Nguyệt Loan Loan
Chương 6
Dương Châu tháng bảy tháng tám là lúc cảnh trí đẹp nhất, hai bên bờ cỏ cây xanh um tùm, trong hồ thì đầy liễu xanh dâu đỏ, một chiếc thuyền hoa nhàn nhã phiêu lượng trên mặt nước, nam tử hai bên bờ hết sức ngưỡng mộ nhìn chiếc thuyền hoa đó, tại Dương Châu, có ai không biết chủ nhân của thuyền hoa này là Lãnh Thanh Thanh.
Bên trong thuyền hoa, một màn chuỗi ngọc cách biệt trong ngoài, trong màn trướng hồng phấn, một nam tử trẻ tuổi đang nghỉ ngơi ở bên trong. Hắn đang nhắm mắt, lông mày hắc sắc rậm rạp nhẹ nhàng nhích nhích, sóng mũi cao, bờ môi mỏng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, điều này mới giúp cho người khác không nhận lầm làn da mịn màng trơn láng của hắn là nữ tử. Mái tóc dài đen mượt lấp lánh tia sáng xõa tung trên giường, uốn lượn đến tận đất. Một thân trường bào màu tím, nửa người hắn dựa trên giường, hai chân bắt chéo đặt trên chiếc giường sạch sẽ, một chút bụi xám vương trên chiếc chăn tơ lụa, nữ tử ở đối diện lại không hề để ý.
Trong gian là mộng cảnh màu hồng, một tủ gỗ chạm khắc tinh tế, một chiếc bàn nhỏ đen mượt, hai chiếc ghế, trên bàn bày mấy món ăn, đáng tiếc không có ai thưởng thức. Chiếc giường nam tử nghỉ ngơi cũng được làm từ gỗ khắc dày chắc, trên mặt là cảnh uyên ương nghịch nước, hai bên trái phải lại là Ngưu Lang Chức Nữ, phía dưới là cây cầu hội họp, phòng ngủ của nữ tử phong trần này cũng lộ ra hương khí thư sách bất ngờ. Trên chiếc bàn ở bên trái vốn có một lò hương, lúc này đã tắt ngấm, chỉ vì nam tử không thích ngửi bất kỳ hương vị nào.
“Tiểu thư, trà tới rồi.” Nha đầu Thúy Ngọc vén màn trướng lên, nhẹ giọng nói.
Nữ tử đang ngồi đọc sách trước bàn ngẩng mắt lên, thấy nam tử vẫn ngủ yên như cũ, tuy biết đây chỉ là giả vờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận xếp sách lên bàn, rón ra rón rén đi tới trước màn, nhận lấy trà, nàng không nói gì, vẫy lui nha đầu, cẩn thận bưng trà vào phòng, thấy nam tử vẫn không có ý muốn mở mắt, nàng cẩn thận đặt trà lên bàn.
Trong trù phòng trên thuyền, một trung niên nữ tử y phục tuyệt lệ gấp rút đi qua đi lại, nhiệt khí của củi lửa trong trù phòng phả lên mặt bà, thấm ướt phấn trên mặt, giống như một khối trắng trắng đang rỉ nước. Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, bà vội vàng đi ra.
“Ai dô, cô cô nãi nãi của ta, ngươi sao lại trở về nhanh như vậy, ngươi nói rồi sao?” Bà giơ tay níu kéo, nhanh chóng kéo Thúy Ngọc vào phòng.
Trong tay Thúy Ngọc cầm chiếc dĩa, bị bà kéo như vậy xém nữa đã lỡ tay đánh rơi, “Ngươi chậm chút nào, trong tay ta còn có đồ.” Thúy Ngọc bất mãn nói.
“Ai da, ngươi đừng có dong dài đông tây nữa, mau nói cho ta nghe cô nương nhà ngươi có ý thế nào?” Người đang gấp gáp này là tú bà ở Xương Hương lâu, lúc này đang gấp gáp vì có người điểm danh muốn nghe khúc của Lãnh Thanh Thanh, nhưng Lãnh Thanh Thanh từ lúc đón người khách đó lên thuyền thì không còn tiếp bất cứ ai nữa.
