Tiết Thừa Viễn hiểu Hoàng Thượng có chỗ khó xử, nhưng đã chứng kiến đoạn tình cảm từng có giữa Hoàng Thượng và Trác Doãn Gia, y muốn đánh cuộc một lần, Hoàng Thượng sẽ không trơ mắt nhìn y và Công Lương Phi Tuân yêu nhau lại không thể bên nhau. Huống chi hiện tại bọn y đã có con, chuyện này sớm hay muộn người trong Kinh thành sẽ đều biết, không thể che giấu được. Mộ Dung Định Trinh sao lại không muốn thành toàn cho hai người bọn họ, có điều Hoàng mệnh đã ra, trên dưới Lương gia đều đang ngóng đợi, bây giờ thu hồi lại cũng không được. Muốn kết làm phu phu với Công Lương Phi Tuân? Mệt Tiết Thừa Viễn nghĩ ra, dám làm! Đó chính là mong ước xa vời mà cả đời này hắn mơ cũng không được. Sau khi hạ triều, Mộ Dung Định Trinh tản bộ trong Ngự hoa viên, suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong triều gần đây. “Khâm Cách!” Nghe Mộ Dung Định Trinh gọi, Tằng Khâm Cách từ phía sau bước lên. Hiện tại y đã trở thành người hầu thiếp thân của Mộ Dung Định Trinh, cũng là một trong những người mà hắn tín nhiệm nhất. “Trẫm muốn tới phủ đệ của Phi Tuân, ngươi nói xem…?” Kể từ khi Công Lương Phi Tuân trở lại Dĩnh Đình tới giờ vẫn chưa tiến cung bái yết, Mộ Dung Định Trinh biết thân thể của hắn trở ngại, chấp thuận cho hắn ở nhà tĩnh dưỡng. Nhưng bây giờ Tiết Thừa Viễn thỉnh cầu tứ hôn, chuyện này vô luận thế nào cũng phải suy xét thận trọng. “Nô tài cho rằng nếu Hoàng Thượng muốn gặp Công Lương tướng quân, chi bằng ra ngoài một chuyến cũng tốt.” Tằng Khâm Cách nhẹ giọng trả lời, ở lâu trong cung, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đã được luyện thành. Nhìn Hoàng Thượng có vẻ như trong lòng đang có băn khoăn, e rằng chỉ có gặp được Công Lương Phi Tuân mới có thể hiểu ra cùng quyết đoán quyết định được. Mộ Dung Định Trinh cười gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể như vậy, liền nói: “Vậy thì cùng trẫm cải trang xuất cung một chuyến.” “Nô tài tuân chỉ!” Tằng Khâm Cách vâng mệnh. Mộ Dung Định Trinh đã biết Công Lương Phi Tuân đang mang thai, cho nên lần này xuất cung cũng căn dặn Tằng Khâm Cách mang theo một chút thuốc bổ tốt nhất. Một nhóm người đi tới phủ đệ của Công Lương Phi Tuân, nhưng khi đứng ở bên ngoài phủ trạch, Mộ Dung Định Trinh lại có chút do dự. Chẳng hiểu tại sao, trong ngực hắn đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả, hỗn tạp giữa đau đớn cùng không dám. Là vì hắn đã từng mất con sao? Hay là bởi vì… mặc dù hắn đang ở địa vị chí tôn thiên hạ, nhưng lại không thể có được thứ hạnh phúc bình thường như Công Lương Phi Tuân? “Hoàng Thượng, Người sao thế ạ?” Tằng Khâm Cách thấy Mộ Dung Định Trinh ngừng bước, vẻ mặt phiền muộn, biết hắn đang không vui. Cuối cùng Mộ Dung Định Trinh vẫn gắng gượng đè nén cảm xúc trong lòng xuống, xua tay, rồi sải bước đi vào trong phủ trạch. Không một ai ngờ được Hoàng Thượng sẽ đích thân tới phủ đệ Tướng quân phủ đệ, ân sủng lớn lao nhường ấy khiến gia đinh trong tướng phủ Công Lương vừa kinh ngạc hưng phấn lại có chút không biết làm sao. Công Lương Phi Tuân từ lúc trời vừa sáng trở về vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng ngủ, đến khi quản gia đi vào thông báo, hắn vẫn đang ngủ trên giường. Từ ngày đó bị thân thể bị thương tổn, Tiết Thừa Viễn luôn dặn hắn không nên xuống giường, tất thảy phải chú ý cẩn thận. “Cái gì? Hoàng Thượng tới?” Công Lương Phi Tuân vừa nghe quản gia báo lại, vội chống người ngồi dậyc. “Tướng quân, ngài chậm một chút.” “Đi lấy xiêm y, nhanh…” Toàn thân Công Lương Phi Tuân vẫn không chút sức lực, nhưng nghĩ Hoàng Thượng đích thân tới đây, dù thế nào hắn cũng phải xuống đất hành lễ mới phải đạo. “Vâng, lão nô lấy ngay