Diệc Dụ giương tay, sai người thay hắn mặc vào hoàng bào, nhìn Lục Triển Đình nửa hôn mê trên giường, cười lạnh nói: “Triển Đình, ngươi có biết vì sao mình luôn như thế rối tinh rối mù, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ học được hai điều. Điều thứ nhất là kính cẩn nghe theo, một điều khác chính là biết rõ cái gì không thể làm.” Hắn nói rồi đem long bào tú kim mặc thêm vào, chỉnh tề thành một người có tinh thần bất dịch, tư thế oai hùng hiên ngang.
Hắn quay đầu phân phó thái giám bên người, nói: “Tiểu Phúc Tử, đợi một hồi gọi thái y đến xem cho hắn.”
Tiểu Phúc Tử liên tục gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Người xem, có phải gọi Lục lão thái y hay không?”
Diệc Dụ dùng đôi ngón tay thon dài trắng mịn bẻ lại cổ áo, miệng thản nhiên nói: “Gọi Vương Thủ Nhân đi.”
Vương Thủ Nhân là một thái y không được để mắt đến nhất trong nội y viện, không thích nói chuyện nhiều cũng như tựa hồ không giao tế tốt, tức là hắn không giống như phụ tử Lục gia được hưởng mĩ dự, cũng không giống Lục Triển Đình ác danh lan xa. Hắn tựa như là một thứ đồ được bày biện trong nội y viện vậy, khi không cần đến hắn thì người ta sẽ luôn rất nhanh mà lãng quên. Thế nhưng nguyên nhân chính là hắn có một ít đặc điểm, ngược lại thực có một chút làm cho người ta dễ nhớ tới hắn, đặc biệt phải làm một số thứ mới có thể làm hắn mở miệng. Thế là Vương Thủ Nhân thành một người rất đặc biệt trong cung, hắn nắm giữ bí mật của rất nhiều người, hắn không mở miệng nói với bất luận là ai, bất luận là ai cũng không mong muốn hắn tùy tiện nhắc tới.
Tiểu Phúc Tử phát hiện Vương Thủ Nhân vẫn là một người khiêm tốn, tay hắn bắt mạch cho Lục Triển Đình nhưng lông mày hẹp dài vẫn mảy may bất động, cách một hồi mới nhẹ giọng nói: “Lục đại nhân, ngài đây hôm qua là bị sặc lửa, có một chút nhiệt khí, không đáng ngại, ta sẽ cho ngài uống một thang thuốc điều trị.”
Hắn ngồi trở lại trước bàn, viết vài nét bút rồng bay phượng múa, rồi mới lại nhớ tới Lục Triển Đình trước giường, nói: “Lục đại nhân, đây là toa thuốc ta kê cho ngài, ngài xem xem có gì không ổn?”
Lục Triển Đình tiếp nhận toa thuốc, quét mắt hai cái liền trả lại cho hắn. Vương Thủ Nhân thấy y không có hồi âm, liền cười nói: “Lục đại nhân, nếu toa thuốc này không sai chỗ nào, ta sẽ theo toa mà bốc vậy.”
Vương Thủ Nhân xách hòm thuốc ra cửa, vào nội y viện,báo cáo một cái sai sựthật, liền một thân thanh y tiểu mạo mà đi ra ngoài. Hắn đi qua hai ngõ nhỏ, lướt nhanh trên đường. Hắn vừa lên kiều, kiều phu rất nhanh khởi kiều rẽ trái rẽ phải trong ngõ nhỏ rồi vào một cánh cửa nước sơn đỏ thẫm. Trước cửa có đặt một cái bình phong lớn bằng đá cẩm thạch, cánh cửa kia thoạt nhìn qua không có gì khí phái cả, nhưng khi xoay chuyển bình phong, mới phát hiện bên trong lầu các thật trang trọng, hành lang dài uốn khúc, đình viện sâu rộng. Hai bên đình thai lầu các đều là rường cột chạm trổ, trên hành lang treo các loại lồng chim tinh xảo như hoạ mi, anh vũ, các loại điểu tước nhân… Vương Thủ Nhân dường như là rất thông thạo, hắn không ngừng băng qua vài con đường xuyên qua những cánh cửa, rồi tới hậu hoa viện của gia chủ. Trong viện hòn non bộ cheo leo, nước ao uốn lượn khúc chiết, trên núi được xây dựng một cái lâu thai thủy tạ rất độc đáo, còn dưới chân núi là một hồ nước vuông sóng nước xanh biếc.
Vương Thủ Nhân theo bậc thềm đi lên, vào lâu thai thuỷ tạ. Giữa lâu thai có một lão nhân đang cùng nói chuyện với một người thanh niên, lão nhân đó là Lục Phó Phong, đối diện với lão là một thanh niên vận một thân tiễn sam bạch sắc, quanh eo được thắt một dải lụa ngân bạch sắc, gương mặt của hắn có vài phần rất giống với Diệc Dụ, chẳng qua là Diệc Dụ thiên về tuấn mỹ, còn hắn thì lại có vẻ nho nhã hơn.
“Nô tài thỉnh an chủ tử.” Vương Thủ Nhân một tay chống dưới đất, chân sau quỳ xuống hành lễ với người thanh niên ấy.
Lục Phó Phong tựa hồ có một chút kinh ngạc, nói: “Vương đại nhân.”
