“Quãng đời còn lại… của con?” Hai mắt Tiết Thừa Viễn mở lớn, ánh mắt u tối. Y biết nhất định thúc phụ sẽ đưa ra yêu cầu, có điều, y chưa từng nghĩ đến điều kiện trao đổi lại là sự tự do của mình. Quãng đời còn lại? Quãng đời còn lại vốn nên cùng người mình yêu, nắm tay làm bạn, bạc đầu giai lão… “Cứu hay không cứu?” Bộc Dương Lịch Uyên làm như không nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của Tiết Thừa Viễn, lạnh lùng hỏi. “Cứu!” Tiết Thừa Viễn đâu còn lựa chọn, dứt khoát nói. Bộc Dương Lịch Uyên nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tiết Thừa Viễn, thầm thở dài. Nuôi dưỡng đứa nhỏ này từ khi nó mười tuổi, hiểu rõ từ trước đến giờ nó luôn là đứa nhỏ rất có chủ kiến và sự tôn nghiêm của riêng mình, khí khái cương nghị quyết không chịu thua dưới quyền quý. Vậy mà động đến chuyện tình cảm lại dứt khoát cam chịu thỏa hiệp và hy sinh như vậy? Công Lương Phi Tuân thật sự đáng giá để nó yêu như thế sao? Sẽ không phải sau khi hy sinh tất cả lại nhận được kết quả khiến trái tim bị thiêu rụi mới nhận ra đoạn tình cảm đó chỉ là hư không chứ? “Được! Dứt khoát như thế mới xứng là đệ tử của Bộc Dương Lịch Uyên ta.” Bộc Dương Lịch Uyên nhếch môi cười, đứng lên, đi đến tủ gỗ cạnh cửa sổ, lấy ra hai bình sứ nhỏ màu xanh nhạt. “Thuốc giải này dùng nước suối hòa tan, chia làm hai lần. Ngươi bôi nó lên vết thương, một tháng sau sẽ có kết quả.” Bộc Dương Lịch Uyên đưa một bình sứ cho Tiết Thừa Viễn. Còn bình sứ còn lại, Bộc Dương Lịch Uyên nhìn xuống nó một lát, rồi nói tiếp: “Bình sứ này, phải đợi sau khi ngươi nghĩ ra cách giải cứu bốn chiến tướng của ta, ta sẽ phái người đưa đến doanh trại quân đội Phương Ninh.” “Hoàng thúc, thời gian…” Tiết Thừa Viễn lo lắng hiệu quả của thuốc này không kéo dài được lâu, nếu như vậy thì dù bình thứ nhất có tác dụng thì vẫn sẽ là thất bại. “Chỉ cần trong vòng một tháng ngươi giải cứu được bọn họ, ta nhất định không nuốt lời.” Bộc Dương Lịch Uyên nhìn thấu tâm tư của Tiết Thừa Viễn, khẽ mỉm cười. “Còn nghi vấn gì không?” Lòng Tiết Thừa Viễn nặng nề, như vậy tức là nếu muốn cứu được Công Lương Phi Tuân thì phải phản bội hắn. Thả trọng phạm ra là chuyện Công Lương Phi Tuân tuyệt đối không chấp nhận. Huống chi, sau đó y còn phải rời xa hắn. “Nếu sau khi lấy được hai bình thuốc giải, Thừa Viễn không trở về nữa?” Tiết Thừa Viễn muốn biết sau khi không còn gì khống chế được y, Bộc Dương Lịch Uyên làm thế nào để chắc chắn y sẽ trở về núi Ngọc Đào? “Ta dùng cái mạng này để đánh cược!” Bộc Dương Lịch Uyên liếc nhìn y, không cần suy nghĩ liền đưa ra đáp án. Đây là uy hiếp sao? Dùng chút đạo hiếu và tình cảm còn sót lại trong lòng Tiết Thừa Viễn y để uy hiếp y? Tiết Thừa Viễn cảm thấy ngực như bị đè nặng, không sao thở được. Gánh vác luân lý đạo nghĩa, nhưng hết lần này tới lần khác dập tắt khát vọng trong lòng y, bắt y phải sống cuộc sống mà y chưa từng nghĩ tới. Cuộc sống như vậy có gì khác một cái xác không hồn đây? “Sao thế? Viễn nhi, tới bây giờ ngươi vẫn nghĩ trên đời này ngươi có thể đi bất cứ con đường nào mà không cần phải trả giá sao?” Tiết Thừa Viễn đau khổ nói: “Thừa Viễn chưa từng có suy nghĩ khờ dại như vậy, nhưng trong lòng vẫn luôn khao khát người đó có thể có một chút chân thành và tôn trọng tình cảm