Chương 12 Lần pha trà thứ hai, Lâm Vũ Phi tự mình bưng trà, cười với Ninh Vọng Thư: “Đây là trà búp Minh tiền Bích Loa Xuân, được sao bằng một phương pháp khá cổ, là trà ta thích dùng nhất, cô nếm thử xem có thích không?” Trà búp Minh tiền: loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh Ninh Vọng Thư thấy hắn đứng trước mặt mình, vẻ mặt tha thiết, đành phải thổi nhẹ vài hơi, uống vài ngụm, miễn cưỡng cười nói: “Quả nhiên uống rất ngon.” Thật ra đầu lưỡi nàng đã bị phỏng, làm sao phân biệt được vị gì ra sao, chỉ cảm thấy buốt mà thôi. “Vậy nếu cô thích, ta đưa cho cô một ít nhé.” Lâm Vũ Phi vui vẻ nói. Ninh Vọng Thư từ chối: “Ta không biết cách pha trà rắc rối này, dù là trà ngon cũng sợ mất vị, không dưng làm hỏng, hay là thôi đi.” “Không sao đâu, nhìn rườm rà, thật ra cũng đơn giản, để ta dạy cô.” Lâm Vũ Phi vén tay áo, phất tay cho trà đồng lui qua một bên, muốn tự pha trà. Triều Tống thịnh trà, pha trà cũng được coi là cử chỉ lịch sự tao nhã, cho nên Lâm thiếu gia hành động như vậy, mọi người cũng không dị nghị. “Nước phải sôi mạnh… Ninh cô nương, cô tới nhìn đi!” “…” Ninh Vọng Thư do dự một chút, vị trí pha trà ngay cạnh Vương Nhân Tương, trong lòng nàng vẫn có vài phần cố kỵ, chần chờ một lát, mới chậm rãi đứng dậy bước qua đi. Nàng chỉ cách Vương Nhân Tương mấy bàn trà nhỏ, cảm nhận đước ánh mắt của hắn đảo qua đảo lại trên đùi mình, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Mặc dù mình đi đường không khập khiễng, nhưng đối với cao thủ, bằng bước chân nặng hay nhẹ có thể biết đối phương có bị thương hay không. Đùi phải của nàng không thể dùng lực, bước đi đương nhiên sẽ nhẹ hơn chân trái. “Hoa có mùi độc đáo, đều đã vào thấm trà.” Lâm Vũ Phi hồn nhiên không phát hiện Ninh Vọng Thư có điều dị thường, một mạch cười nói với nàng, “Như hoa phù dung, tường vi, mân côi, bây giờ là mùa thu, lấy hoa quế hay hoa cúc cho vào bình, hương vị nhẹ nhàng không tầm thường.” Ninh Vọng Thư liên tục gật đầu, kỳ thật hắn nói gì nàng chỉ hiểu một vài từ, cầm thanh trúc vô ý đùa nghịch . Nước vẫn còn trên bếp, hơi nước ấm áp lượn lờ, vô ý ngẩng đầu, nàng nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc. Nam Cung Nhược Hư ngồi cách đó không xa, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt kia làm nàng nao nao. Một cảm giác xa lạ chạy dọc toàn thân, khiến nàng vội vã hạ mi mắt, đùa nghịch trà cụ trước mặt. Lâm Vũ Phi bên người vẫn líu lo nói: “Đầu trà được phân thành nhiều trà, vừa trà và ít. Mùa hè thích hợp dùng nhiều trà, mùa đông thích hợp dùng ít trà, xuân thu thích hợp dùng vừa lượng trà vừa đủ…” Hắn phất nhẹ cây quạt nhỏ, vốn để khống chế sức lửa, lại thấy ấm nước nổ nhẹ, nháy mắt bếp lửa liền sáng ngời, vô số tia lửa nhỏ bắn ra, bay thẳng về phía hai người. Đầu: bốc một lượng trà thích hợp vào trong ấm, không quá nhiều hay quá ít, căn cứ vào loại trà và sở thích của khách uống trà. Theo bản năng Ninh Vọng Thư nhanh chóng bước qua một bên, bước chân vừa chạm đất, theo quán tính người tập võ, thân