Người thanh niên cười nói: “Hắn vốn là nô tài cam tâm tình nguyện sống chết vì ta, về sau ta thấy hắn là người thông minh lanh lợi cũng rất hiếu học, liền cho hắn thoát tịch. Hắn hiện giờ làm quan, vẫn là không đổi được cách xưng hô này, đã nói qua với hắn nhiều lần rồi.” Hắn quay đầu đối Vương Thủ Nhân cười nói: “Lần sau gặp thì xưng thuộc hạ là được.” Vương Thủ Nhân gật đầu xác nhận.
“Hoàng Thượng phong tước cho Thập hoàng tử ngài là Phúc Lộc Vương, nhưng cho tới bây giờ chỉ có Phúc Vương, còn không có nghe nói qua là Phúc Lộc Vương, hắn là có ý đồ gì?” Lục Phó Phong quay đầu lại không thể chờ đợi được mà tiếp tục đầu đề câu hỏi mới rồi.
Thanh niên kia cười đùa nói: “Phúc lộc thọ, phúc lộc thọ, hắn chỉ cho ta phúc lộc thôi, tất nhiên là nói Diệc Nhân ta đây ít thọ rồi.” Thanh âm trong lời nói của hắn trầm xuống, hai người khác trong đình cùng nhau biến sắc.
Diệc Nhân mỉm cười nói: “Hôm nay ta gọi Lục đại nhân không phải muốn Lục đại nhân bận tâm thay ta.” Hắn quay đầu hỏi Vương Thủ Nhân: “Triển Đình hiện tại sao rồi?”
“Khởi bẩm Vương gia, hôm nay nô tài xem qua, Lục Triển Đình chỉ là bị nhiệt khí một chút. Nô tài nghĩ, lúc này y nhất định là khẩn cấp chờ Vương gia đến cứu y.” Vương Thủ Nhân thấy mắt Diệc Nhân đầy nghi vấn, nhân tiện nói: “Nô tài đã kê một toa thuốc để thanh nhiệt, nhưng ở bên trong có kèm theo một vị thuốc sinh địa, sinh địa rất hàn. Lục Triển Đình nhìn toa thuốc kia một chút cũng không có lên tiếng, với nhãn lực cùng tính khí của y, nếu không muốn viện trợ của chúng ta, thể nào cũng sẽ lấy đó mà cười nhạo một phen.”
Diệc Nhân tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, thở dài: “Triển Đình chính là như vậy, không nếm đủ đau khổ đắng cay, bị dồn đến tận chân tường, mới mềm lòng quy phục.”
Lục Phó Phong nói: “Vương gia, ngài sao có thể liều lĩnh mà mạo hiểm như vậy.”
Diệc Nhân lại cười nói: “Không có Triển Đình, mười năm trước ta đã bị hạ chỉ giam cầm rồi, làm sao đến giờ này làm Phúc Lộc Vương. Huống chi ta chỉ nghĩ Diệc Dụ muốn bắt các ngươi làm người chịu tội thay, không nghĩ rằng cuối cùng người sa lưới lại là Triển Đình.” Hắn khẽ thở dài một hơi nói: “Này cũng là sơ sẩy của ta.”
Vương Thủ Nhân nói: “Vậy chuyện kia nô tài liền đi chuẩn bị.”
***
Lông mi Diệc Dụ khẽ rung một cái, nói: “Ngươi nói trên người Lục Triển Đình nổi chẩn tử[1], còn mọc mụn bọc nước nhỏ?”
Tiểu Phúc Tử gật đầu nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng. Vương đại nhân nói triệu chứng này coi vậy nhưng thật ra thì rất nguy hiểm,chính là hai ngày qua hạ đầu hoán tẩy phòng, khuê phòng, còn có cung nữ khỏe mạnh trong cung, thái giám đều bị loại bệnh này. Vương đại nhân nói, hiện tại cũng không chắc, chỉ sợ là dịch chứng, cho nên gọi người tới hỏi ý kiến Hoàng Thượng, có phải đem Lục đại nhân đưa đến Tiếu Phù cung ở phía đông hay không?”
Diệc Dụ khẽ hừ một tiếng, nói: “Một tháng nay hắn đều bị nhốt trong Thiên Tự hào thư khố, cho dù là dịch chứng nguy hiểm gì cũng không tới lượt hắn, lẽ nàolại là Lục Triển Đình hoặc là Lục gia muốn giở thủ đoạn để cứu hắn ra ngoài, để hắn ở nguyên trong phòng đi.”
Tiểu Phúc Tử cuống quít thuận theo, hắn đi trước dẫn đường cho Diệc Dụ, vừa mới sải bước vào Thượng thư phòng, bỗng nhiên thấy trước mặt có một tiểu thái giám hoang mang rối loạn chạy tới.
“Nô tài lớn mật!” Tiểu Phúc Tử gầm lên một tiếng, tiểu thái giám kia dường như tinh thần mới rồi hoảng sợ, hiện giờ tập trung nhìn vào phiá sau Tiểu Phúc Tử là Hoàng Thượng vận thường phục, sợ tới mức chân mềm nhũn, nói: “Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận.”
Diệc Dụ nhíu nhíu mày, xoay người vừa định đi, chỉ nghe Tiểu Phúc Tử ở tại chỗ này mà mắng: “Cẩu nô tài ngươi thật vô lễ, Hoàng Thượng ngươi cũng không để vào mắt.”