của chính mình. Những năm này, Thừa Viễn luôn sống trong cô độc, chưa từng biết đến cái gọi là tình yêu, cũng chưa từng phóng túng tình cảm của mình. Chỉ đến khi gặp hắn, trong lòng không biết từ lúc nào đã thay đổi…” Nói đến đây, Tiết Thừa Viễn cười khổ: “Có điều, đoạn tình cảm ngọt ngào mà trân quý này lại bị Hoàng thúc xem như một cái giá để đánh đổi.” “Ngươi vốn dĩ không nên có tình cảm. Khi ngươi rời núi Ngọc Đào, ta đã nói với ngươi rồi.” “Vâng! Nhưng Thừa Viễn cũng là con người, là người có máu có thịt.” Nhớ tới lời dặn hà khắc, vô tình năm đó, Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu lên, giọng nói dần trở lại sự quyết liệt: “Chưa từng trải qua mới có thể dễ dàng nói lời buông bỏ như thế. Đó chỉ là sự ngụy biện nhu nhược mà thôi, không phải sao?” “Xem ra, ngươi nhất định muốn yêu đến chết đi sống lại một lần.” Bộc Dương Lịch Uyên lắc lắc đầu, hờ hững nói: “Công Lương Phi Tuân trị quân nổi danh kỷ luật nghiêm minh, nếu hắn biết ngươi phản bội hắn, ngươi nói xem hắn sẽ có phản ứng thế nào?” Đứng giữa lựa chọn khó khăn, y đương nhiên sẽ lựa chọn giữ lấy hai chân của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn nói: “Thừa Viễn chỉ cần không thẹn với lòng.” “Hay cho câu ‘Không thẹn với lòng’! Đây là lời đảm bảo ta muốn nghe nhất!” Bộc Dương Lịch Uyên bước lên một bước, vỗ tay, chậm rãi cười nói: “Có điều Viễn nhi, tình cảm chưa được thử thách không đáng để ngươi phải hy sinh như thế.” “Không thử sao biết? Thừa Viễn không phải người nhu nhược, cũng không phải người yêu tùy tiện. Nếu đã yêu hắn, Thừa Viễn nhất định tin hắn.” Bộc Dương Lịch Uyên thầm nghĩ: Thật đúng là chưa đụng vào tường chưa chịu quay đầu. Mà với tính cách quyết tuyệt của Tiết Thừa Viễn, sợ rằng dù có đụng vào tường cũng không chịu quay đầu, cuối cùng phải chuốc lấy đau khổ. Tính cách này thật giống hắn lúc còn trẻ. Nhưng chỉ có trời mới biết được, tình cảm chân thành lại nhận phải kết cục đau thương cần mất bao nhiêu thời gian mới có thể chữa lành. Trời trăng đổi chỗ, mỗi ngày đều trôi qua với trái tim rỉ máu. Nhưng trong ánh mắt hờ hững lạnh nhạt của người kia, đau xót đó lại chẳng đáng nhắc tới. “Dùng tự do suốt quãng đời còn lại của ngươi để đổi lấy đôi chân cho Công Lương Phi Tuân, ngươi thật sự bằng lòng sao?” Đưa mắt nhìn đệ tử đang quyết tuyệt với tình yêu, Bộc Dương Lịch Uyên thận trọng hỏi. “Nếu như đó là cái giá Hoàng thúc yêu cầu, Thừa Viễn bằng lòng!” “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Một khi đã quyết định, ngươi sẽ không còn đường quay về đâu. Nếu ngươi phản bội lời thề, trong vòng nửa năm, ta lúc nào cũng có thể khiến Công Lương Phi Tuân lần nữa trở thành phế nhân. Hắn có thể bình phục trở lại như trước kia hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của ngươi.” Đối với bệnh tình của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn đã nóng lòng như lửa đốt, không muốn trì hoãn thêm nữa, “Hoàng thúc yên tâm, Thừa Viễn tuyệt đối không phản bội lời hứa của mình, kính xin Hoàng thúc lập tức thả Thừa Viễn xuống núi!” Bộc Dương Lịch Uyên lạnh lùng nhìn thanh niên nguyện vì tình yêu mà vào nơi nước sôi lửa bỏng, trong mắt không giấu được sự tang thương, đau xót, cuối cùng xua tay nói: “Đi đi. Nhớ kỹ lời ngươi đã nói.”