“Ngươi gấp cũng vô dụng, vị khách lần này của cô nương nhà chúng ta ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng phục vụ cô nương mấy năm nay, chỉ cần là vị gia này tới, cô nương sẽ không chịu tiếp bất kỳ khác nào khác nữa, ngươi cũng không phải là không biết.” Thúy Ngọc bỏ dĩa xuống, vuốt tóc một chút, rồi phủi bụi trên y phục, không chút để tâm nói với tú bà.
“Ai dô này, trước đây những việc này ta cũng để mặc cho cô nương nhà các ngươi, nhưng hôm nay người đến không giống vậy, chúng ta không thể đắc tội a.” Tú bà nói rồi kéo Thúy Ngọc ra một góc, bà đang rất gấp, không còn cách nào.
Phải biết là trong thanh lâu, vốn dĩ thì người lợi hại nhất là tú bà, tiếp đó là quy công (bảo kê ^^), nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như là hồng cô nương, cô nương như vậy cũng lợi hại tới trời. Phải biết là những vị hồng cô nương này, khách tiếp cũng đều là phong lưu danh sĩ, quan cao hiển quý, những thanh lâu nho nhỏ cũng không dám đắc tội. Tương tự, những nha đầu đi theo hồng cô nương thì giá bán thân cũng cao hơn, cho nên Thúy Ngọc mới đám to gan như thế không đáp ứng tú bà.
“Ma ma, không phải ta không nói với tiểu thư, vị gia này đang nghỉ ngơi, tiểu thư cũng rất cẩn thận, ta nếu vào lúc này mà nói những lời đó, ta còn không phải là tự tìm đánh sao?” Thúy Ngọc kéo góc áo của mình đang nằm trong tay tú bà.
“Ngươi coi Lý đại quan đã vào trong lâu đợi rồi, ngươi lúc nào mới chuyển lời?” Tú bà thấy cầu khẩn không thành, liền giở tay áo lên lắc lắc, một thứ gì đó lấp lánh ngân quang lộ ra một góc.
Thúy Ngọc híp mắt lại nhìn tú bà, thuận tay đón lấy, “Mấy lời thúi này không thể nói chính diện, tính khí của cô nương nhà chúng ta ngươi cũng biết mà, chừng nào ta thấy được sẽ hỏi thử cho ngươi, nhưng ta không bảo đảm gì cả.”
“Được, ngươi nhớ hỏi cho ta là được.” Tú bà lúc này cũng không thể nổi tính, chỉ đành rụt rè nói.
“Ta đi trước, cô nương có thể còn cần ta hầu hạ.” Nói xong Thúy Ngọc uốn eo đi khỏi.
“Phi, cũng không nhìn xem bản thân là tư sắc thế nào! Sớm muộn cũng có một ngày phải ở dưới thân nam nhân mà kiếm sống!” Đợi Thúy Ngọc đã đi không thấy bóng, tú bà mới hung hăng phun một ngụm nước miếng.
Trong màn trướng hồng, nam tử nhẹ mở mắt, Lãnh Thanh Thanh ở một bên đọc sách đột nhiên quay đầu, cười nhạt hỏi: “Gia, uống trà không? Còn nóng đấy.”
Nam tử nhìn Thanh Thanh rất lâu, biết vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng hoang đường, nhưng thân thể đã nổi lên dục vọng. Hắn không thích người khác gần bên, Lãnh Thanh Thanh là ngoại lệ, nữ tử này tự nguyện uống nước hoàng tuyền. Người đã uống nước hoàng tuyền, thì không được coi là người nữa, nàng chỉ là một nô lệ, một nô lệ của Diêm Vương điện. Không có gì cố kỵ, nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt nữ tử, lật tay đẩy một cái, nữ tử đã bị đẩy vào trong màn trướng hồng.
“Gia.” Con ngươi Thanh Thanh ngấn nước, đôi môi hơi mở, nhẹ gọi một tiếng tuyệt đại phong trần, đáng tiếc, trước mặt nàng là Yến Thập Tam của Thập Điện Diêm La, là một tảng đá biết thở.