Tiểu thái giám kia khóc lóc thảm thiết nói: “Tiểu Phúc Tử công công, là nhãn thần của nô tài không tốt, vừa rồi cũng là do bị hù dọa. Khỏa đầu phòng Tiểu Tề Tử lúc này miệng đang sùi bọt mép, tiểu nhân cấp bách đi tìm đại phu cho hắn. Hai ngày trước trên người hắn nổi lên những nốt chẩn tử nhỏ, Vương đại nhân nói là do trời nóng nên bị nhiệt một chút. Nhưng hai ngày nay đều nổi lên mụn bọc nước, gãi một cái liền vỡ ra, chảy xuống chỗ nào chỗ đó liền thối rữa.” Diệc Dụ liếc mắt nhìn tiểu thái giám kia càng không ngừng gãi cánh tay mình, trong lòng không khỏi mà run sợ.
Tiểu Phúc Tử dùng chân đá một cái, nói: “Còn không mau cút đi!” Tiểu thái giám kia lộn nhào chạy xa rồi Tiểu Phúc Tử mới quay đầu lại, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Tiểu Tề Tử này là được giao cho Lục đại nhân......”
“Được rồi!” Diệc Dụ sắc mặt trầm xuống, phẩy tay áo bỏ đi. Tiểu Phúc Tử nuốt nước bọt một cái, đi theo phía sau.
Diệc Dụ ngồi xuống thư trác, cầm lấy một quyển sách, lật hai trang, liền vứt xuống, lại thay một quyển khác, lại lật hai trang, liền ném xuống bàn, nói: “Tiếu Phù cung này là nơi quỷ quái gì, bên trong đều là những thứ bệnh quái lạ, đưa người khỏe mạnh vào, thể nào cũng không thể không mắc bệnh.”
Tiểu Phúc Tử rót trà, tiếp cười nói: “Hoàng Thượng nói rất đúng, bằng không cứ để Lục công công ở lại phòng kia, bản thân hắn là đại phu, nói không chừng tự mình có thể trị được.”
Diệc Dụ uống mấy ngụm trà, nhíu mày nói: “Hiện tại hắn ở nơi bốn phía đều là người, nếu vạn nhất thật sự là dịch chứng, ngược lại cũng không ổn thỏa, ta thấy hãy đưa đến Thiều Hoa cung đi, đó là một lãnh cung, người cũng không nhiều.”
***
Lông mày thon dài của Diệc Nhân cau lại, nhẹ nhàng mà cầm bạch tử trong tay buông xuống, cười nói: “Xem, ta nên kết thúc rồi.”
Vương Thủ Nhân cười nói: “Vương gia cầm bạch tử cho tới bây giờ, lúc nào cũng đi sau nhưng vẫn có thể tới trước.”
Diệc Nhân tiếp nhận một cái khăn trắng thái giám bên cạnh đưa qua, xoa xoa tay, nói: “Chuyện trong cung thế nào rồi?”
“Khởi bẩm Vương gia, hôm nay Diệc Dụ đã hạ lệnh đem Lục Triển Đình đến Thiều Hoa cung. Vương gia dự liệu rất đúng, Diệc Dụ quả nhiên không đồng ý đem Lục Triển Đình đưa đến Tiếu Phù cung.”
Diệc Nhân lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: “Đệ đệ này của ta trời sanh tính tình đa nghi, ngươi nói cái gì, hắn không thể không vặn lại là không được. Ngoại trừ Tiếu Phù cung ra cũng chỉ có thể chọn lãnh cung Thiều Hoa cung này. Tuệ Mẫn hoàng phi còn thọ được bao lâu, hình dáng thế nào?”
Vương Thủ Nhân cười nói: “Nàng hiện tại bụng to như cái đấu, chỉ sợ sống không quá tháng này. Nàng tuy rằng bị giáng vào lãnh cung, nhưng không mất đi địa vị tôn quý, khi vào linh cữu nhất định là dùng quan tài làm bằng gỗ lim chín thước, mười sáu người nâng, quan tài chỉ cần làm khéo léo một chút, đem Lục Triển Đình mang ra ngoài tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Ánh sáng giữa đôi con ngươi Diệc Nhân chợt lóe, dịu dàng nói: “Vậy là tốt rồi.”
***
Lục Triển Đình mơ mơ màng màng cảm thấy mình bị người nâng đi nâng lại, đến khi tỉnh táo được một chút, chỉ thấy một tiểu cung nữ thân vận tố y đang lau tay mình. Nàng thấy Lục Triển Đình đột nhiên mở mắt, bị dọa phải nhảy lên một cái, vội vàng mang chậu nước hoang mang rối loạn mà chạy ra ngoài. Lục Triển Đình không khỏi hết sức hiếu kỳ. Sau này mỗi lần cung nữ này đi vào, đều len lén đẩy một cánh cửa ra liếc mắt nhìn qua kẽ hở, nếu Lục Triển Đình đang ngủ, nàng sẽ lén lút đi vào, để thức ăn xuống đầu giường hoặc là tắm rửa thay y phục.
Lục Triển Đình ban đầu còn có thể nhắm mắt giả bộ ngủ, có một ngày khi tiểu cung nữ kia vào, y đột nhiên mở to mắt, tiểu cung nữ hét lên một tiếng, quần áo trong tay rơi trên mặt đất, lại hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, bởi vì quá mức kinh hoàng nên không thấy đúng cửa, đầu bị đập vào khung cửa, Lục Triển Đình ở phía sau nàng cười đến tiền ngưỡng hậu phục.
