“Nóng vội như vậy là muốn thấy ta? Hay là muốn thấy… con của ngươi?” Công Lương Phi Tuân nằm đó, lười biếng chỉ bụng của mình, như cười như không hỏi. Tiết Thừa Viễn thấy hắn còn có tâm tình trêu chọc mình như thế, nói không lòng không buồn bực là giả dối. Sao người này lại chẳng hiểu được lo lắng, bất an của y chút nào vậy? Tiết Thừa Viễn đi tới nắm mạch tượng của hắn, khẽ hỏi: “Dọc đường đi mạnh khỏe chứ?” Mạch tượng mệt mỏi, hỗn loạn, thân là đại phu, mạch tượng này còn chân thật hơn bất cứ câu trả lời nào của Công Lương Phi Tuân. Công Lương Phi Tuân dựa người lên gối, gian nan mệt nhọc trên đường, hắn tin mình không cần nói, Tiết Thừa Viễn cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, cuối cùng hắn đã bình an mang hai đứa nhỏ trở về, cũng coi như không phụ lo lắng, dặn dò của y. Tiết Thừa Viễn thở dài, cũng không hỏi nhiều nữa, một tay giữ mạch của Công Lương Phi Tuân, một tay vươn vào trong ngực lấy ra một chai thuốc nhỏ. Đây là thuốc y mang từ Thái Y Viện tới, là một loại thuốc mới mấy ngày trước y đã điều chế riêng cho Công Lương Phi Tuân, có thể giúp Công Lương Phi Tuân bổ sung thể lực. “Phi Tuân, ăn đi.” Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân ngồi dậy, đút thuốc vào miệng hắn. “Là gì thế?” Công Lương Phi Tuân nhỏ giọng hỏi. “Thuốc điều chế riêng cho ngươi. Nào!” Tiết Thừa Viễn nhẹ giọng trả lời. Công Lương Phi Tuân không hỏi nhiều nữa, chậm rãi nuốt viên thuốc. Đoạn đường này xóc nảy, eo hắn đau nhức như sắp bị đứt ra, thai nhi trong bụng mỗi ngày một lớn chèn ép trong bụng, thật sự khiến hắn ở tư thế nào cũng không thấy thoải mái. “Vất vả cho ngươi rồi.” Tiết Thừa Viễn ôm hắn, âm thanh dịu dàng mà chân thành tha thiết. Nhớ lại khi hai người chia ly, cho tới bây giờ gặp lại, thật như một giấc mộng. Công Lương Phi Tuân cười khổ, vỗ vỗ y, ý nói y không cần phải áy náy. Mang thai, là hắn là cam tâm tình nguyện. Xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh, xem ra Tùng Minh Thành và Tùng Minh Liêm đã sớm biết Tiết Thừa Viễn lên xe ngựa thì sẽ không xuống nữa, đội ngũ cứ thế tiếp tục hướng thẳng Dĩnh Đình mà đi. “Lương Văn Chi thế nào?” Công Lương Phi Tuân không quên hỏi. Hắn muốn biết Tiết Thừa Viễn trở về trước hắn lâu như thế, bệnh tình của Lương thừa tướng đã chữa trị đến đâu rồi, trong triều có biến cố gì không. Tiết Thừa Viễn ôm Công Lương Phi Tuân, cặn kẽ trả lời: “Không được tốt, mấy ngày trước đây bệnh tình có chút xấu đi, mấy ngày nay ta chỉ có thể giúp ông ấy kéo dài thời gian.” Chuyện Hoàng Thượng có ý muốn chỉ hôn con gái của Lương Văn Chi cho Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn quyết định tạm thời không đề cập tới, đợi mấy ngày nữa nói cho hắn biết cũng không muộn. Công Lương Phi Tuân lại hỏi: “Hoàng Thượng thì sao?” “Hoàng Thượng cũng tốt, yên tâm.” Công Lương Phi Tuân nhẹ gật đầu, thở phào một hơi, trong triều không xảy ra chuyện lớn gì là may rồi. Nếu không, hắn bụng lớn trở về thế này, thật không biết phải đối phó thế nào. Tiết Thừa Viễn ôm người trong lòng, cảm nhận được rõ ràng hắn gầy đi rất nhiều, cảm khái nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, xem mình gầy đến thế nào rồi này.” Đoạn đường này bôn ba, ăn không ngon, ngủ không yên, quả thật là làm khổ người có thai như Công Lương Phi Tuân. “Gầy lắm hả?” Công Lương Phi Tuân sờ hai gò má của mình, cũng không để ý nhiều. “Tối nay trở lại Dĩnh Đình, ta sẽ tẩy trần cho ngươi, đến phủ của ta dùng cơm.” “Phủ của ngươi?” Công Lương Phi Tuân