Trong thoáng chốc trong trướng vang lên tiếng thở dốc liên hồi, sóng dập dìu, theo thời gian trôi qua, thanh âm của nữ tử dần biến thanh, sau tiếng kêu bén nhọn là tiếng nức nở vô thanh, dẫn đến nữ tỳ Thúy Ngọc ở ngoài trướng run run rẩy rẩy, nàng biết sau khi vị gia này đi thì cô nương nhất định phải tĩnh dưỡng một tháng.
“Gia, ghi chú mua mạng vẫn ở trong các như cũ, ngài xem rồi thu đi.” Nhẫn đau, Lãnh Thanh Thanh vội vàng nói rõ chuyện này, nếu không qua đêm nay, nàng lại hôn mê mấy ngày.
Thập Tam không đáp lời, hắn nỗ lực phát tiết dục vọng của mình, nhưng dục vọng đêm nay cường liệt hơn so với bất cứ lần nào, dường như không có người đó, thì khát vọng này không thể nào dừng lại.
Thanh Thanh ngất đi, nhưng Thập Tam vẫn chưa thỏa mãn, chỉ là hắn không nguyện tiến hành loại giao hoan không có ý nghĩa này nữa, dục vọng bên trong vẫn cuộn trào dâng cao trong nội thể. Thập Tam đứng lên mặc y phục, bên ngoài đã thắp đèn ***g, đèn rực rỡ tỏa sáng hai bên bờ, kéo chăn phủ lên ngọc thể của Thanh Thanh, mở cửa sổ đề khí nhảy ra, chỉ thấy một bóng đem điểm lên mặt sông, nháy mắt biến mất không thấy. Thúy Ngọc ở bên ngoài đợi đến nửa đêm, khi không còn nghe thấy tiếng thở dốc điên cuồng trong phòng, bảo tôi tớ ở phía sau đứng đợi, còn mình vào phòng trước, trên giường quả nhiên là một mảng bê bối. Nữ tử phong hoa tuyệt đại đó giờ như ngọc nát bị mưa dập gió dìu, thân thể trắng bệch nằm trên giường, lật chăn ra là một mảng đỏ sậm, than dài, Thúy Ngọc bắt đầu vội xử lý hết mọi việc cần thiết, cô nương sợ là phải tĩnh dưỡng rồi.
Ngày tháng của Đại Ngưu càng lúc càng không dễ sống, huyện thái gia không thể ngày ngày đều tới, chỉ khi thỉnh thoảng ngài tới thì Đại Ngưu mới có thể có một chút thời gian hòa bình với người trong thôn, dường như tất cả đều nhận định Đại Ngưu đã giấu diếm tất cả vàng bạc, ngay cả Hữu Tiền cũng vì tránh hiềm nghi mà không thường qua lại nữa, Vương Ma Tử thì vẫn thường xuyên đến đưa một chút đậu phụ chưa bán hết, nhưng người trong thôn dường như cũng cố ý, gần đây rất ít khi có đậu phụ thừa lại.
Đại Ngưu không còn đến sông Diêm Vương nữa, làm xong thì sớm trở về nhà, không có chuyện gì thì y chỉ ngồi phát ngốc. Ăn cơm xong, ngủ không được lại tiếp tục phát ngốc, lúc này y không dám xuất hiện trong tầm mắt của người trong thôn, y không chịu được sự khinh bỉ và lời ra tiếng vào của họ.
Tháng tám, trong không khí là khí tức nóng rực của mặt trời, Đại Ngưu đã lâu không tắm rửa thực sự không chịu nổi sự dơ bẩn trên người nữa, y đổ một thùng nước dựng cạnh giếng, sau đó và nhà lấy khăn và bồ kết. Ánh trăng tròn tròn nhìn rất dễ thương, lộ ra một nửa, phần còn lại thì núp trong táng lá cây, len lén quan sát người đang nhìn trộm trên cây.
Đại Ngưu đặt đồ đạc bên miệng giếng, xoay lưng về phía cây bắt đầu cởi y phục. Nương theo y phục rơi xuống, tấm lưng thẳng tắp của Đại Ngưu cũng hiện rõ ra, nhờ ánh trăng chiếu xuống mà ánh lên tia sáng, thắt lưng chắc khỏe uốn cong, nhấc một chân chắc khỏe lên, một ống quần được tụt xuống, sau đó lại nhấc chân còn lại lên, làn da non mịn ở giữa hai chân lộ rõ ra, quần bị vứt qua một bên, lúc này Đại Ngưu đã hoàn toàn ở trạng thái trần truồng. Tiếng hít thở trên cây cũng càng thêm gấp gáp, chỉ cần là người hơi có chút nội lực sẽ phát giác ra, nhưng Đại Ngưu chỉ là một người bình thường, y vẫn không nhanh không chậm thanh tẩy cơ thể của mình.