“Này, này......” Lục Triển Đình vừa cười vừa ở phía sau gọi nàng, thế nhưng tiểu cung nữ vẫn liều mạng mà nhanh chân bỏ chạy. Lục Triển Đình đuổi theo nàng ra cửa, y chạy ra cửa thì thấy trước mắt rất hoang vắng, phòng ốc lâu năm không được tu sửa, xung quanh cỏ dại mọc thành bụi, y hít ngược vào một hơi khí lạnh, thì thào lẩm bẩm: “Thiều Hoa cung vậy mà lại thê lương như vậy.”
Y ven theo những phòng ốc kia tìm kiếm gian phòng trung tâm, chỉ thấy bên trong đều là mạng nhện u ám, hẳn là qua rất nhiều năm đã không còn ai ở nữa. Thiều Hoa cung tuy rằng hoang tàn thảm thương, nhưng không nhỏ, Lục Triển Đình tìm nửa ngày cũng không thấy một người. Y cười thầm nói: “Chẳng lẽ gặp nữ quỷ a.” Vừa định quay người đi, lại nghe loáng thoáng có tiếng nức nở. Y tò mò theo tiếng mà tìm kiếm, thấy tiểu cung nữ kia ôm hai đầu gối ngồi trong bụi rậm cao nửa người mà khóc. Y nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, thấp giọng này một tiếng. Tiểu cung nữ kia vừa ngẩng đầu, Lục Triển Đình liền hoảng sợ, khuôn mặt của tiểu cung nữ kia vô cùng xấu xí, ngũ quan bình sinh giống như bị người hung hăng mà ép cho san phẳng vậy, bởi thế không có gì nhấp nhô cả.
Tiểu cung nữ cũng bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, nàng đột nhiên đứng lên bỏ chạy, Lục Triển Đình hướng giữa bụi cỏ mà ngã xuống, lớn tiếng hô đau. Tiểu cung nữ nọ dừng bước, do dự một chút, vẫn là quay trở lại, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi chỗ nào không thoải mái?” Nàng kia tuy rằng xấu xí, nhưng thanh âm lại vô cùng êm tai, rất mềm mỏng và cũng rất trong vắt.
“Nàng đánh vào ngực ta, nàng đánh chết ta rồi, ai dô, bệnh cũ tái phát, bệnh cũ tái phát!”
Lục Triển Đình hơi hé mắt ra, thấy tiểu cung nữ kia dường như muốn khóc, liền vội vàng hít sâu, nói: “Tốt rồi, tốt nhiều rồi.” Y trầm mặt nói: “Ngực ta có bệnh, cho nên nàng sau này không thể vừa thấy ta liền chạy, không thể hô to gọi nhỏ, không thể......” Y thấy tiểu cung nữ kia phập phồng cái mũi, y chỉ trứơc nàng nói: “Này này, không thể khóc nhè.” Y thấy tiểu cung nữ đó liều mạng ra sức mà nín khóc, thế là cười nói: “Nói cho ta biết, nàng tên là gì?”
“Chu Nhân.”
“Châu Nhi?” Lục Triển Đình cười nói: “Trách không được cả ngày đại châu tiểu châu đều rơi trong chậu rửa tay.”
“Không phải hạt châu mà là con nhện.”
“Con nhện, tên hỗn trướng nào đặt tên cho nàng vậy?”
“Ngươi mới là hỗn trướng!” Chu Nhân trừng mắt liếc Lục Triển Đình một cái, lại nói: “Là Tuệ Mẫn nương nương đặt cho ta.”
Nàng mở miệng mắng một cái, Lục Triển Đình nở nụ cười, ngồi xếp bằng, trong miệng nhai cắn một ngọn cỏ, cười nói: “Nói cho ta biết, nàng vì sao luôn rón rén ngượng ngùng? Trong cung chỉ còn một mình nàng thôi sao?”
Y vừa nói xong Chu Nhân tựa hồ như muốn khóc, nhưng thấy lông mày Lục Triển Đình khẽ cau lại, thật vất vả mà nhịn xuống, nói: “Vừa rồi Tuệ Mẫn nương nương ăn được gì cũng đều ói ra hết, mấy ngày nay nàng ăn không vào được gì cả, nếu còn như vậy, nếu còn như vậy......” Chu Nhân nhịn không được gào khóc lớn hơn, nói: “Nếu Tuệ Mẫn nương nương đi rồi, ta sẽ một mình ở lại nơi này, chỉ còn mình ta.”
Lục Triển Đình lấy ngọn cỏ trong miệng ra, lười biếng mà duỗi thắt lưng một cái, nói: “Chúng ta cho gì vào bụng nữa, không nhất định nương nương hiện tại muốn ăn gì.”
Chu Nhân do dự một chút, đứng dậy chạy đi, không bao lâu liền xách một cái thực hạp chạy tới, thở hổn hển. Lục Triển Đình cười nói: “Nàng không cần phải chạy đến nỗi không hít được không khí như thế.”
Chu Nhân nói: “Ngươi nói đúng, nói không chừng lúc này nương nương thực sự rất đói bụng.”
Hai người lại quanh quẩn vài vòng, mới dừng bước trong một viện tử hơi có vẻ bằng phẳng ở hậu viện. Chu Nhân cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhỏ giọng nói vài câu với nữ nhân nằm ở trên giường, rồi mới dìu nàng ngồi dậy. Lục Triển Đình nhìn nàng kia đã qua tuổi ngũ tuần, bộ mặt sưng phù, đáy mắt sung huyết, bụng rất lớn giống như của một thiếu phụ mang thai bốn tháng vậy. Nàng kia ăn vài miếng cơm, đột nhiên nằm sấp xuống giường mà nôn ra rất nhiều, giọng nàng căm hận nói: “Chu Nhân, ngươi không bằng tiếp theo mang đến nhiều đao tử để ta ăn lại bớt lo hơn.”
