Edit: Dạ Nguyệt Trong hộp là cái gì? Nguyên Thành Học, không phải ngươi biết rõ còn cố hỏi? Công Lương Phi Tuân nhìn thoáng qua Phúc Toàn đứng phía sau Tiết Thừa Viễn, cười nói: “Đây là ngày đó tiểu đồng của Nguyên thần y viết ra, không đúng sao?” Đúng vậy, Phúc Toàn có viết là ‘la hiệp hoa thảo’, vạn vạn không phải vật cực độc ‘la già hoa thảo’ này. Tiết Thừa Viễn nghĩ Công Lương Phi Tuân đối với thảo dược Nguyên Tây biết vài phần, nhưng từ lần gặp đầu tiên cho đến nay, hai bên tựa hồ chưa bao giờ để lạ ấn tượng tốt trong mắt đối phương. Lần này hắn hao hết tâm tư lấy lòng mình, lại có ý đồ gì, chẳng lẽ thật ssự muốn mưu hại? Lần này mang ‘la già hoa thảo’ đến, quả thật là chiêu giết người không dấu vết tuyệt diệu a. Nghĩ đến đây, đột nhiên Tiết Thừa Viễn linh cơ khẽ động, hôm nay có ý mưu hại cũng có thể biến thành một trò đùa không ảnh hưởng toàn cục a. “Ha ha, quả thật như thế, ngày đó Phúc Toàn hướng đại nhân yêu cầu chính là thứ thảo dược trân quý này”. Tiết Thừa Viễn cười cười, gật đầu thản nhiên nói, dung nhan xinh đẹp thanh nhã. “Kia đại nhân cũng biết diệu dụng của ‘la hiệp hoa thảo’ này là gì?” “Diệu dụng?” Công Lương Phi Tuân thật sự buồn bực, về phần sử dụng ‘la hiệp hoa thảo’ này hắn thật là không biết. Lúc này ngồi ở giữa phủ trạch của người này, mục đích đến đây hôm nay dần dần mơ hồ hình thành trong lòng. Có phải hay không chỉ là vì muốn gặp y? Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân theo dõi mình, lại nói: “Nếu thật sự đại nhân không biết, nhân cơ hội hôm nay tại hạ sẽ làm cho đại nhân biết được diệu dụng của ‘la hiệp hoa thảo’ này”. Nói xong liền đối Phúc Toàn nói: “Đi đến hầm rượu lấy bình thanh ngọc hoa đến” Phúc Toàn cuối đầu buồn cười, đi theo bên canh Tiết Thừa Viễn thời gian dài như vậy, cũng am hiểu một phần dược lý, huyền cơ trong đó Phúc Toàn cũng có thể thấy rõ. Mấy lần trước đều là bọn họ nằm trong tay Công Lương Phi Tuân, ỷ thế hiếp người không phải đã chứng minh rõ ràng sao? Người tính không bằng trời tính, hôm nay, hắc hắc… là chính hắn tự mình dâng đến cửa. Nghĩ đến đây, Phúc Toàn trong lòng vui vẻ nở hoa, ‘xẹt’ một tiếng không thấy thân ảnh đâu. “Ba” – một tiếng Tiết Thừa Viễn đem hộp gỗ đặt lên bàn, nhìn Công Lương Phi Tuân giải thích nói: “ ‘La hiệp hoa thảo” khi nở hoa rất là trân quý. Hôm nay đa tạ Công Lương đại nhân lo lắng, vì tại hạ tìm kiếm nhiều vật như vậy, không bằng ở lại quý phủ uống một ly, để tại hạ biểu hiện lòng biết ơn”. Thật ra Công Lương Phi Tuân cũng có ý muốn ở lâu một chút, liền không cự tuyệt, nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!”. “Tại hạ vinh hạnh”. Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Tiết Thừa Viễn tính toán hôm nay như thế nào triệt để giáo huấn tên tâm cao khí ngạo, không ai bì nổi ở trước mặt này. Không tới nửa canh giờ, Phúc Toàn liền dọn lên một bàn thức ăn, tương xứng là thanh ngọc hoa tửu thuần hương, ấp áp dưới đèn, như một lúc hữu ý bình yên. “Đại nhân, thỉnh” Tiết thừa Viễn mời Công Lương Phi Tuân dùng bữa. Một bàn thức ăn này đều là hương vị không tệ, Công Lương Phi Tuân bận rộn một ngày quả thật là có chút đói, nhìn Tiết Thừa Viễn và Phúc Toàn có thành ý như thế, cũng liền buông bỏ đề phòng. (Thật sự là, chuyện đến nước  này coi quan hệ đã tăng thêm một bậc, rất tiếc… tác giả lại đặt thêm một nút thắt nữa, đến khi nào mới có “thịt” ăn a??!) “Hảo” Công Lương Phi Tuân thưởng thức vài đũa, cảm thấy hương vị rất là đặc biệt, hương vị bên trong khác với bình thường, tán thưởng nói: “Xem ra Nguyên thần y không những tinh thông y thuật, đối với món ngon mỹ vị cũng là có nghiên cứu”. “Nếu đại nhân thích, ăn nhiều một chút” Tiết Thừa Viễn cười cười không đáp lại, chỉ là khách khách khí khí mời hắn dùng. Sau khi ăn chút khai vị, rốt cục Tiết Thừa Viễn cũng hạ quyết tâm, như tùy ý cầm lấy bình thanh ngọc hoa tửu. “Công Lương đại nhân, ở Nguyên Tây chúng ta mùa này có ngày hội truyền thống, tên là ‘Nam thiên chương’, ngày này người Nguyên Tây thường uống thanh ngọc hoa tửu cùng cánh hoa ‘la hiệp’”. Nguyên lai bọn họ dùng ‘la hiệp" trong ngày lễ? Nếu thật sự là như thế thì xem ra lần này đến kịp lúc. “Trách không được tiểu đồng này viết ra vật cuối cùng này lại vô cùng trân quý”. Công Lương Phi Tuân chỉ chỉ Phúc Toàn phía sau, nói: “Ngươi có biết ‘la hiệp’ này ở Huyền Nhân có bao nhiêu khó tìm?” “Đa tạ đại nhân lo lắng, ngài đã mang ‘la hiệp’ đến đây, tại hạ sao có thể độc hưởng?” Tiết Thừa Viễn nói xong liền cầm lấy đóa hoa trong hộp gỗ, đặt vào trong chén rượu đưa cho Công Lương Phi Tuân. Phúc Toàn nhìn một màn này, trong lòng mừng thầm lại cố gắng nhịn xuống không biểu lộ ra mặt. Công Lương Phi Tuân một khắc chần chờ, một ly rượu quả thật không có chuyện gì, nhưng làm việc trong Túc Đồ nhiều năm ra ngoài rất ít uống rượu, lại nhìn người trước mắt kính rượu, trong lòng vẫn có chút không đành lòng. (Dại trai là thế cơ đấy…) “Đa tạ” Công Lương Phi Tuân tiếp nhận chén rượu, thoáng một hơi uống cạn. Tiết Thừa Viễn nhìn hắn một ngụm uống hết, mới cầm chén rượu mà uống. “Hương vị thế nào?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, trong ánh mắt có chút biến sắc, thần sắc cung kính thành khẩn vừa rồi biến thành một tia hơi hơi giảo hoạt. “Thực đặc biệt” Công Lương Phi Tuân khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục gắp thức ăn. Ai ngờ thức ăn vừa mới vào đến miệng, trong miệng liền không có cảm giác sức lực. Không biết vì sao bản thân trở nên vựng vựng hồ hồ, ánh đèn trở nên lay động. Công Lương Phi Tuân mạnh mẽ chống bàn, lại phát hiện toàn thân cao thấp cứng đờ không còn sức. “Ngươi!... Ách…” Nhìn Tiết Thừa Viễn xinh đẹp ngồi yên lặng trước mặt, trong lòng Công Lương Phi Tuân chợt lạnh lẽo, không thể tin. (Chương này thấy tội tội anh Tuân…)