Đại Ngưu múc một gáo nước tưới lên người, nước xối sạch cơ thể của y, làn da bị tưới ướt dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh.Nhắm mắt lại, Đại Ngưu không ngừng vẫy đầu, da thịt ở xương quai xanh nhẹ nhàng run động, làn da ở đó cực kỳ dày rộng có tính đàn hồi, nương theo bộ phận đầu bị kéo mà dâng lên. Đại Ngưu vẫn luôn quay lưng với cây đại thụ, bóng lưng của y bị người trên cây nhìn không sót chút gì. Hạt nước nương theo cơ xương của Đại Ngưu trượt xuống, Đại Ngưu nhẹ nhàng lau rửa nửa người trên, cơ thịt hai tay vận động theo quy luật, khi uốn lưng thì phần thịt chắc nịch ở bụng tụ lại, nhẹ nhàng dịch chuyển. Khi tẩy rửa chân thì phần bụng và đùi dán sát vào nhau, cánh mông tròn trịa như một tiểu sơn chờ người khác trèo lên, lắc lư khiêu chiến với sức nhẫn nại của người trên cây.
Ánh trăng tròn lặng lẽ di động ra sau táng cây, khi nhìn lại thì người trên cây đã không thấy bóng dáng. Đại Ngưu cảm thấy được sau lưng xuất hiện gió lạnh, theo bản năng quay đầu, thân thể lại bị điểm trúng huyệt đạo, bị người ta cầm trên tay nhảy lên không mà đi, Đại Ngưu kinh sợ mở to miệng, nhưng phát hiện rằng mình không thể phát ra tiếng.
Đại Ngưu bị vứt lên giường, hắc ảnh đè lên, nhờ vào tia sáng trăng le lói, Đại Ngưu theo trực giác thấy nam nhân trên người không giống người xấu, trong lực nhận thức của Đại Ngưu thì làm gì có người nào tướng mạo đẹp như vậy lại là người xấu? Nhưng con mắt lấp lánh của nam nhân trong hắc ám lại giống như sài lang đang nhìn chằm chằm vào con mồi, Đại Ngưu biết, kẻ trên người mình chính là người đã xâm phạm y đêm đó.
Đại Ngưu đoán được lai lịch của nam nhân này rồi, thì kinh hoảng dị thường, đột nhiên hiểu rõ hơn hoàn cảnh hiện tại của mình, lẽ nào đêm nay, y sẽ lại bị cùng một người xâm phạm thêm lần nữa? Đại Ngưu sau khi nhận thức được điểm này thì giãy dụa lợi hại hơn bất cứ lúc nào khác, ủy khuất mấy ngày nay tích lũy toàn bộ đều bùng phát. Nếu không phải là người này, y sao có thể có điều khó mở miệng, nếu không phải là người này, y sao lại bị người trong thôn hiểu lầm, nếu không phải là người này, y sao phải khổ sở chịu đựng sự bài xích của mọi người?
Đại Ngưu tuy không phải người học võ, nhưng dù sao cũng là hán tử nông gia khỏe mạnh, tay chân đều có lực hơn người bình thường, giãy dụa đến mức này cũng khiến Thập Tam có chút khó ra tay. Thập Tam nhíu mày, hắn không phải là người thương hương tiếc ngọc, càng không phải là một người biết nhẫn nại, hắn trực tiếp điểm vào huyệt đạo của Đại Ngưu để y không thể giãy dụa nữa, lật người Đại Ngưu lại, tấm lưng chắc khỏe dày rộng của Đại Ngưu khiến Thập Tam yêu không rời tay, hắn lần đầu tiên cảm giác được lực sinh mạng mãnh liệt và nhiệt độ nóng bỏng của con người. Thập Tam trước giờ chưa từng có kinh nghiệm ôm hôn cũng tùy theo ý nguyện của chính mình mà khẳng cắn không biết nặng nhẹ, không bao lâu trên lưng của Đại Ngưu đã xuất hiện vài vết cắn mang theo tia máu.
