một hồi kích động, một hồi lại khổ sở, ưu tư phập phồng cũng quá nhanh, làm cho bọn hắn trở tay không kịp.
"Cha, người đừng như vậy, chúng con không cảm thấy khổ, ba huynh đệ chúng con từ nhỏ đến lớn đều cảm thấy rất tự tại, ngày qua ngày thật sự yên vui, không có gì không tốt." Ba huynh đệ không biết an ủi cha như thế nào, Nhị Lang, Tam Lang nhất thời nhìn về phía Đại Lang, vẫn là Đại Lang mở miệng.
"Ai, các ngươi đều là đứa nhỏ thành thực, ngày qua như vậy còn không biết là khổ, còn có nhớ hay không, mới trước đây trên núi đột nhiên mưa to, suýt chút nữa cuốn các ngươi xuống núi, ngày thứ hai thời điểm cha tìm thấy, các ngươi đều ngâm trong nước cả một đêm." Lang cha nhớ tới chuyện cũ, không khỏi thổn thức.
"Cũng chỉ có như vậy, hơn nữa không riêng gì chúng con, lúc con xuống núi, nhìn thấy rất nhiều thôn tất cả đều chìm trong nước, chúng con coi như tốt, chỉ sụp gian nhà tranh, không giống thôn khác, hoa mầu đều bị bao phủ, như vậy mới kêu khổ." Đại Lang cũng hồi tưởng lại chuyện này, khi đó, hắn mười tuổi, hai đệ đệ chỉ có bảy tuổi cùng sáu tuổi, thật đúng là suýt chút nữa mất mạng, bất quá cực khổ trôi qua, suy nghĩ nhớ lại, cũng không gì không thể.
"Mưa to một hồi như vậy, thỉnh thoảng gặp vài dã thú, ta nghĩ mà sợ, nếu không phải trước đó ta ở bên ngoài phòng thấy đầy cạm bẫy, chỉ sợ các ngươi đã sớm ở trong bụng dã thú rồi." Lang cha chậm rãi nhớ lại chuyện trước kia, sau đó liên miên cằn nhằn nói, ba huynh đệ cùng hắn vẫn còn tạm.
Cam Đường ở một bên càng nghe càng cảm thấy lòng chua xót, ba huynh đệ bọn hắn từ nhỏ đến lớn, thật đúng là ăn không ít đau khổ, so với gian nan của nàng chỉ có hơn, uổng chính mình còn hối hận lâu như vậy, nghe chuyện bọn hắn quay lại nhìn xem chính mình, chỉ cảm thấy cũng không bất hạnh như vậy.
Hàn huyên hơn nữa ngày, Lang cha cùng ba huynh đệ lâm vào chuyện cũ, ưu tư không khỏi có chút thương tâm, sau một lúc lâu mọi người đều trầm mặc không nói. Đột nhiên, Lang cha cầm lấy bát uống một hơi cạn sạch, nhẹ cười nói: "Tốt lắm, vẫn là uống rượu đi, chuyện quá khứ vô vị, chúng ta không bao giờ quay đầu lại nữa, sau này ngày lành mới bắt đầu, chúng ta nên uống rượu chúc mừng."
Ba huynh đệ mặc dù không rõ lão cha nói chúc mừng là chỉ cái gì, thấy cha lại lần nữa vui vẻ, tự nhiên cũng cười theo, Đại Lang tự giác giúp lão cha rót rượu, trong bát ba huynh đệ bọn hắn cũng có, tất cả đều đổ tràn đầy, cùng cha uống rượu.
Tuy rằng Cam Đường không biết tâm tư nam nhân, bất quá, uống rượu là biểu đạt hành động cao hứng của nam nhân, nàng vẫn biết, hơn nữa, nàng thấy bọn họ cười vang, mồm to uống rượu, trên mặt đều mang theo bộ dáng cười vui, cũng hiểu được rất vui vẻ, tuy rằng không uống rượu, cũng đồng dạng giống bọn họ, yên lặng cùng bọn họ chia sẻ vui sướng.
Có lẽ mọi người đều uống rượu, ưu tư hưng phấn, nhất thời dừng không được, rượu càng uống càng nhiều, vò rượu sắp thấy đáy, không tính toán gì hết, Nhị Lang còn chạy xuống núi, vọt vào nhà Đại Tường, đoạt lấy một vò rượu, làm cho vợ Đại Tường chạy theo lên núi, cuối cùng trả gấp đôi tiền, mới câm miệng bỏ đi.
Làm việc như vậy làm cho Cam Đường cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá suy nghĩ lại, lại cảm thấy sung sướng là được, nhân sinh có được mấy lần vui vẻ, ba huynh đệ bọn hắn một đường gian khổ qua đi, khó được sung sướng, phóng túng một lần, cũng không có gì.
Cam Đường sung sướng nhìn ba huynh đệ cùng Lang cha nâng cốc cuồng hoan, một vò rượu rót hết, thời điểm ưu tư tăng vọt, lại cười lại nhảy, còn ôm nàng lên nga nga gọi không ngừng, nàng cũng vui lây, cười không ngừng.
Bất quá, tửu lượng ba huynh đệ thật đúng là, ngã xuống đầu tiên là Tam Lang, lúc hắn nghiêng người lảo đảo, Nhị Lang còn cười hắn, nào biết đâu rằng, chính mình cũng không biết đi như thế nào, sau Tam Lang liền đến phiên hắn, cách nhau không bao lâu, hắn cũng tê liệt ngã xuống, Đại Lang so với bọn hắn tốt hơn một chút, bất quá, cũng kiên trì không được bao lâu, liền ngã xuống bên cạnh hai đệ đệ, ba người lăn thành một đống.
Người thắng cuối cùng là Lang cha quả thật cũng không gượng nổi, hắn nói hắn là bình rượu xem ra thật không nói sai, sau khi ba huynh đệ ngã xuống, hắn còn ừng ực uống thật nhiều, thẳng đến khi vò rượu trong tay cũng thấy đáy, ý còn chưa muốn bỏ qua rượu, nằm xuống đất bên cạnh ba huynh đệ, tuy rằng không biết hắn có đủ say hay không, Cam Đường nhìn, 7-8 phút men say hẳn là có thể.
Tất cả bọn họ đều ngã xuống, bên tai Cam Đường rốt cục cũng thanh tĩnh, nhìn nhìn nam nhân đầy đất, nàng bất lực, bất quá, dọn dẹp một chút không thành vấn đề, cầm bát đũa bỏ vào phòng bếp, đem vò rượu xách vào phòng bếp, quay trở lại nhìn, đã sạch sẽ hơn.
Bóp bóp vai lưng có chút mệt mỏi, đêm nay thực sự có chút khùng, lúc này yên tĩnh, nàng liền thấy mệt mỏi, đang chuẩn bị xoay người về phòng ngủ, Lang cha xoay người, miệng thì thào một câu: "Băng hà, băng hà."
Cam Đường sửng sốt một chút, người say nói lời say, không để ý xoay người về phòng đi ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
9 chương
942 chương
10 chương
47 chương