Lục Triển Đình bất động thanh sắc, thế nhưng khỏa hắc chí giữa lông mày lại khẽ run rẩy một cái. Chu Nhân vẻ mặt chán nản xách thực hạp đi ra, Lục Triển Đình theo nàng, Chu Nhân không đi được bao lâu, lại ngồi xổm trong bụi rậm khóc lên.”Nương nương nhất định là hận chết ta mà, Người vốn còn có thể sống được vài năm, nhưng ta luôn cố tình muốn tìm một việc mà dày vò Người.”
Lục Triển Đình khẽ cười một cái, nói: “Nương nương ngay cả tháng này còn sống không qua, làm sao mà còn thọ được vài năm. Nhãn thần của Người đã tan rã, thần khí giữa đồng tử đã là màu xanh, là đem chữ tử hiện ra.” Y thấy Chu Nhân đã ngừng khóc, nhưng trong ánh mắt kia thì tràn ngập sợ hãi, khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Có lẽ ta có thể cứu nương nương.”
Chu Nhân há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn, nói: “Thế nhưng Lục lão viện sĩ nội y viện nói trong bụng nương nương tích tụ thành một khối, khó mà dùng tiêu thối[2] làm biến mất, đã là bệnh nan y rồi.”
Lục Triển Đình nhảy dựng lên, phủi phủi mông, uể oải nói: “Ta phải nhìn kỹ một chút mới có thể xác định được nương nương với bệnh nhân trước kia có phải giống nhau hay không.”
Chu Nhân mừng rỡ, nàng run giọng nói: “Ngươi đã từng chữa khỏi cho người giống vậy?” Nàng thấy Lục Triển Đình môi khẽ cong, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy a!”
Chu Nhân lập tức nắm trụ tay y, đưa y kéo về phòng Tuệ Mẫn, nàng đi vào nhỏ giọng nói: “Nương nương, người được cứu rồi, có một người nói y có thể chữa cho người!”
Lão phụ nhân kia hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngay cả lão Lục Phó Phong còn nói không có y thuật nào có tác dụng với bệnh của ta, kẻ nào cuồng ngôn loạn ngữ ngạo mạn mà tùy tiện nói có thể chữa cho ta.”
“Du Phụ[3], một người so với tay nghề của lão già Lục Phó Phong giỏi hơn rất nhiều!” Lục Triển Đình ôm hai cánh tay đi đến.
“Ngươi là ai?” Tuệ Mẫn hung tợn nói.
“Nương nương, y là người mới tới, trước kia y đã chữa khỏi cho một người có bệnh giống với nương nương.” Chu Nhân cướp lời nói.
“Chỉ bằng một tên thái giám như hắn?” Tuệ Mẫn cười lạnh nói.
Lục Triển Đình cười nói: “Trong bụng Người tích tụ một khối to lớn dần lên như thế hẳn là đã được bốn năm năm rồi, nó tuy rằng thong thả mà lớn dần lên nhưng Người gần đây hoàn toàn không thể ăn uống được gì, không đến bảy ngày, hẳn là chắc chắn phải chết.”
Tuệ Mẫn không đáp, Chu Nhân thì lại kéo tay áo Lục Triển Đình nói: “Vậy người ngươi nói, Du Phụ đại phu kia ở nơi nào?”
“Đã chết mấy ngàn năm rồi.” Lục Triển Đình khẽ nhếch lông mày, dường như cảm thấy rất buồn cười.
“Hóa ra là ngươi đến trêu chọc chủ tử chúng ta.” Tuệ Mẫn tức giận đến run rẩy chỉ tay, nói: “Ngươi thật to gan, ta tuy rằng ở lãnh cung, khả dĩ cũng là một hoàng phi......”
Lục Triển Đình khẽ cười nói: “Người tính tình nóng nảy như thế,, khí mạch cũng không bình hòa, khó trách lại bị loại bệnh này.Du Phụ tuy rằng đã chết, bất quá ở 《 Biển Thước thương công liệt truyện 》 Trung đã có một đoạn miêu tả y pháp của Du Phụ: Y hữu Du Phụ, trì bệnh bất dĩ thang dịch lễ sái, sàm thạch kiều dẫn, án độc uất, nhất bát kiến bệnh chi ứng, nhân ngũ tạng chi thâu, nãi cát bì giải cơ, quyết mạch kết cân, nạch tủy não, thiệt hoang trảo mạc, tiên hoán tràng vị, sấu địch ngũ tạng, luyện tinh dịch hình.”[4]
Chu Nhân nhỏ giọng hỏi: “Nghĩa là gì?”
Lục Triển Đình thản nhiên cười nói: “Nói là nếu trong cơ thể nàng xảy ra vấn đề, chữa bệnh không nhất định là phải dựa vào dược thạch......” Y làm một tư thế cắt ngang, nói: “Mà là cần mổ xẻ, rửa sạch ngũ tạng của nàng, đem bộ phận mắc bệnh bên trong cắt bỏ.”