Thân thể không thể động đậy, sau lưng bị người ta cắn đau đớn, và vận mệnh chưa biết khiến cho Đại Ngưu hoảng sợ gần như tan vỡ, y mở to mắt tức giận trừng trừng, dường như muốn lòi cả ra. Bờ môi sớm đã bị hắn cắn cho huyết nhục mơ hồ, chỉ vì nơi đó là nơi duy nhất toàn thân mà hắn hiểu được.
Thập Tam yêu thích xúc cảm của nhiệt độ này, trong ký ức điều này vô cùng hiếm thấy. Làn da chắc khỏe trơn láng, làn da ấm áp bền dẻo, còn có hương khí bồ kết nhàn nhạt, một kẻ chưa từng yêu thích loại hương vị nào như hắn bất tri bất giác cũng đã nghiện mùi hương này. Hắn không thỏa mãn với mức độ tiếp xúc này, hắn muốn tỉ mỉ thưởng thức người dưới thân.
Lật ngược Đại Ngưu lại, hắn nhìn thấy mục quang phẫn hận của y, hắn không thích loại mục quang này, liền xé y phục trên người che lại mắt của Đại Ngưu. Thân thể Đại Ngưu không biết vì nhục nhã hay đau đớn mà làn da màu cổ đồng đã phiếm lên một tầng đỏ đậm, giống như hoa mới nở, dụ người phạm tội.
Không có lý do để phải áp chế chính mình, hai tay hắn ve vuốt nơi hắn ưa thích, khẳng cắn hai quả đậu chắc khỏe, làn da dưới người kịch liệt chấn động, Thập Tam có thể cảm nhận được dục hỏa trong nội thể đã muốn bùng phát. Xé rách hết y phục xót lại, đem người lật lại, tách hai bắp chân ra. Đại Ngưu phiền muộn hừ một tiếng, sau đó truyền tới thanh âm như gấm vóc bị xé rách, trong không khí nhất thời thoang thoảng vị huyết tanh nhàn nhạt. Tại nơi mà Thập Tam kết hợp với Đại Ngưu, một dòng máu tươi uyển chuyển rơi lên chăn.
Linh hồn bay bổng, thân thể như phiêu đãng lên tầng mây, loại khoái cảm cực độ này khiến Thập Tam triệt để thả lỏng. Con ngươi bình thường trầm tĩnh như nước hiện tại dâng đầy sương mù nhàn nhạt, vì khoái cảm hoan lạc, trường bào đã bị hắn xé rách ném dưới đất, ánh trăng chiếu vào, thấy rõ từng mảnh y phục rách nát trên đó.
Da thịt tiếp xúc mật thiết, đào nguyên hỏa nhiệt của người dưới thân không ngừng sưởi ấm thân thể của hắn, khi Thập Tam ngẩng đầu lên, một giọt mồ hôi trượt xuống gương mặt rơi lên người Đại Ngưu, hắn không khỏi giật mình, từ từ khôi phục lý trí. Đại Ngưu ở dưới thân hắn đã hôn mê, Thập Tam kinh ngạc đổ một thân mồ hôi lạnh, lúc vừa rồi, hắn thế nhưng lại hoàn toàn không có chút phòng bị nào, chỉ cần một hài đồng ba bốn tuổi cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Trong lòng một mảnh băng lạnh, thân thể lại thiêu đốt hỏa nhiệt, người dưới thân rốt cuộc là có mê lực gì, mà khiến hắn một rồi hai, hai rồi ba lần mất đi lý trí? Đáy mắt Thập Tam hàn băng dọa người, khi hắn đang vận động thì ngón tay đồng thời đặt vào tử huyệt của Đại Ngưu. Chỉ cần nhẹ điểm một cái, người dưới thân sẽ từ từ cứng lại, giống như những người mà hắn đã từng giết.
