Nguyệt minh thiên lý
Chương 31 : Sinh Thần
Tim Trịnh Bích Ngọc rúng động, sửng sốt thật lâu đột nhiên ngồi dậy: “Hồ ngôn loạn ngữ!”Tạ Hoàng hậu là đích nữ vọng tộc, sao tằng tịu với kẻ khác được?Thị nữ không dám lên tiếng.Trịnh Bích Ngọc xuất thần một lúc, hỏi: “Lúc Vinh phi mê sảng còn có ai nghe được không?”Thị nữ trả lời: “Chỉ có Tiết Quý phi và mấy cung nữ bên cạnh nghe thấy, lúc ấy Tiết Quý phi cười nói Vinh phi điên rồi, ăn nói bậy bạ, mấy hôm nay lại đuổi những cung nữ từng có mặt ở đó đi, chỉ để lại tâm phúc thôi.”Người tâm phúc đó vừa lúc là chị nuôi của thị nữ, là một trong những tai mắt của Đông cung.Ngón tay Trịnh Bích Ngọc run run, dặn thị nữ: “Vinh phi điên rồi, bà ta ganh ghét công chúa Văn Chiêu, trước khi chết cố ý nói mê để phá hoại thanh danh của Tạ Hoàng hậu, Tiết Quý phi xử trí rất khá, chuyện này không được phép truyền ra ngoài.”Thị nữ cúi đầu vâng lời.Trịnh Bích Ngọc ánh mắt lấp lánh, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc Vinh phi đã nói gì?”Thị nữ đáp: “Trước khi chết Vinh phi thóa mạ công chúa Văn Chiêu, nói con gái con trai của Thánh thượng ai cũng cao to tráng kiện, nữ lang cao lớn đầy đặn, sao chỉ mỗi Văn Chiêu công chúa ốm yếu từ nhỏ, ba tuổi còn chưa biết đi? Vì sao nàng ấy từ nhỏ đã không ngừng uống thuốc, tháng nào cũng phải uống Ngưng Lộ hoàn? Sao nét mặt Văn Chiêu không giống với nét của người Lý gia?”“Tiết Quý phi phản bác, nói bởi vì công chúa Văn Chiêu sinh non.”“Vinh phi cười to vài tiếng, bảo công chúa Văn Chiêu vốn không phải là huyết mạch của Thánh thượng vì nàng ấy không phải do Tạ Hoàng hậu sinh ra.”Trịnh Bích Ngọc hơi hé miệng, đầy kinh ngạc.
Nàng còn tưởng rằng Vinh phi ám chỉ Tạ Hoàng hậu không tuân thủ phụ đạo, thì ra bà ta nói Lý Dao Anh không phải do Tạ Hoàng hậu sinh ra.Thị nữ kể tiếp: “Vinh phi nói, năm đó người trong tộc đều ủng hộ Nhị hoàng tử… Tạ Trọng Kiền thành thế tử, thị nữ của Tạ Hoàng hậu lạnh nhạt vài câu với Đường hoàng hậu, bà ấy giận dữ tự vận, Thánh thượng một đêm đầu bạc, trận cũng không đánh, chạy về quận Ngụy xử lý tang sự cho Đường hoàng hậu.
Khi đó Tạ Hoàng hậu đang có thai, Thánh thượng mới không trách phạt bà.”“Vinh phi nói, thật ra lúc đó Tạ Hoàng hậu vốn không có thai, nhũ mẫu của bà sợ Thánh thượng giận chó đánh mèo mới chỉ cho hoàng hậu nói dối rằng có thai mấy tháng, Tạ Hoàng hậu làm theo.”Vì mấy tháng trước Lý Đức trở lại quận Ngụy đêm nào cũng ở lại viện của Tạ Hoàng hậu, Tạ Hoàng hậu lại ít tiếp xúc bên ngoài nên không ai nghi ngờ.“Vinh phi nói rằng Văn Chiêu công chúa tuyệt đối không phải kim chi ngọc diệp gì, nàng ấy là đứa bé do Vệ Quốc Công ôm đến.” Vệ Quốc Công chính là Tạ Vô Lượng.Lý Dao Anh hòa thân với Diệp Lỗ, Lý Đức hạ chỉ truy phong Tạ Vô Lượng thành Vệ Quốc Công, Lý Trọng Kiền thành con thừa tự Tạ gia, trực tiếp thừa kế tước vị Vệ Quốc Công —— thanh danh vang dội, có điều không có thực quyền.Thị nữ cuối cùng nói: “Vinh phi nói bà đã hoài nghi thân thế Thất công chúa từ trước nhưng chỉ vì sợ bị Tạ Trọng Kiền trả thù mới không dám lộ ra.”Tâm tư Trịnh Bích Ngọc thay đổi rất nhanh, dựa vào bằng kỷ, thật lâu không lên tiếng.