Chu Nhân há hốc mồm, hồi lâu mới bừng tỉnh, đưa tay hướng ra ngoài, nói: “Ngươi, ngươi, ngươi đi ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi làm xằng làm bậy như vậy.” Nàng nói mà cả người run rẩy không thôi, nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống.
Lục Triển Đình vặn cổ, ngáp một cái, nói: “Ta thì không hề gì, các người nghĩ cho tốt đi rồi nói sau, nhưng nếu lại rề rà hai ngày, thể chất của Người càng suy nhược, cho dù cầu ta, ta sẽ không nhất định đáp ứng. Ta quay về ngủ bù, các người nghĩ thông rồi hãy đến tìm ta.” Y đi tới cửa, đột nhiên quay đầu cười, nói: “Người ta nói Tuệ Mẫn tính tình thô bạo, tàn nhẫn, theo ta thấy thì ngược lại Người thật ra là một người dám nghĩ dám làm. Người cho dù không trị, cũng sẽ không sống qua được trăng tròn tháng này.” Y nói xong liền thản nhiên mà trở về phòng mình, bò lên giường nằm xuống ngủ.
Ngủ được một lát thì nghe được tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, y không mở mắt ra nhưng miệng thì khẽ mỉm cười.
Tuệ Mẫn ngồi bên mép giường vừa ho khan vừa nói: “Khi ta còn nhỏ theo phụ thân đi du lịch Quảng Đông, ở đó ta có biết một người ngoại tộc, người này từng nói cho ta biết, nói bọn họ nơi đó chữa bệnh cứu người, đôi khi sẽ đem bụng người mổ ra, ta còn mắng hắn ăn nói bừa bãi...”
“Hiện giờ người tin ư?”
“Cũng không tin......” Tuệ Mẫn cười lạnh nói: “Bất quá ngươi đã nói, dù sao ta cũng sống không qua được mấy ngày, cho dù không chữa trị, ta cũng giống như là xuống hoàng tuyền. Không bằng cho ngươi thử một chút, dù sao cũng là chết. Ngươi cũng biết ta đến nay là một hoàng phi, nếu ngươi chữa trị làm chết hoàng phi này, chính là tử tội. Ta thấy tiểu thái giám ngươi cũng rất thú vị, có ngươi tiếp chuyện, ta cũng không quạnh quẽ.”
Lục Triển Đình nghe xong vui tươi hớn hở phất ống tay áo một cái, chân sau quỳ xuống, cười nói: “Nô tài cẩn theo hoàng phi chi mệnh!”
Chu Nhân lau đi lau lại ngọc bài trong tay, đau lòng nói: “Hoàng phi chỉ còn miếng ngọc bài giá trị này thôi, mấy năm nay tất cả thứ gì có giá trị đều bị những người mắt hỏng lừa gạt hết rồi.”
Lục Triển Đình ngáp một cái nói: “Được rồi, Tuệ Mẫn có xuống hoàng tuyền cũng không thể trang điểm diện trang phục lộng lẫy như vầy, huống chi chỉ một khối bài tử vỡ như thế. Nàng hãy mau mau cầm miếng bài tử này đến nội y viện, tìm được Tổng Bố Quách thì nói với hắn đến lượt ta giao đãi vài thứ kia với ngươi.”
Chu Nhân theo lời đem ngọc bài cẩn thận nhét vào trong lòng ngực, đi tới cửa, lại sợ hãi hỏi: “Nếu hắn không cung ứng thì làm sao?”
Lục Triển Đình nở nụ cười, y chớp mắt nói: “Thì nàng hãy nói cho hắn biết là ta muốn làm cái gì.” Chu Nhân lần đầu thấy y cười đến vui vẻ như thế, lông mi nhẹ nhàng giương cao, mắt híp thành một khe kẽ hở, thoạt nhìn không có hảo ý, nhưng đôi môi đạm sắc kia khẽ cong lên lại khiến người ta cảm thấy y vô cùng hồn nhiên, nàng không biết tại sao trong lòng lại khẽ nhẹ nhàng run lên, mặt đỏ ửng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, ngược lại Lục Triển Đình thì bị dọa phải nhảy dựng lên.
Tuệ Mẫn đem một ngụm thuốc cuối cùng uống hết, Chu Nhân vui vẻ nói: “Lục ca ca, châm cứu của ca thật là hiệu nghiệm, nương nương mấy ngày nay uống cái gì một chút cũng không có nhổ ra.” Hôm nay nàng không biết là từ lúc nào bắt đầu gọi Lục Triển Đình là ca ca, tuy rằng bị Tuệ Mẫn quở mắng vài lần, nhưng nàng vẫn cứ ương ngạnh mà gọi thế, cuối cùng Tuệ Mẫn cùng Lục Triển Đình không thể không hướng về phía nàng mà cúi đầu khuất phục.
“Hôm nay uống vài chén dược có thể tạm thời giúp Người bảo trụ nguyên khí, ở chén cuối cùng ta sẽ bỏ thêm Mạn đà la hoa của Tây Vực, Người rất nhanh sẽ cảm thấy mất hết cảm giác, ta sẽ dùng kim châm giúp Người đi vào giấc ngủ.”
Mặc dù Tuệ Mẫn có kiên cường đi nữa thì khi nàng thấy ngân đao trong tay Lục Triển Đình sắc mặt cũng không nhịn được mà hơi đổi, nàng đột nhiên nắm chặt tay Lục Triển Đình, bởi vì nắm quá chặt nên móng tay đều đâm sâu vào da thịt y Lục Triển Đình. Nàng run giọng nói: “Nếu ngươi có nửa điểm......”