mình tự nhiên xoay trái… Nhưng trong nháy mắt, nàng đã biết mình đã phạm sai lầm lớn, động tác này không khác bày thân pháp của mình trước mắt Vương Nhân Tương. Có lẽ hắn không nhận ra dung mạo, nhưng có thể nhận ra thân pháp của mình. Lâm Vũ Phi cũng nhảy qua một bên, áy náy cười nói: “Là do thanh trúc chọn không tốt.” Ninh Vọng Thư im lặng không nói, ánh mắt phức tạp nhìn kỹ bếp lò trước mặt, trước khi có tiếng nổ, hình như nàng nghe thấy tiếng xé gió rất nhỏ, là ảo giác của nàng sao? Tống chưởng quầy ha ha cười: “Lửa bắn ra ngoài chỉ điều tốt, chắc là gần đây Lâm thiếu gia có chuyện tốt, chúc mừng chúc mừng!” Lời vừa dứt, mặt Lâm Vũ Phi liền hơi đỏ, nhẹ nhàng liếc Ninh Vọng Thư, cười nói: “Hy vọng được như quý ngôn của ngài.” Lời này vào tai mọi người, hơn nữa nhìn thấy Lâm gia thiếu gia ân cần với Ninh Vọng Thư như thế, ý tứ không nói cũng biết. Nam Cung Nhược Hư thấy hai người song song đứng trước bình phong, tuấn tú phi thường, quả nhiên là đôi bích nhân, trong lòng không khỏi sinh vài tia ảm đạm, hơi hơi cúi đầu. Chỉ qua một lúc, lượt trà thứ ba được đưa lên, tiểu đồng cung kính bưng trà, Ninh Vọng Thư và Lâm Vũ Phi đều về chỗ. Đã có vài nghệ nhân nhẹ nhàng bước vào từ trước, đến khi Lâm Vũ Phi khẽ gật đầu, lập tức tấu nhạc. Nữ tử khảy tì bà uyển chuyển mở môi anh đào, ngân nga xướng lên: “Khói sương lãng đãng trôi ngập thành, Người dựa thuyền lan mà hát, Vẫn luôn nhớ về chàng. Cách ba sông Nhờ mây xanh che phiền muộn trong mắt Mĩ nhân cười nói Đẹp như hoa sen Tình ngắn, mà vương vấn như tơ. …………….” Ca từ triền miên uyển chuyển động lòng như vậy, lại được hát bởi tiếng Ngô mềm mại, nghe mà mềm nửa người. Ninh Vọng Thư cùng Hàn Chương tuy không phải người Cô Tô, nghe không hiểu tiếng Ngô, nhưng cũng cảm nhận được. Tiếng Ngô: tiếng nói phổ biến ở vùng Giang Nam Một khúc hát xong, mọi người đều vỗ tay khen ngợi, chỉ có Vương Nhân Tương vẫn si ngốc kinh ngạc… Hàn Chương tiến đến bên tai Ninh Vọng Thư, lặng lẽ cười nói: “Ta thấy Lâm công tử tám phần động tâm với muội rồi, hay là muội về nói với sư phụ muội, gả đến Cô Tô cũng không tệ!” Ninh Vọng Thư tức giận trừng hắn một cái, khi nãy nàng chưa lưu ý đến lời nói của mọi người, nghe Hàn Chương đột nhiên nói như vậy, tự nhiên không vui, nhưng cũng vô tâm không nghĩ nhiều. Nàng âm thầm lưu ý vẻ mặt Vương Nhân Tương, vẫn nhìn không ra chút manh mối, Vương Nhân Tương càng bình tĩnh vô ba, càng làm nàng bất an, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. “Chúng ta đi trước được không?” Nàng đến bên người Nam Cung Nhược Hư, nói nhỏ. “Được.” Hắn sớm nhìn ra nàng có vẻ khác thường, mặc dù không hỏi rõ, nhưng vẫn trả lời rõ ràng. Ninh Vọng Thư vốn nghĩ hắn sẽ hỏi lý do, không đoán được hắn cái gì cũng không hỏi liền đáp ứng, không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái. Mặc dù thần sắc bệnh tật tiều tụy, ánh mắt lại điềm đạm mà ấm áp, khí chất thanh lịch tao nhã, nàng rùng mình trong lòng—— hắn có bệnh trong người, mình càng phải cẩn thận mới đúng!