Trực giác nói với nàng, lời của Vinh phi là thật.Trịnh Bích Ngọc căn dặn thị nữ: “Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Ngụy Trưởng sử nghe được một chút phong thanh.”Thị nữ vâng: “Điện hạ, Vinh phi nói bậy bạ không có chứng cứ, dù truyền ra ngoài cũng không cần gấp.”Vị trí phó hậu của Tiết Quý phi là từ Lý Dao Anh, chắc chắn bà ấy sẽ không tiết lộ việc này.
Mà có tiết lộ cũng không quan trọng, trước khi chết Vinh phi nói bậy bạ, ai sẽ tin là thật? Không có chứng cứ, bà có nói rõ ràng mấy cũng chỉ là lời kẻ điên.Mà Văn Chiêu công chúa lấy thân phận công chúa Lý thị hòa thân nơi xa, dù nàng ấy không phải con gái ruột của Hoàng đế thì bây giờ cũng là phải.Trịnh Bích Ngọc lẩm bẩm: “Người khác tin hay không, không quan trọng…” Quan trọng là có nên nói cho Thái tử biết không? Sở dĩ Thái tử căm hận Lý Dao Anh, cũng bởi vì Lý Dao Anh là con gái của Tạ thị, nếu chàng mà biết Lý Dao Anh không phải do Tạ thị sinh…Trịnh Bích Ngọc chau mày.Sau khi gả vào Lý gia, nàng từng nghe chuyện Đường thị tự vận năm đó.Đàn ông Lý gia thường xuyên chinh chiến bên ngoài, Đường thị Tạ thị ở lại quận Ngụy, cứ mỗi mấy tháng Lý Đức về nhà thăm hai vị phu nhân.Vào ngày Đường thị tự vận, vừa vặn Lý Huyền Trinh về nhà, tận mắt thấy mẹ mình bị thiêu đến không thành hình người từ trong biển lửa nhào ra, đổ dưới chân chàng.Thật ra hôm đó người về quận Ngụy vốn là Lý Đức, lúc ra khỏi nhà ông đồng ý khi về sẽ giải quyết khúc mắc của hai vị phu nhân, sau vì chiến sự căng thẳng, chỉ bảo con trưởng về.Cho nên, thế bộc Đường gia lặng lẽ kể cho Trịnh Bích Ngọc, Đường Doanh vốn định tự thiêu sống mà chết trước mặt Lý Đức.
Kết quả trời xui đất khiến, để Lý Huyền Trinh tận mắt thấy mẹ mình chết thảm.
Trước khi lâm chung bà gần như điên cuồng, dặn đi dặn lại Lý Huyền Trinh báo thù cho mình.Mười mấy năm qua, Lý Huyền Trinh gần như hàng đêm ác mộng, mơ thấy cảnh mẹ sắp chết.Trịnh Bích Ngọc từng uyển chuyển khuyên Lý Huyền Trinh hãy buông cừu hận.
Dù Đường Doanh là vì tộc lão, vì thị nữ của Tạ Hoàng hậu cãi vã phân tranh rồi giận dữ tự vận, nhưng xét cho cùng cái chết của bà cũng đâu phải do Tạ thị gây ra, sao chàng lại cứ phải nhằm vào mẹ con Tạ Hoàng hậu?Những chuyện khác chàng đều nghe vào khuyên nhủ, ngay cả chuyện Chu Lục Vân cũng có thể thỏa hiệp, nhưng liên quan đến Tạ thị, sao cứ phải cực đoan đến thế?Lý Huyền Trinh cười lạnh, không giải thích gì với Trịnh Bích Ngọc.
Lòng nàng lờ mờ suy đoán.Có lẽ chuyện năm đó có nội tình gì không muốn ai biết, vì bảo vệ Đường Doanh, Lý Huyền Trinh che giấu vài thứ.