Lục Triển Đình mỉm cười nói: “Nô tài sẽ cùng Người cùng nhau xuống hoàng tuyền, ta đã chuẩn bị rất nhiều truyện tiếu lâm, hoàng phi nhất định sẽ thích!”
Tuệ Mẫn không khỏi nhe răng cười, Lục Triển Đình châm kim xuống, Tuệ Mẫn lập tức liền mất đi tri giác. Lục Triển Đình hít vào một hơi thật sâu, nói Chu Nhân xốc chăn Tuệ Mẫn lên, cởi bỏ quần áo của nàng.
Lục Triển Đình nói một tiếng thất lễ rồi toàn tâm toàn ý lấy tay nhẹ nhàng đè ép xung quanh bụng Tuệ Mẫn, cầm lên ngân đao. Chu Nhân căn bản không dám nhìn đến, tay nàng run rẩy không ngừng, cố gắng đem tất cả tầm mắt đều tập trung trên mặt Lục Triển Đình. Nàng phát hiện vị ca ca này nguyên lai cũng dễ nhìn lắm, y tuy rằng không có đường nét rõ ràng nổi bật, không phải nam tử phong thần tuấn lãng, thậm chí bởi vì y lúc nào cũng có biểu tình lười biếng, vì vậy mà khiến cho các đường nét ngũ quan trên mặt y không rõ ràng như thế, thế nhưng mi mắt kia bao giờ cũng nửa mở nửa khép cùng với ánh mắt thỉnh thoảng chuyên chú, hơi hơi có một loại ý vị châm biếm trêu ghẹo trên đôi môi đạm sắc, phối hợp lại có một loại năng lực mê hoặc không nói nên lời.
Trán Lục Triển Đình bắt đầu rướm mồ hôi, mồ hôi chảy xuống gương mặt nước da màu tiểu mạch của y tích tụ ở trên mu bàn tay, Chu Nhân vẫn là si ngốc mà nhìn. Lục Triển Đình ngẩng đầu trừng mắt liếc nàng một cái, nói: “Lau mồ hôi!”
Chu Nhân cuống quít cầm lấy khăn mặt màu trắng, thay Lục Triển Đình lau đi mồ hôi trên trán. Cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Nhân thay khăn mặt lau mồ hôi cho Lục Triển Đình một cái rồi lại một cái, thế nhưng không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy rằng cứ duy trì trạng thái này lâu dài là tốt rồi. Lục Triển Đình đột nhiên thở dài ra một hơi, tay nâng một khối gì đó để vào trong chậu nước. Chu Nhân không cẩn thận nhìn thoáng qua, không khỏi một trận buồn nôn mãnh liệt, Lục Triển Đình chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi ra ngoài nôn!”
Chu Nhân cố nén xuống cơn buồn nôn, vẫn là chạy ra ngoài nôn ra cả một vùng trời đen kịt. Khi nàng chống đỡ trở lại, thấy Lục Triển Đình giống như đang khâu quần áo, đem những lỗ hổng miệng vết thương khâu lại, nàng lại chạy ra ngoài như nôn ra cả một ruột gan đứt đoạn. Chu Nhân bên ngoài đang nấc thì thấy Lục Triển Đình vẻ mặt mệt mỏi lau tay đi ra.
“Lục...... Ca ca......” Chu Nhân vừa nấc vừa hỏi: “Lúc nào nương nương mới tỉnh?”
“Không biết, có lẽ rất nhanh, có lẽ vẫn chưa tỉnh lại.”
“Nhưng mà...... Lục ca ca...... không phải ca ca có chữa cho một người giống vậy sao?”
“Kia thì ngược lại!” Lục Triển Đình quay đầu lại trêu chọc nói: “Con mèo của Lí quý phi đến bây giờ vẫn hảo hảo mà sống a.”
“Ách...... Ách...... Ách......” Chu Nhân nhìn bóng dáng Lục Triển Đình càng chạy càng xa càng nấc dữ dội hơn.
————————–
Chú giải:
[1]chẩn tử: bệnh sởi.
[2]tiêu thối: dược và kim châm cứu.
[3],[4]: Du Phụ, thầy thuốc thượng cổ, tương truyền am hiểu ngoại khoa giải phẫu, bầy tôi hoàng đế. Thời kì Tây Hán, ba vị văn sử học gia đều ghi lại chuyện tích của vị thầy thuốc thượng cổ Du Phụ. Hàn Anh, từng đảm nhiệm chức Văn đế bậc tiến sĩ, ở “Hàn Thi ngoại truyện” cuốn 10 nói: Trung giá tử viết: ngô văn trung cổ chi vi y giả, viết du phụ, du phụ chi vi y dã, mộc vi não. Chỉ thảo vi khu, xuy khiếu định não, tử giả canh sinh Sử học gia Tư Mã Thiên ở cuốn “Biển Thước thương công liệt truyện” Trung chỉ ra: Y hữu du phụ, trì bệnh bất dĩ thang dịch lễ sái, sàm thạch kiều dẫn, án 扤 độc uất, nhất bát kiến bệnh chi ứng, nhân ngũ tạng chi thâu, nãi cát bì giải cơ, quyết mạch kết cân, nạch tủy não, thiệt hoang trảo mạc, tiên hoán tràng vị, sấu địch ngũ tạng, luyện tinh dịch hình.Vì vậy, hai người trình bày và phân tích về sự tích chữa bệnh của Du Phụ đều có cùng nguồn gốc. Biên tập lại đoạn lịch sử ghi lại:
Theo “Biển Thước truyện” trung của “Sử ký”, từng nhắc tới hoàng đế có một vị lương y Du Phụ, tương truyền, vị này với thuật cứu sống người chết được người đời biết với cái tên Du Phụ, chính là ông tổ họ Du của Trung Quốc mấy nghìn năm qua. Y thuật của vị lương y thượng cổ này rất cao siêu, gần như đã đạt đến tiêu chuẩn và trinh độ y học hiện đại. 5000 năm trước, Du Phụ chữa trị bệnh tật thì sẽ không vòn vẹn trong giới hạn “Đúng bệnh, kê đơn”, mà là sử dụng “Cắt da khỏi cơ, rửa sạch ngũ tạng”, đó chính là kỹ thuật ngoại khoa hiện đại.
