Nguyệt Hoa Như Sí
Chương 7
Edit: Dạ Nguyệt
Beta: Chờ ~ ~ ~
Công Lương Phi Tuân híp mắt từ trên cao nhìn xuống, ý tứ có phần hàm xúc tiếp nhận ánh mắt Tiết Thừa Viễn, cũng không nói nữa. Tiện đà xoay người đi về phía trước vài bước, đối với Đường Việt phía sau phân phó rồi mới rời đi.
“Cung tiễn đại nhân”. Đám người Đường Việt quỳ xuống hành lễ nói.
Chỉ thấy Công Lương Phi Tuân tao nhã mà tiêu sái phất ngoại bào nhảy lên ngựa, nắm cương ngựa, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Tiết Thừa Viễn cách đó không xa, ý tứ hàm xúc cười, mới mang theo thuộc hạ rời đi.
Bên trong sơn cốc dần dần được ánh bình minh chiếu rọi, nhìn dáng người oai hùng, một thân bạch y giục ngựa trong tuyết đi về hướng tây, Tiết Thừa Viễn đứng trước cỏ miếu, trong lòng có cảm giác kinh ngạc không nói nên lời. Nhất là khi người nọ ngồi trên lưng ngựa cười nhẹ, lại làm cho Tiết Thừa Viễn hận không thể không nhớ lại cảnh ấy.
Người nọ là phẫn nộ? Hoặc là nội tâm do dự tò mò ?
« Theo mệnh lệnh của đại nhân, lập tức áp giải bốn người này hồi kinh ». Đường Việt thấy Công Lương Phi Tuân đã đi, cũng không trì hoãn nhiều, lập tức đứng lên ra lệnh.
« Dạ ».
Vài tên tùy tùng che mặt, tay chân thập phần lưu loát, đem Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn trói chặt lại, chuẩn bị cùng bọn Nguyên Đình mang lên lồng giam trên xe ngựa.
Thấy Tiết Thừa Viễn ngày càng gần, rốt cục khó nén nổi kích động, nội tâm tựa hồ có rất nhiều cảm xúc không thể lí giải khi nhìn thấy Tiết Thừa Viễn, sắc mặt Nguyên Đình trong nháy mắt đều biểu lộ ra.
Xét thấy bên người là nhân mã Kiền Huy, Nguyên Đình cũng không muốn mang phiền toái đến thân, huống chi hiện tại không ai biết rõ Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn, Nguyên Đình chỉ có thể đối Tiết Thừa Viễn biểu đạt kính ý thập phần mờ mịt.
«…Thế…tử… » Đợi cho bốn người bị áp giải vào lồng giam, thừa dịp binh lính bên ngoài đi lại sơ hở, Nguyên Đình rốt cục run run mở miệng nói, vốn thân mình đang quỳ càng thêm thấp, hướng Tiết Thừa Viễn nặng nề hành lễ, mắt hàm lệ nóng, run giọng nói : « Thế tử…Ngài như thế nào lại lưu lạc đến tận đây… ? »
Tiết Thừa Viễn hờ hững nhếch môi, dường như việc này không đáng nhắc tới, khoát tay áo, không trả lời, thân thủ bắt mạch cho người bị thương kia, sau đó khẽ gật đầu thở dài nói : « Hoàn hảo, vẫn chưa tổ thương tâm mạch ». Lại nhìn sắc trời, một lần nữa lấy bình sứ trong tay áo ra, không chút do dự cho vào trên lớp tuyết đã tan bên ngoài lồng giam, đồng thời đối Phúc Toàn nói : « Nhanh cho hai người họ ăn giải dược ».
Phúc Toàn lên tiếng trả lời, nhanh chóng lấy giải dược trong túi ra uy cho Nguyên Đình cùng người còn chút hơi tàn đang cúi đầu rên rỉ bên cạnh. Nguyên Đình biết Tiết Thừa Viễn là muốn cứu bọn họ, không hỏi nhiều, há miệng nuốt xuống.
Này uy lực của mê dược thoát lực thật sự mạnh, vừa hòa vài giọt vào trong tuyết liền thấy được một làn sương mù nhẹ bốc lên, sương mù theo gió bay tràn xung quanh lồng giam.
« Một, hai,…ba… » Sau khi mê dược tản ra lập tức nghe được tiếng vang thật mạnh của thân thể ngã xuống, hết thảy phát sinh chỉ trong tích tắc.
« Đều ngã ? » Tiết Thừa Viễn trầm giọng hỏi Phúc Toàn, nhiều năm qua, hai người đã sớm phối hợp ăn ý.
Năm đó ở Cổ Duy, đây là biện pháp họ sử dụng khi gặp số lượng địch ít, vì vậy, vài năm trở lại đây, Tiết Thừa Viễn phối trí mê dược có dược tính càng cao, tìm khắp thiên hạ này, người địch nổi Tiết Thừa Viễn là cực kỳ ích.
« Còn có…còn một người cuối cùng… » Phúc Toàn nhíu mày lắc đầu nói, còn đang nói, lại nghe phía trước vang lên tiếng thân thể ngã xuống, mới mừng rỡ nói : « Thế tử, sáu người đều ngã cả ».
Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng vuốt cằm, lúc này mới quay đầu lại nhìn Nguyên Đình, hỏi : « Đến tột cùng, các ngươi trêu chọc phải ai ? Tại sao đêm khuya lại bị bắt đến tận đây ? » (ko lo trốn còn ở đó nhiều chuyện, bó tay…)
« Ai » Nguyên Đình thở dài một hơi, thanh âm phẫn nộ, hỗn loạn cùng tuyệt vọng nói : « Từ sau ngày thế tử ly khai kinh thành, triều cương càng thêm hỗn loạn, Hoàng thượng phái ta chờ trong biên cảnh Kiền Huy châm ngòi chiến sự, khơi màu tranh chấp giữa hai quốc gia Kiền Huy và Cổ Duy, Nguyên Tây mới có thể ở giữa thu được lợi ích. Nhiệm vụ lần này thất bại, liền bị đội ngũ thủ hạ tinh nhuệ thành Thân Vương của Kiền Huy bắt ở phía nam Yến Kính sơn, chúng ta sáu người tử thương, nay chỉ còn ta cùng với Trần Linh hai người ».
« Túc Đồ đội ? » Tiết Thừa Viễn nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nghĩ tới từng nghe qua tên này.
Tương truyền ở Kiền Huy quốc, có một bộ phận đội ngũ tình báo thập phần dũng mãnh bí ẩn, tên là « Túc Đồ », lại được đồn đại rằng : đội ngũ này là do lục hoàng tử đương triều Mộ Dung Định Trinh của Kiền Huy quốc thống ngự.
« Thế tử nói không sai » Nguyên Đình biết Tiết Thừa Viễn tri thức uyên bác, gật đầu đáp.
Tiết Thừa Viễn tinh tế nghĩ, trầm giọng hỏi : « Kia, vừa rồi nam tử áo choàng lông cừu, không che mặt là ai ? ».
Tuy nói là xung quanh không có địch nhân, Nguyên Đình vẫn mang kính ngữ trả lời rõ ràng : « Hắn chính là thủ lĩnh của Túc Đồ đội hiện nay, võ tướng hạng nhất trong số các thủ hạ của Mộ Dung Định Trinh – Công Lương Phi Tuân ».
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
81 chương
100 chương
168 chương