Vì thế, rõ ràng chàng không ghét Thất công chúa nhưng lại lần lượt tổn thương Thất công chúa.Trịnh Bích Ngọc suy đi nghĩ lại, cân nhắc rồi quyết định nói chuyện Vinh phi cho Huyền Trinh.Thất công chúa vô tội.Nàng đứng dậy đi thư phòng, cầm bút viết một bức thư cho Lý Huyền Trinh.
Sau khi ý chỉ tứ hôn được chính thức ban bố, Lý Huyền Trinh dẫn Ngụy quân đi Lương Châu, cùng kỵ binh bộ lạc chư Hồ chia ba ngã tiến đánh Hà thị.
Sau khi thắng trận hắn còn ở Lương Châu chưa hồi kinh.Trịnh Bích Ngọc viết xong tin giao cho gia nô, căn dặn tự tay giao đến tay Lý Huyền Trinh.
Gia nô cung kính vâng dạ.…Sau khi Tần Phi rời đi nửa tháng, Dao Anh theo Diệp Lỗ đến gần Lương Châu.Tù trưởng Diệp Lỗ đã từ Lương Châu xuất phát, không bao lâu sẽ tụ họp ở bờ sông nơi Diệp Lỗ đóng quân mùa đông hàng năm, theo phong tục Diệp Lỗ mà hoàn thành hôn lễ.Lương Châu* xưa kia có tên Ung Châu, địa thế bằng phẳng bao la, xưa nay là vùng đất màu mỡ trù phú “Nhân yên phác địa tang chá trù**”, “xe ngựa đan xen nhau, ca múa ngày ngang dọc” một thị trấn quan trọng ở Tây Bắc thông thương với nước ngoài, thời xưa còn có riêng một đường thông thương mênh mông, là vùng quan trọng như yết hầu khống chế năm quận.*Mai: trích “Văn minh làm nông Lương Châu con đường tơ lụa”.
Lương Châu: tỉnh Cam Túc, hành lang Hà Tây Đông Đoan, là thị trấn quan trọng trên con đường tơ lụa.**đại ý: Dân cư đông đúc, nông nghiệp thịnh vượng, trong Tây Lương kỹ – thơ Đường.Lúc Pháp sư Huyền Trang thời Đường đi về phía Tây thỉnh kinh từng ngang qua Lương Châu, khi đó Lương Châu vẫn nhiều đội buôn lui tới, chưa bị cắt đứt.
Mãi đến vài chục năm trước, Lương Châu vẫn là một trong những trấn phồn hoa nhất phương Bắc.Sau này Vương triều Trung Nguyên suy sụp, thiên hạ đại loạn, Tây Bắc tuần tự bị Thổ Phiên lớn mạnh và từng bộ tộc quật khởi xâm chiếm.
Khi Chu thị tiền triều lập quốc chưa thể thu phục Tây Bắc, con đường tơ lụa mà dân buôn như dệt, chuông lạc đà xa xa vang vọng đã bị đứt đoạn nhiều năm.Dao Anh ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra xa, trước mặt trời đất mênh mông, hoàn toàn vắng lặng.Trong vòng trăm dặm, không một bóng người.Càng đi về Tây Bắc, thời tiết càng ác liệt, sắc trời âm u dần dần có dấu hiệu bão tuyết, chân trời là dãy núi chập chùng trên đỉnh tuyết trắng mênh mang, giống như cự long ngủ say.Vân hoành tần lĩnh gia hà tại, tuyết ủng lam quan mã bất tiền*.*thơ Đường – Giáng chức đến Lam Quan kỳ chất tôn tương: Mây mù u ám bao phủ Tần Lĩnh, nhà ta ở nơi nao? Tuyết rơi dày dặc Lam Quan, ngựa cũng không bước tiếp.Con đường ngày càng gập ghềnh khó đi.Dù trên đường có Hồ tỳ ân cần hầu hạ không coi là màn trời chiếu đất, nhưng đối với Dao Anh luôn được cưng chiều bao năm, vẫn có phần vất vả.Lúc họ cần vượt qua dãy núi, nàng phải xuống xe, cưỡi ngựa như những người khác.
