Nguyệt thần

Chương 14 : bẫy sập thiệt rồi?

*Từ khi bước vào Hà Xuyên Chúc Vũ Huyền đã cảm thấy có điều bất ổn. Linh lực mơ hồ đều không nghe theo ý hắn, nhất là từ sau khi bị Chức Mộng Kỳ trận tổn thương. Sau đó hắn còn dùng Niệm Lạc, truyền dẫn linh lực cho người đó, kỳ thực hao tổn không ít nguyên khí. Hắn bây giờ, lại là dùng nguyên khí thi triển linh lực, vừa lo chống đỡ, vừa bảo vệ đám môn sinh, vừa làm hộ pháp. Thế trận này hắn cũng không biết bản thân còn có thể trụ vững được bao lâu? Nhưng hắn vẫn cố chấp làm cho bằng được. Vì sư tôn hắn chính là chấp niệm. Lúc nãy, lại được nhìn thấy mái tóc dài trắng tuyết của nàng, hắn dường như hạnh phúc đến phát điên. Hắn đã đợi hơn 20 năm, tự lấy tinh hồn và tu vi của bản thân ra để bảo vệ chút tàn hồn còn sót lại của sư tôn hắn, để chút hồn phách yếu ớt đó không bị tan rã bởi uy lực của Rửa tội hình. Cố gắng của hắn đến giờ vẫn là không uổng phí. Dù cho một vị thần không toàn vẹn linh hồn như hắn không đủ khả năng lập khế ước Trùng sinh, hắn bất chấp đek sinh mạng của bản thân gắng chặt với người. Được ở bên người, cầu còn không được! Có thể vì người, tất cả đều không còn quan trọng. Chúc Vũ Huyền đứng phía sau nàng, khẽ cười, nụ cười mà y trước giờ chưa từng thể hiện với bất kỳ ai trên thế giới này. Chỉ mình nàng!* Uy lực của kết giới bao quanh Hà Xuyên gần như tan biến. Lữ Nguyệt khẽ thở ra. Có lẽ kết giới này bản thân nó chính là mảnh Thiên thạch thứ ba vừa được triệu hồi và thanh tẩy này, thảo nào Chúc Vũ Huyền không phá giải được kết giới. Bây giờ cũng coi như trút bỏ một gánh nặng đi. Nhưng mảnh thứ tư đang ở trước mắt lại không thu về được. Thằng nhóc kia ngậm mãi không buông còn ra sức sai khiến đám môn sinh tiếp tục tấn công. Lữ Nguyệt vừa tập trung triệu hồi mảnh thứ tư của thằng nhóc, vừa nói: "Vũ Huyền ngươi còn trụ được không?" "..... ùm!" "Ta cảm nhận được yêu khí, e rằng một khi thế cục này vỡ, Lăng Sương trận sẽ trực tiếp mở cánh cổng dẫn chúng ta đến Yêu giới." Chúc Vũ Huyền nói: "Ngươi muốn gì?" "Đợi lát nữa triệu hồi xong Thiên thạch ngươi liền thừa một khắc khoảng trống kéo theo đám môn sinh này thoát ra. Chuyện đó đối với ngươi không khó mà." "Ta sẽ đến Yêu giới. Sau đó tìm cách liên lạc với yêu nhân Hữu xứ điều tra chuyện Ác linh, bọn họ dù gì cũng với ta có chút giao tình." Chúc Vũ Huyền: "....." "Vũ Huyền, ngươi nghe ta nói không? Ngươi....." Lữ Nguyệt thất sắc nhanh tay thu lại ba mảnh Thiên thạch. Mảnh đá thứ tư trên người tiểu tử kia đột nhiên hắc hóa cuồng đại, dường như muốn nuốt trọn số Thiên thạch đã được thanh tẩy. Việc xảy ra quá đột ngột, Lữ Nguyệt chỉ kịp thu hồi ba mảnh đá. Nhưng chắc chắn một