Thập Tam nhắm mắt lại, hưởng thụ thân thể bị nội bích non mềm nóng bỏng bao chặt, khi chậm rãi trừu sáp thì huyệt động dẻo dai đó còn xấu hổ không chịu hé miệng. Bị huyệt khẩu nóng cháy đó chặt chẽ bao lấy, thân thể thoáng chốc lại trầm mê, một cỗ nhiệt dịch bắn thẳng vào nội bích mẫn cảm của Đại Ngưu, cho dù trong lúc hôn mê y vẫn không quên hừ hừ vài tiếng. Khoái cảm cực độ khiến Thập Tam có chút quên hết mọi thứ, hắn không biết mỏi mệt đòi hỏi Đại Ngưu.
Trời mông lung sáng, mấy tiếng gà gáy lay tỉnh Thập Tam, sau lần cuối cùng giải phóng, hắn vẫn không nguyện ý rời khỏi nội thể của Đại Ngưu, được nội bích nóng bỏng đó bao lấy thì toàn thân đều dễ chịu. Hắn thích thân thể dưới thân này, khóe mũi khuếch tán vị mồ hôi mằn mặn. Thập Tam xoay Đại Ngưu dựa vào trước ngực mình, hơi thở chậm rãi của Đại Ngưu phả lên trước ngực hắn, đây quả là một cảm giác kỳ diệu, khi ở xung quanh người này, thế giới đã không còn giống với trước đây.
Thập Tam mất hai ngày hai đêm đuổi tới đây, thân thể cực độ kiệt quệ, nhưng thân thể vẫn còn mang dư vị sau khi trải qua khoái lạc, không nguyện ý ngủ. Thập Tam cúi đầu nhìn người trong lòng, hắn đối với xấu đẹp không có phân biệt gì, đối với hắn mà nói thì chỉ có người sống và người chết, chỉ riêng người trước mặt này hắn có một cảm nhận sâu đậm nhất. Thân thể chắc khỏe, con ngươi sáng trong, và làn da mịn màng dẻo dai, hắn không muốn để người này biến mất, cho dù y sẽ trở thành nhược điểm của hắn. Lắng nghe hơi thở chầm chậm của Đại Ngưu, Thập Tam yên tâm đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã là một ngày mới.
Thập Tam bị nóng mà tỉnh, cảm giác có thể coi là tỉnh dậy tự nhiên này khiến hắn thật sự nghi hoặc, đây là một trải nghiệm rất mới mẻ. Hơi thở trong lòng yếu đuối, Thập Tam kinh ngạc, buông tay bắt mạch cho Đại Ngưu, mạch của Đại Ngưu yếu đến không thể nghe thấy, lại nhìn thì thấy sắc mặt y tái nhợt, chỉ có gò má là đỏ rực như lửa, bờ môi cũng biến thành màu phấn bạch, hơi thở gian nan, trong hôn mê còn chau mày.
Thập Tam đứng lên, cự đại trượt khỏi nội thể Đại Ngưu, rời khỏi nội bích ấm áp, trọc dịch trắng đỏ cũng thuận theo đó mà chảy lên sàn đan, thân dưới của Đại Ngưu một mảng đỏ sậm, Thập Tam cũng chau mày, hắn rất ít khi lưu lại sau khi hoan ái, nhưng không ngờ người bị hắn thương yêu lại bị thương nặng đến mức độ này.
Y phục của Thập Tam sớm đã biến thành một đám vải vụn, hắn nhặt y phục của Đại Ngưu lên mặc vào, thân hình của Thập Tam cao hơn Đại Ngưu khá nhiều, y phục mặc vào chật chội, hắn cũng không để tâm gì nhiều, mặt trời bên ngoài đã nghiêng về tây, Thập Tam phóng người tiêu thất khỏi phòng, bay về hướng huyệt Đại Lĩnh.
Khi đến lúc lên đèn, trong Tề Đường ở huyện Đại Lĩnh cũng dần yên tĩnh lại, lão đại phu của đường đang muốn đóng cửa về nhà ăn cơm, thì một trận gió xẹt qua, một nam tử y sam bố vải xuất hiện trước mặt đại phu, dọa cho đại phu liên tục lùi về, giống như vừa gặp phải quỷ.