Lý Trọng Kiền từng dạy nàng cưỡi ngựa, cũng thường phi ngựa cùng nàng, nhưng cũng chỉ ở đường bằng phẳng rộng lớn quê nhà, trời xuân nắng tháng ba chói chang, chứ không phải đường núi gập ghềnh, cuối thu gió Bắc lạnh thấu xương.Cưỡi ngựa đường núi vất vả hơn đất bằng nhiều, còn phải tránh gió tuyết, kịp trước khi trời tối trước tìm tới chỗ an toàn qua đêm, họ thường phải đi cả ngày.Đùi Dao Anh bị va chạm bị thương chồng chất, vết thương vừa kết vảy đã bị cọ sát bật ra, ngón tay mềm mại bị dây cương siết tụ máu.Mỗi lần cả đội dừng lại nghỉ ngơi, nàng ngồi trên yên ngựa, xương cốt cả người tan ra thành từng mảnh, ngón tay còn không nhúc nhích được, Talie và A Y phải mỗi người đỡ một cách tay mới giúp nàng xuống ngựa được.Hôm nay cuối cùng họ đã vượt qua mấy ngọn núi lớn, đến một vùng đất bằng phẳng khoáng đạt giữa sơn cốc, Dao Anh vào xe ngựa, A Y quỳ một bên bôi thuốc cho nàng.Tạ Thanh vẫn cưỡi ngựa cạnh chiếc xe ngựa, chuôi đao vén một góc rèm, chuyển vào một bình sứ nhỏ.“Công chúa, thuốc này tôi hay dùng, mạnh hơn mấy lọ cao công chúa đem theo, lúc bôi rất đau, nhưng sẽ nhanh khỏi.”Nói xong, bổ sung một câu: “Sẽ không để lại sẹo.”Dao Anh ghé vào bằng kỷ, nhận bình sứ cười khẽ: “Ngươi chu đáo quá.” Bình thường hắn hay trưng ra khuôn mặt lạnh như tên lỗ mãng, ai ngờ chủ động đưa cho nàng.Chuôi đao thu về, màn xe nặng nề buông xuống.
Chỉ sau chốc lát, lại nghe tiếng Tạ Thanh: “Công chúa… Hôm nay là sinh thần của người.”Dao Anh ngẩn ngơ.Mơ màng nhớ tới lúc nhỏ, nàng đi dự lễ cập kê của chị họ, mãi đến trời tối còn chưa về được.
Lý Trọng Kiền đến đón, thấy nàng buồn ngủ mông lung không nỡ đánh thức, cõng nàng về.Nàng ghé vào lưng Lý Trọng Kiền, lấy lại tinh thần, líu ríu kể yến hội náo nhiệt chừng nào.Lý Trọng Kiền cười ha ha: “Chờ đến khi nào Tiểu Thất cập kê, anh cũng làm một bữa tiệc cập kê còn long trọng náo nhiệt hơn hôm nay, cây trên cả con đường này sẽ treo đầy đèn màu.”Dao Anh ôm cổ Lý Trọng Kiền cọ xát: “Em không muốn lễ cập kê, chỉ cần mẹ với anh cùng em, ăn bát mì mừng thọ là được rồi.”Khi đó không buồn không lo.Không ngờ đến lúc cập kê thật, đến một bát mì mừng thọ cũng là hi vọng xa vời.Dao Anh loạn nhịp một hồi, đến khi A Y thoa thuốc xong cáo lui đi ra, mới từ từ lấy lại tinh thần.“Ta quên mất…” Nàng vén rèm, ngẩng mặt nhìn Tạ Thanh, cười lúm đồng tiền như hoa, “A Thanh, phiền ngươi còn nhớ.” Nàng từ lâu đã quên ngày nào tháng nào.Tạ Thanh cúi đầu, không nhìn Dao Anh.
“Tôi biết vì sao công chúa không dẫn theo bọn Xuân Như đi Diệp Lỗ.” Hắn nhìn lớp đất có một lớp tuyết mỏng che kín dưới vó ngựa, “Nếu người dẫn theo họ, họ thấy công chúa chịu khổ nhường này, hẳn sẽ thút thít cả ngày.”Dao Anh cười xòa, nghe giọng Tạ Thanh hình như rất ghét Xuân Như?Tạ Thanh nắm chặt chuôi đao: “Nếu mấy cổ ở đây… khó mà thoát ma trảo của Đại Vương tử.”Dao Anh trầm mặt.Đại Vương tử thô lỗ dã man, ánh mắt nhìn nàng không một chút che dấu.