điều, vị "cao nhân chỉ điểm" kia đã xuất hiện rồi. Hắn đứng ngay sau bạch diện tiểu tử, trầm giọng nói: "Chơi đủ rồi đó!" Lữ Nguyệt nói: "Ai thèm chơi với ngươi! Có giỏi thì ra mặt đi, đừng chỉ biết đứng đó úp úp mở mở." Đối phương không trả lời mà còn tăng cường hắc hóa. Kế hoạch câu giờ thất bại. Lữ Nguyệt đang nghĩ nghĩ cách tự dưng cảm thấy linh lực không được truyền tiếp nữa, tóc từ lúc nào cũng đã đen trở lại, liền quay sang nhìn Chúc Vũ Huyền: "Vũ Huyền, ngươi .... hửm .... ?????" Nàng chưa kịp làm gì đã bị người ta mãnh liệt kéo gáy mình hướng lên trên, biểu cảm, lời nói tất cả đều ngưng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cảm giác bây giờ chính là không sao hiểu được. Má thì giống bị lông chim mềm nhẹ lướt qua. Trên môi truyền đến xúc cảm xa lạ, mềm mại lại ấm áp. Nàng cứ trừng mắt như vậy, nhìn đối diện hai tròng mắt đen sâu thẳm của Chúc Vũ Huyền. Kỳ thực có lời muốn nói, lại không có cách nào mở miệng. Bởi vì miệng bị người ta cắn! Lữ Nguyệt khẽ nhích người ra. Chúc Vũ Huyền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ở giữa thắt lưng của Lữ Nguyệt hướng lồng ngực của mình kéo vào. Tiếp tục hôn sâu. Cái đệch. Đây là tình huống quỷ gì? Đám môn sinh chưa lấy lại ý thức. Kẻ thù đang hành động. Cổng Yêu giới sắp mở ra, hốt cả đám vào chết chung. Ngươi còn ở đó mà hôn?! Lữ Nguyệt chợt hiểu. Giải giới! Chúc Vũ Huyền là đang giải giới cho nàng. Trùng sinh khế cứ như vậy liền bị phá bỏ rồi. Lữ Nguyệt thầm nghĩ: "Khoan đã, hắn như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẻ muốn vứt bỏ ta, để mặc ta tự sinh tự diệt ở Yêu giới à?" Chúc Vũ Huyền cuối cùng cũng chịu nới ra một chút, thấp giọng nói: "Sư tôn, xin lỗi!" Lữ Nguyệt còn chưa kịp cập nhật tình hình, xung quanh đã lập tức cháy rực lên lửa đỏ. Quang cảnh thay đổi, thoắt ẩn thoắt hiện. Yêu giới! Là Yêu giới a. Không lầm được. Chúc Vũ Huyền tay kích một chưởng đánh Lữ Nguyệt đến mắt nổ đom đóm, đầu óc xoay cuồng, văng ra ngoài. Ể? Thế mà lại bị đánh văng ra ngoài? Ể~~!!!!!!!!!!!! Ta muốn lật bàn aaaaaa!! Chúc Vũ Huyền cư nhiên cùng đám môn sinh + bạch diện tiểu bán quỷ + vị "cao nhân chỉ điểm" tất cả ngay trước mặt Lữ Nguyệt đều biến mất rồi. Nói đúng hơn là cùng đến Yêu giới a! Bỏ mình ta ở lại. Cho ta ra rìa? Lữ Nguyệt lật đật đứng dậy nhìn xung quanh, ôm một tia hi vọng gặp được tên yêu nhân nào đó sẽ giao dịch với hắn rồi nhờ hắn đưa đến Yêu giới luôn. Nhưng mà, đùa à? Lại là nơi nào nữa đây? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Xung quanh vốn vĩ cũng đâu phải Hà Xuyên nữa. Đây nói đúng hơn là một .... Thủy lao a! Chúc Vũ Huyền ngươi lần thứ hai ném ta vào Thủy lao rồi đó!!!