Thập Tam không nói hai lời kéo đại phu lôi đi, lão đại phu thấy nam tử khí thế bất phàm, y sam bố vải cũng không thể che đi khí thế toàn thân của hắn, biết nam tử này không phải người bình thường, những tiểu bách tính như họ nào có thể đắc tội, nên vội nói, “Xin đợi tiểu nhân một lát, hòm thuốc còn ở bên trong.” Thập Tam thuận theo hướng chỉ của đại phu nhìn thấy một hòm gỗ ở gần góc, liền một tay xách lão nhân, một tay xách hòm thuốc nhảy lên bay đi, một lúc sau đã không thấy nhân ảnh đâu nữa. Tiểu đồ đệ của y quán sắp xếp xong chén đũa ra gọi sư phụ ăn cơm, lại phát hiện ở đại sảng trống không, nào có bóng dáng của sư phụ.
Lại nói lão đại phu này nhắm mắt để Thập Tam xách lên không trung phi đi, lão nhân gia nào chịu nổi sự giày vò như thế, khi đến nhà Đại Ngưu thì đã hai chân mềm nhũn, nếu không phải Thập Tam ở sau lưng đẩy đi, ông sớm đã quỳ xổm xuống.
Đi vào bên trong, nhìn thấy thảm trạng của Đại Ngưu ở trên giường, đại phu tâm như từ mẫu, liên tục lắc đầu, “Chuyện phòng sự này cũng nên biết chừng mực, ngươi là muốn lấy mạng của y sao a.” Thấy nam nhân gấp gáp như thế để mời ông tới, xem ra nam nhân này cũng không phải là kẻ bạc tình, nhưng sao lại đem người giày vò đến mức độ chỉ còn một hơi thở thế này?
“Y làm sao rồi?” Thập Tam hỏi cứng ngắc, nhìn thấy bộ dáng thở ngoi ngóp của Đại Ngưu trong lòng hắn liền phiền loạn, hoảng đến muốn nhảy dựng, cho dù là lần đầu tiên giết người hắn cũng chưa từng có cảm giác thế này.
“Để ta xem thử.” Lão đại phu vội bắt mạch cho Đại Ngưu, “Vốn là có hỏa khí tích tụ trong lòng, phòng sự quá độ khiến y tức giận công tâm, may mà có một cỗ khí không biết tên bảo hộ tâm mạch của y, nếu không trước khi ta tới thì mạng y đã khó giữ rồi.” Lão đại phu một bên than thở một bên lấy ra ngân châm, châm cứu cho Đại Ngưu.
Nghe thấy đại phu nói Đại Ngưu có thể sẽ chết, trong lòng Thập Tam một trận hoảng loạn vô thố, cảm giác kỳ quái này, chỉ có khi sư phụ tạ thế mới có. Thập Tam không thích cảm giác này, hắn muốn đi, nhưng thân thể lại không nghe hắn sai khiến, cứ từng bước đi lại gần giường.
“Ta giúp hắn thông thuận khí huyết, ngươi chiếu theo đơn thuốc này cho y uống mấy thang thuốc bổ là được.” Lão đại phu lấy giấy ra đặt lên bàn viết xuống vài tên thuốc rồi đưa cho Thập Tam, “Bệnh này của y cần tĩnh dưỡng, không thể lại kích động y, gần nhất cũng không thể làm chuyện phòng sự. Các ngươi còn trẻ tuổi, làm đến hư nhược thân thể thì không được.”
Thập Tam đưa đại phu trở về, tiểu đồ đệ kích động bổ nhào tới người đại phu khóc gọi sư phụ, nó còn cho rằng sư phụ mất tiêu rồi, lão đại phu trong tay nắm chặt mấy mảnh vàng hoang mang nhìn lên nóc nhà, vừa rồi tất cả giống như một giấc mộng.
Ánh trăng trắng tái treo lên bầu trời, khi Thập Tam và lão đại phu đi không lâu, Đại Ngưu gian nan trèo dậy. Sắc mặt y trắng bệch, mắt đầy tơ máu, run run rẩy rẩy đi vào góc phòng tìm một sợi dây thừng, dùng sức treo lên xà ngang, sau đó cẩn thận kéo ghế lại. Bị người toàn thôn hiểu lầm, lại bị người ta xâm phạm như vậy, còn bị người khác nhìn thấy, y không có mặt mũi sống tiếp nữa, không bằng chết cho xong.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
69 chương
122 chương
7 chương
10 chương