Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 57 : Vĩ thanh

Vĩ thanh Khi đến ngày ấy, chẳng ai trốn đi cả. Vì vấn đề sức khỏe, Nam Cung Nhược Hư không thể uống rượu, chỉ cần có mặt một lát, đều có đệ đệ lo chu toàn. Hắn về Mặc Cách cư, pha trà tán gẫu với Ninh Vọng Thư, thanh nhàn tự tại. Khi màn đêm buông xuống, có thể nghe thấy tiếng sanh tiêu diễn kịch từ xa xa truyền tới, Nam Cung Nhược Hư lắc đầu cười nói: “Lễ Bình còn mời gánh hát tới nữa chứ, đúng là nó chẳng ngại phiền phức.” Ninh Vọng Thư cầm chén trà trong tay, chậm rãi uống, ánh mắt dừng ngoài cửa sổ, như có suy nghĩ… “Nghĩ chuyện gì mà say sưa vậy?” Hắn cười hỏi. “Ta đang nghĩ… Thì ra thành thân là thế này.” Nàng nghiêng đầu, khóe miệng không giấu được ý cười, “Trước kia còn tưởng là chuyện phiền phức lắm.” “Sẽ rất phiền phức sao? Ta không có kinh nghiệm, cũng không hiểu lắm.” “Ta cũng không hiểu lắm… Nhưng mà, cứ như vậy lại thoải mái.” Nàng thản nhiên cười, uống trà. “Đúng rồi…” Hắn bỗng nghĩ tới một chuyện, lấy một cái hộp gấm nhỏ từ trong tay áo đưa ra, “Đây là quà của Vương giáo đầu, hắn nói nàng đã giúp hắn rất nhiều, cũng không biết nên cảm ơn thế nào, cái này còn như quà mừng tặng nàng.” Nàng cầm lấy, mở ra thì thấy bên trong là một miếng ngọc trong suốt sáng long lanh, rõ ràng chính là ngọc dùng để ghép thành dây vàng áo ngọc nàng đã từng thấy. “Quả nhiên hắn đã lấy dây vàng áo ngọc về!” Lúc đầu nàng vui vẻ, nhưng lại ngạc nhiên, “… Hắn gỡ một mảnh xuống!” “Đây là ngọc trên dây vàng áo ngọc?” Hắn lấy miếng ngọc ra, ngọc tinh xảo đẹp đẽ, quả nhiên trên miếng ngọc có mấy cái lỗ nhỏ, chắc để luồn dây vàng vào. Lỗ nhỏ như đuôi ong, mượt mà bóng loáng, chắc chắn kỹ thuật rất cao siêu. “Đối với người khác, dây vàng áo ngọc có lẽ là vật báu vô giá, nhưng đối với Vương giáo đầu, dây vàng áo ngọc chính là di vật tổ tiên hắn. Hắn đồng ý gỡ ra tặng nàng, có thể thấy hắn cảm kích nàng vô cùng.” Ninh Vọng Thư đứng dậy lấy áo choàng khoác lên người hắn, chần chờ nói: “Theo chàng, có nên trả lại không?” “Tháo cũng đã tháo rồi, cho dù nàng có trả, cũng không gắn lại được. Hơn nữa, đó cũng là một mảnh tâm ý, nếu hắn nghĩ chúng ta không nhận cũng không tốt.” “Vậy nghe lời chàng!” Nàng hì hì cười, “Ta cũng nghĩ như vậy, như vậy có thể báo cáo với sư phụ!” “Vọng Thư…” Hắn ôn nhu kêu. “Hả, làm sao vậy?” “Ta còn có một chuyện, không biết nàng có muốn nghe không?” Nàng ôn nhu cười nói: “Bây giờ, chàng là phu quân của ta, còn thông minh hơn ta, chàng nói tất nhiên ta sẽ nghe.” “Tốt lắm,” hắn nắm tay nàng, trầm giọng nói, “Quên chuyện thất diệp hòe hoa mà Tiết đại phu nói đi.” Nghe được bốn chữ kia, nàng chợt im lặng, bình tĩnh nhìn hắn… “Vọng Thư, ta không thể nhìn nàng vì ta mà chịu nguy hiểm!” Nàng vẫn không hé răng. Nam Cung Nhược Hư thở dài, đứng dậy, nàng đỡ lấy hắn. Hắn đi đến bên cửa sổ, chỉ vào cột đá trong viện, nói: “Thấy không?” Nàng gật gật đầu, không rõ ý hắn. “Nếu nàng vì ta mà bị nguy hiểm, ta đập đầu chết ở đó.” Hắn nói, “Nàng cũng biết ta chưa từng lừa nàng.” “Chàng…” Ninh Vọng Thư cắn môi, tức giận không nên lời! Hắn nắm bả vai nàng, ôn nhu nói: “Đây là yêu cầu duy nhất của ta!” Im lặng thật lâu, Ninh Vọng Thư ngước hai mắt đẫm lệ lên: “Nhưng bệnh của chàng phải làm sao?” “Có phải ta sẽ chết ngay đâu…” Hắn mỉm cười nói, lập tức bị nàng hung hăng liếc một cái. “Không được nói bậy!” Hắn ôm nàng, cúi đầu nói: “Chúng ta cứ bên nhau như vậy, đừng nghĩ gì cả, qua một ngày thì vui vẻ một ngày, vui mừng một ngày, được không?” Nàng ôm chặt hắn, nước mắt thấm ướt quần áo, cuối cùng vẫn gật đầu. ———————————