nghe vậy kinh ngạc hỏi lại, hình như Tiết Thừa Viễn đã sắp xếp xong xuôi. “Ta đã sai người dưới chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn bổ dưỡng rồi, ăn xong ta sẽ đưa ngươi về phủ.” Có vẻ như Tiết Thừa Viễn đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, Công Lương Phi Tuân nghĩ hẳn là y đã tốn công rất nhiều. Có điều, hắn vừa trở lại Dĩnh Đình, đã vội vã đến quý phủ của Tiết Thừa Viễn, có thích hợp không? Dù sao quan hệ của bọn hắn còn chưa công khai, mà hắn lại đang có thai nữa, không thể tùy ý làm như vậy được. Nhưng Công Lương Phi Tuân thật sự không muốn rời Tiết Thừa Viễn. Xa nhau lâu như thế, cả ngày lẫn đêm hắn đều khao khát hơi ấm từ lồng ngực của y,  lưu luyến mùi hương quen thuộc trên người y. Chẳng hiểu tại sao, kể từ khi hai đứa nhỏ trong bụng lớn lên từng ngày, Công Lương Phi Tuân phát hiện mình càng ngày càng thêm ỷ lại vào Tiết Thừa Viễn, cũng dần dần phát hiện cảm giác yếu ớt mà trước giờ hắn luôn coi thường. “Ngươi bôn ba lâu như vậy, không biết có thể ăn ngon miệng không, ta thật không yên lòng.” Tiết Thừa Viễn vuốt ve cánh tay của Công Lương Phi Tuân, dịu dàng nói bên tai hắn, trong lời nói tràn đầy ân cần và nhớ nhung. Được rồi, cứ nghe theo ý y đi. Công Lương Phi Tuân cảm thấy không còn sức lực nào mà tranh cãi với y, chỉ tựa vào ngực Tiết Thừa Viễn, cảm nhận dịu dàng, ấm áp lấp đầy trái tim. Tiết Thừa Viễn nói xong, nghe đưa tay sờ lên bụng Công Lương Phi Tuân bụng, đến khi sờ thấy vải buộc chật căng, ngón tay như bị kích thích, đột ngột rụt lại. “Hà cớ gì phải làm như vậy? Phi Tuân?” Tiết Thừa Viễn vô cùng đau lòng. Y biết đoạn đường này Công Lương Phi Tuân có thể chống đỡ xuống đã là không dễ dàng, chỉ là không ngờ hắn lại hà khắc với thân thể mình như vậy. Công Lương Phi Tuân khoát tay lên bụng, nói: “Nói ra rất dài dòng, ta đã cố gắng hết mức không bó quá chặt.” “Nhưng như vậy đối với bọn nhỏ, đối với ngươi không tốt.” “Ta thật không còn lựa chọn nào khác, Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân nhíu chặt lông mày, xoay người, tỏ ý không muốn nói thêm nữa. Đoạn đường này dù có phải che giấu người khác hay không, để thân thể dễ dàng hoạt động, hắn buộc phải bó chặt phần bụng không ngừng lớn lên này. Nếu vì vậy mà làm hai đứa nhỏ trong bụng tổn thương, hắn sẽ rất áy náy. Tiết Thừa Viễn ôm hắn, rất lâu không lên tiếng nói gì nữa, Công Lương Phi Tuân biết là y để tâm. Làm thái y, thứ Tiết Thừa Viễn coi trọng nhất là sức khỏe, nhưng hắn lại vừa làm một chuyện phạm vào thứ Tiết Thừa Viễn coi trọng. “Ngươi đang… lo lắng ta làm vậy sẽ tổn thương đến con sao?” Công Lương Phi Tuân hỏi khẽ, dường như không nhận ra mình đang thở dốc. Tiết Thừa Viễn trầm mặc một lúc mới nói: “Ta đau lòng thân thể của ngươi, Phi Tuân.” Công Lương Phi Tuân chợt bừng tỉnh khẽ cười, “Ta không sao, chỉ cảm thấy mệt mỏi chút thôi.” Có thể không mệt mỏi sao? Đường sá xa xôi như thế, người bình thường cũng cảm thấy gian khổ, chứ đừng nói chi đến hắn vừa trọng thương mới khỏi lại đang mang thai. Tiết Thừa Viễn không trách cứ hắn, bởi vì y biết bất đắc dĩ của hắn, chỉ nói: “Một lúc lâu nữa mới về đến Dĩnh Đình, ngươi mệt thì ngủ một lát đi.” “Ừ…” Công Lương Phi Tuân nhẹ đáp một tiếng, hai tay nhẹ đặt lên trên bàn tay của Tiết Thừa Viễn. Tiết Thừa Viễn nắm chặt tay hắn, thân nhiệt hai người truyền sang cho nhau. Kể từ ngày đó chia tay, Tiết Thừa Viễn ngày ngóng đêm mong gặp lại hắn, cuối cùng y đã chờ được. Được ôm hắn an tĩnh trong ngực mình, thật tốt.