Chắc vẫn còn ngại cha nên mấy ngày này Đại Vương tử không dám có gì bất kính với nàng nhưng mỗi ngày đều trước mặt nàng kéo nữ nô vào trong trướng, chỉ sau chốc lát, trong lều vải vọng ra tiếng vang không thèm che giấu.Mấy ngày trước Đại Vương tử trực tiếp tìm Dao Anh đòi hỏi Talie, bị nàng quả quyết cự tuyệt.
Hắn híp mắt, không nói gì, trong đêm vụng trộm mò tới lều Talie, ham muốn không theo quy tắc, may mắn Talie lanh lợi không để gã đạt được.Dao Anh quét mắt một vòng, đi cạnh cạnh xe ngựa đều là thân binh của nàng.Nàng nói khẽ: “A Thanh, là Đại Vương tử muốn dọa ta đó.”Công chúa nhà Hán yểu điệu đi hòa thân nơi xa, chưa gặp chồng đã thấy chuyện như thế hẳn phải bị dọa đến thất kinh — chỉ cần nàng bất an, Đại Vương tử rất có thể ra tay.Tay cầm chuôi đao của Tạ Thanh nổi gân xanh: “Công chúa, ta đi giết hắn.”Dao Anh nhíu mày: “A Thanh… Ngươi không giết được Đại Vương tử.”Dũng sĩ Diệp Lỗ lớn lên trên lưng ngựa, cung ngựa thành thạo, Tạ Thanh không phải đối thủ của Đại Vương tử.Mặt Tạ Thanh căng cứng: “Còn nếu ta dẫn công chúa trốn đi?”Dao Anh lắc đầu: “A Thanh, chúng ta không thể chạy…” rời đi lúc này là thất ước, mật thám Nam Sở đã trà trộn vào Trường An, nàng mà trốn, minh ước bị hủy, Nam Sở chắc chắn sẽ kích động Diệp Lỗ phát động chiến tranh, đến lúc đó sinh linh đồ thán, Trung Nguyên lại lâm vào chiến loạn, kết quả của nàng không thể tốt hơn bây giờ tí nào —— hoặc rơi vào trong tay Nam Sở, biến thành công cụ chiến tranh của bọn chúng, hoặc là bị Diệp Lỗ phẫn nộ bắt về chà đạp.Dao Anh kiên nhẫn giải thích cho Tạ Thanh: “Giờ chúng ta không thể chạy mà chạy cũng không được, vì sao triều đình cứ phải kết minh với bộ lạc chư Hồ? Vì sao cứ phải nhờ kỵ binh của Diệp Lỗ mới có thể phát binh lấy Lương Châu?”Tạ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên mặt nàng.Dao Anh nói: “Bởi vì nơi đây là địa bàn của chúng.”Vương triều Trung Nguyên mấy chục năm trước đã hoàn toàn để mất khống chế với sông Lũng, Tây Vực, nếu không có hỗ trợ của bộ lạc chư Hồ, ngay cả Lương Châu đến cùng có bao nhiêu thế lực chiếm cứ Ngụy quân còn không rõ, một trận mà thu sao được?“A Thanh, ta bây giờ là công chúa Đại Ngụy, là phu nhân sắp cưới của Diệp Lỗ Khả Hãn, chỉ cần minh ước vẫn còn, Đại Vương tử không dám khinh thường ta.” Nàng nâng tầm mắt nhìn về phương xa.“Nếu ta chạy, Đại Vương tử lập tức bắt được chúng ta, một công chúa Ngụy triều mắc sai lầm rơi vào tay gã thì kết cục còn có thể thế nào?”Tạ Thanh cả người run rẩy.
Đại vương tử cố ý đe dọa công chúa, làm công chúa sợ hãi, vì đang chờ công chúa phạm sai lầm!Tạ Thanh Tùng thả lỏng ngón tay, cực lực đè xuống nóng nảy nhiều ngày qua.Dao Anh cười cười: “A Thanh, dù có phát sinh chuyện gì, ta vẫn sẽ sống sót tốt.” Anh lành thương rồi nhất định sẽ tới tìm mình.
Trước đó, mình phải còn sống cho tốt.Nàng quay nhìn về phương Đông, núi non hùng tráng trùng điệp nơi chân trời đã che tầm mắt nàng, sau lưng mấy ngọn núi đó, là quê nhà của nàng.“Sớm muộn cũng có một ngày, chúng ta về Trung Nguyên, đoàn tụ với gia đình.”Nàng muốn trở về.Dù gian nan bao nhiêu.Tạ Thanh gật đầu, nắm chặt chuôi đao.