đây.” Nhớ ra bụng được lớp chăn che lấp nên chưa bị gia đinh phát giác, nhưng chuyện này cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Công Lương Phi Tuân nghĩ đến mình lại mang dáng vẻ này để gặp Hoàng Thượng, thật hận vô cùng… Dáng vẻ bây giờ thật khác xa chính mình hăng hái đi Nguyên Tây trước kia! Tiết Thừa Viễn chết tiệt, mình lại có thể mắc vào bẫy của y! “Phi Tuân!” Đang nghĩ, cửa phòng ngủ chợt két một tiếng bị người hầu đẩy ra. Mộ Dung Định Trinh mặc thường phục cất bước vào, trên khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân. “Hoàng… Hoàng Thượng?” Công Lương Phi Tuân lúc này muốn bao nhiêu ngượng ngùng có bấy nhiêu ngượng ngùng, vén chăn vẫn đang đắp trên người lên, cũng mặc kệ mình đang mặc áo lót, vội xuống đất hành lễ. “Không cần đa lễ” Mộ Dung Định Trinh một tay ngăn hắn, mỉm cười, tầm mắt rơi xuống phần bụng mà áo lót đã không thể che hết của Công Lương Phi Tuân. Mặt Công Lương Phi Tuân lúc đỏ lúc trắng, không biết mở miệng nói gì. “Các ngươi đều lui xuống cả đi!” Lúc này, Mộ Dung Định Trinh ra lệnh. Sau khi người hầu lui ra hết, Mộ Dung Định Trinh đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi trở lại giường. “Thần…” Công Lương Phi Tuân muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào. Tiết Thừa Viễn đâu? Lúc này y nên ở đây mới đúng. Nghĩ đến đây, Công Lương Phi Tuân lại cảm thấy tức giận. Nhưng đáng ngạc nhiên là Hoàng Thượng dường như không chút kinh ngạc chuyện hắn mang thai, thậm chí trong mắt lại đầy ân cần. “Mấy tháng rồi?” Mộ Dung Định Trinh nhìn bụng của Công Lương Phi Tuân, rồi nhìn hắn. Đây chính là người huynh đệ tốt vào sinh ra tử cùng hắn sao? Thật không ngờ, Phi Tuân và hắn lại rơi vào cảnh ngộ giống nhau, chỉ có điều kết cục… lại khác biệt một trời một vực. Công Lương Phi Tuân không biết nên nói thế nào, lại cũng không thể nói dối hay qua loa tắc trách trước mặt Hoàng Thượng được. “Thừa Viễn đã nói hết với trẫm rồi.” Mộ Dung Định Trinh nhìn hắn. “Aizz.” Công Lương Phi Tuân thở dài, tự trách nói: “Là Phi Tuân hoang đường, kính xin Hoàng Thượng trách phạt.” “Ngươi thật hy vọng trẫm trách phạt ngươi?” Mộ Dung Định Trinh thấy dáng vẻ này của hắn, hiểu được hắn đang không biết nên cư xử thế nào trước mặt mình, cười nói: “Hay là trách phạt đứa nhỏ trong bụng ngươi?” Bảo vệ thai nhi dường như trở thành phản ứng bản năng của Công Lương Phi Tuân, hắn lập tức theo phản xạ mà đưa tay che bụng, nói: “Hoàng Thượng…” “Không cần nói, trẫm hiểu được.” Lời của Mộ Dung Định Trinh giống như một viên thuốc an thần, Công Lương Phi Tuân có thể cảm nhận được lần này tới đây, thái độ của Hoàng Thượng rất thân mật. “Ngươi… muốn thành thân… với Thừa Viễn sao?” Những lời này chính là nguyên nhân hôm nay Mộ Dung Định Trinh đích thân tới đây, hắn muốn tự mình hỏi Công Lương Phi Tuân. Trong lòng Mộ Dung Định Trinh, dù cả Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân đều được hắn coi như huynh đệ tốt, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, cả hai bên tình nguyện mới được. Nam tử thành thân với nhau, đây là lần đầu phát sinh, cũng chỉ có Tiết Thừa Viễn mới dám nói ra, dám làm. Mình có thật sự muốn thành thân với Tiết Thừa Viễn không? Đời này kiếp này, cứ thế bên nhau đến già? Công Lương Phi Tuân cũng tự vấn lòng mình. “Hoàng Thượng, Người có tin vào số phận không?” Im lặng một lúc lâu, Công Lương Phi Tuân ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Định Trinh. “Tin!” Mộ Dung Định Trinh gật đầu, thản nhiên đáp. “Thần nghĩ, đời này…” Khóe môi Công Lương Phi Tuân hơi nhếch lên, có vài phần ngượng ngùng, cười khẽ một tiếng, nói: “Thần và Thừa Viễn đã được an bài ở bên nhau.”