Tương truyền, thời kỳ hoàng đế xuất hiện ba vị danh y, ngoại trừ Thiên Lôi và Kì Bá, tiếng tăm lớn nhất chính là Du Phụ. Thuật chữa bệnh của Du Phụ đặc biệt cao minh, đặc biệt rất có kinh nghiệm về ngoại khoa giải phẫu. Nghe nói, bình thường ông chữa bệnh sẽ không cần thuốc thang, thạch châm và xoa bóp. Mà là chẩn đoán bệnh nắm được nguyên nhân phát sinh bệnh, trừ khi phải giải phẫu thì dùng dao nhỏ cắt xẻ da, bắp thịt, buộc ga-ro…
Biển Thước( 401-310 TCN)
Nguyên tên là Tần Việt Nhân, người Châu Mạc, huyện Bột, Hải, nước Tề, vào đầu thời chiến Quốc. Lúc thiếu thời, từøng làm Xá trưởng (quản lý khách sạn), ông là người nhiệt tình, siêng năng hiếu học. Lúc đó danh y Trương Tang Quân thường đến ở trọ, được Biển Thước phục vụ chu đáo. Biển Thước có lòng bái sư cầu học. Trương Tang Quân chịu khó truyền dạy nhiều kỹ thuật trị bệnh, đặc biệt là phép xem mạch. Biển thuở dần dần học được y thuật cao siêu.
Biển Thước chu du các nước trị bệnh cho dân chúng. Ông kết hợp kinh nghiệm thực tiễn của bản thân với kinh nghiệm của người xưa hình thành trọn phương pháp chẩn đoán: vọng, văn, vấn, thiết (xem, nghe, hỏi, bắt mạch). Đến ngày nay phương pháp này vẫn còn được dùng. Theo truyền thuyết, Biển Thước trị bệnh cho người ta, hễ uống thuốc vào thì bệnh khỏi, vang danh khắp các nước. Người nước Triệu bèn lấy tên danh y thời Hoàng Đế xưa là Biển Thước để đặt tdanh hiệu cho ông.
Một lần, Biển Thước đến nước Tề, thấy Tề Hòan hầu, biết được Tề Hoàn hầu mắc bệnh, ông khuyên nên điều trị sớm và nói: ‘Bây giờ bệnh Ngài không nặng chỉ ở ngoài da trị mau khỏi lắm’. Nhưng Tề hầu không tin. Vài ngày sau Biển Thước thấy bệnh của hầu phát triển nhanh bèn báo động và nói: ‘Bện.li của Ngài đà vào huyết mạch nếu không trị e sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tề hầu khinh thường vẫn không chịu điều trị. Sau đó vài ngày Biển Thước vẫn dùng phép vọng chẩn (xem sắc mặt), lại nói: ‘Bệnh của ngài đã xâm nhập vào bộ tiêu hóa, nếu không uống thuốc, sẽ tiếp tục nặng thêm lên’. Tề hầu không tin lời khuyến cáo của Biển Thước nhất định không để cho Biển Thước trị bệnh.
Sau hơn mười ngày, Biển Thước lại nhìn Tề hầu, nhưng lần này không nói lời nào mà bỏ chạy. Tề hầu lấy làm lại sai người đuổi theo hạch hỏi. Biển Thước nói: bệnh của Tề hầu nay đã nặng đến độ không còn dùng thuốc được nữa, cho nên tôi không khuyến cáo hầu nữa. Quả nhiên sau đó không lâu, Tề hầu phát bệnh, sai người mời Biển Thước thì Biển Thước đã rời nước Tề rồi. Lần khác, Biển Thước đến nước Quắc hành nghề, đúng lúc gặp dân đang lo tang sự cho thái tử Sau khi hỏi thăm rành rẽ, Biển Thước biết rằng thái tử chết vì bạo bênh mới nửa ngày, còn chưa liệm. Biển Thực căn cứ bệnh trạng suy đoán rằng thải tử có thể mác chứng Thi Nghịch, không phải chết thật, liền châm một kim vào huyệt Bách hội trên đỉnh đầu. Một chốc sau, thái tử dần dần tỉnh lại. Biển Thước tiếp tục kê đơn cho thái tử uống thuốc để mau bình phục. Mọi người đều cho Biển Thước là thần y.
Biển Thước là một thầy thuốc được nhân dân mến chuộng, vì vậy ông bị bọn lang băm và quan y ganh ghét. Về già, Biển Thước đến nước Tần hành nghề, bị quan Thái y nước Tề là Lý Ê sai người giết hại.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
54 chương
100 chương
471 chương