Dù tới đâu, hắn cũng sẽ bảo vệ tốt công chúa.Đội ngũ tiếp tục xuất phát về hướng Tây.
Vài ngày sau, Dao Anh thấy giữa sa mạc một dòng sông chảy xuôi theo thế núi uốn lượn, nước sông còn chưa kết băng, bên bờ cỏ hoang mọc thưa thớt, thỉnh thoảng thấy dê bò uống nước bên bờ.Talie nói với Dao Anh: “Dọc con sông này đi vài ngày nữa sẽ đến nha trướng.”Họ trữ đầy túi nước, dọc theo đường sông quanh co đi về hướng Đông Nam.Dòng sông là nguồn nước duy nhất trên sa mạc, càng về Đông Nam, trên đường gặp dê bò càng nhiều, đôi khi còn gặp cả bộ lạc du mục và đội buôn lạc đà.Dao Anh nghe tiếng chuông lạc đà, vén rèm xe, dò xét đội buôn đang đi trong gió rét.Thân binh bỗng nhiên xúm lại, vây quanh xe ngựa của nàng đi tới cạnh dốc núi.Talie nhìn đội buôn kia một lát, trên mặt lộ ra vẻ thương xót, nói cho Dao Anh còn mờ mịt: “Công chúa, Đại Vương tử chuẩn bị cướp thương đội kia.”Dao Anh lặng thinh.
Cướp bóc là bản tính của Diệp Lỗ, họ lớn lên trên lưng ngựa, không biết trồng trọt, không rõ dệt cửi, sinh ra đã theo cha anh cướp mọi thứ có thể cướp trên thảo nguyên, đồ ăn, người, của cải.Chờ xe ngựa đến chỗ địa thế tương đối cao, Đại Vương tử ghìm ngựa quay đầu, cách đám người, nhìn về phía Dao Anh che mặt bằng lụa mỏng trong xe ngựa, chậm rãi rút ra cây loan đao Thổ Phiên tịch thu được từ một chiến dịch.Đôi mắt không hề chớp nhìn Dao Anh, ánh mắt còn sắc bén hơn mũi tên đầy trời.Bá đạo, dã man, tàn nhẫn, máu lạnh.Dục vọng chinh phục mãnh liệt đập vào mặt, một dòng điện xèo xèo hỗn tạp tê tê gào thét.Dao Anh rùng mình, hai tay trong tay áo run nhè nhẹ.Nàng biết chỉ cần lộ vẻ nhát gan sẽ chỉ làm Đại Vương tử càng thêm đắc ý, đầu ngón tay cắm sâu trong lòng bàn tay, ổn định tâm thần, không nhúc nhích.Gương mặt đẹp sau tấm màn mỏng không cảm xúc, cao quý lạnh lùng.Thanh nhã như thế, trong trẻo lạnh lẽo như thế.Như hoa nở rộ trên đỉnh gió tuyết, như trăng treo cao vô biên trên bầu trời.Chính là bởi vì cao không thể leo tới, xa không thể với tới, mới càng mê người, càng mị hoặc, càng làm người không cách nào khống chế khát vọng và lòng ham muốn chiếm hữu nàng.Thật muốn một tay xé nát trang phục dây dưa bọc lấy thân thể mỹ miều kia, để đóa hoa yêu kiều nở rộ trong lòng bàn tay mình.Để nàng nỉ non, để nàng thần phục.Sức nóng chảy khắp thân thể, máu cả người Đại Vương tử sôi lên, cúi đầu khẽ liếm lưỡi đao lạnh như băng, cứ như lưỡi đao mỏng dưới đầu lưỡi là da thịt trơn mềm như mỡ dê của công chúa người Hán.Dục vọng yêu đương và giết chóc xen lẫn, gã vô cùng sảng khoái, thân thể run run hai lần, nhếch miệng cười to.Tiếng vó ngựa như sấm, Đại Vương tử một ngựa đi đầu, tay nâng loan đao, chạy về phía chiến trường chém giết.
Thân binh chạy sát theo hắn, mười chín người xếp thành đội hình nghiêm chỉnh, giống như một cái đầu mãnh thú khát máu, há răng nanh, rất nhanh xé toạc một mảng đầu của đội buôn phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
380 chương
21 chương
57 chương
1338 chương
40 chương
33 chương