Hai người lo lắng đề phòng hướng về cửa cung, càng chạy càng hoảng hốt. Trên bầu trời mây đen dày đặc, làm cho tâm người bất giác cũng áp lực theo. Bởi vì mới dứt mưa, trên tảng đá bóng loáng lấm tấm những giọt nước mưa thậm chí là bùn, thoạt nhìn làm cho người ta thấy thập phần không thoải mái. Dọc đường đi, hai người đụng không ít thái giám cung nữ thậm chí phi tần quan viên mà Trần Tiến Trung quen biết, hầu hết bọn họ là cười thăm hỏi với Trần Tiến Trung, không chú ý đến tiểu thái giám cúi đầu bên cạnh hắn. Ngẫu nhiên cũng có mấy người chú ý đến Tư Không Vịnh Dạ đang cải trang, nhưng cũng chỉ là liếc trộm y vài lần, nhưng vì không nhìn thấy mặt, nên cũng không nói gì. Người trong cung kiêng kị nhất chính là lòng hiếu kỳ quá nặng, cho nên đối với chuyện của người khác, mọi người sẽ không hỏi ngay trước mặt, đây là một trong những quy tắc trọng yếu nhất nếu muốn sinh tồn ở cái nơi hoàng cung này. Đúng lúc hai người rẽ vào lối đi lớn nhất trong hoàng cung, Trần Tiến Trung nhìn đông nhìn tây, đột nhiên phát hiện Tư Không Viêm Lưu vừa đúng lúc hướng về phía này, bất thình lình sợ thiếu chút nữa hô hấp cũng ngừng luôn. Phản ứng đầu tiên của Trần Tiến Trung là muốn quay đầu lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Ánh mắt Tư Không Viêm Lưu đã liếc thấy hắn, nếu lúc này bọn họ lén lút quay đầu chuồn, chỉ sợ càng làm cho Tư Không Viêm Lưu thêm hoài nghi. Hơn nữa con đường này là con đường huyết mạch ra cung, người trong cung muốn ra ngoài, đều phải đi qua nơi này. Trần Tiến Trung khó xử, đành kiên trì đứng một chổ, đợi Tư Không Viêm Lưu đi tới. Đi đường thấy Hoàng đế, phải dừng lại thỉnh an, đây là quy củ trọng yếu nhất trong cung, tuyệt đối không thể vi phạm. “Cẩn thận, Tứ điện hạ, Hoàng Thượng đang đến.” Trần Tiến Trung khẽ nói với Tư Không Vịnh Dạ: “Chút nữa ngàn vạn lần không thể ngẩng đầu, nô tài sẽ nghĩ biện pháp ứng đối.” Nội tâm Tư Không Vịnh Dạ liền căng thẳng, cảm giác bàn tay Trần Tiến Trung đầy mồ hôi, tức khắc hiểu ngay hắn không nói dối, thấp giọng trả lời: “Đã biết, ta tin tưởng ngươi.” Vài chữ ngắn ngủn, lại làm cho nội tâm Trần Tiến Trung một trận cảm động. Rất ít nô tài nghe được từ trong miệng chủ tử hai chữ “tin tưởng”, cho dù Trần Tiến Trung hầu hạ hai đời hoàng đế, trung thành và tận tâm, cũng chưa từ nghe họ nói qua lời này. Cho nên, nội tâm Trần Tiến Trung cảm động đến rối tinh rối mù, âm thầm thề trong lòng, nhất định phải đưa Tư Không Vịnh Dạ ra cung. Bị áp lực đáng kể, nô tính trong lòng Trần Tiến Trung phải gọi là thâm căn cố đế, nhưng hắn lại là một người có ân thì phải báo, bất cứ ai đối tốt với hắn hắn đều âm thầm ghi tạc trong lòng, huống hồ Tư Không Vịnh Dạ là chủ tử của hắn. Tư Không Vịnh Dạ nào biết rằng, với vài lời ngắn ngủn, y không hề hay biết thu được một thủ hạ một dạ trung thành. Lúc này đây, nội tâm y đang rối như tơ vò, thật không ngờ lại có thể đụng phải Tư Không Viêm Lưu ở đây. Y không thể tưởng tượng nếu bị nam nhân này phát hiện, y nên giải thích với hắn như thế nào. Tư Không Viêm Lưu đã đến gần, mấy thái giám bên người sụp mi thuận mắt đi theo phía sau hắn, càng làm rõ ràng thêm khí phách vương giả trên người nam nhân. Nhẹ nhìn thoáng quá Trần Tiến Trung, Tư Không Viêm Lưu không chút chú ý đến Tư Không Vịnh Dạ đang cúi đầu. “Hoàng thượng vạn tuế.” Trần Tiến Trung vội vàng quỳ xuống thỉnh an, mạnh mẽ ức chết nội tâm khủng hoảng, dù gì thì đây cũng là hành vi khi quân, nếu thật sự bị phát hiện, sẽ là rắc rối cực lớn. Tư Không Vịnh Dạ bên cạnh ngây người một chút, cũng quỳ xuống theo. Nhưng chỉ là trong nháy mắt chần chờ, lại khiến cho Tư Không Viêm Lưu chú ý. Tiểu thái giám này thấy rất quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi. “Bình thân.” Tư Không Viêm Lưu thản nhiên mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tư Không Vịnh Dạ đang cúi đầu càng thấp. Nhìn Tư Không Vịnh Dạ từ trên xuống dưới, ánh mắt Tư Không Viêm Lưu càng ngày càng sắc bén: “Ngẩng đầu lên.” Cả hai người đều hoảng sợ, Trần Tiến Trung vội vàng ngẩng đầu lên: “Dạ, Hoàng thượng.” Mà đầu Tư Không Vịnh Dạ càng cúi càng thêm thấp. Phản ứng của hai người hoàn toàn bất đồng càng làm hắn thêm sinh nghi, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Tiến Trung, Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng nói: “Trẫm không kêu ngươi, là kêu tiểu thái giám bên cạnh ngươi.” Thanh âm Tư Không Viêm Lưu không có gì phập phồng, nhưng ngữ khí lạnh như băng lại làm cho mọi người ở đây không nhịn được rùng mình một cái. Trần Tiến Trung vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng Tư Không Vịnh Dạ dùng sức nhéo tay hắn một chút, Trần Tiến Trung lập tức ngậm miệng. Hai người mờ ám đều bị Tư Không Viêm Lưu thấy hết, biểu tình trên mặt càng thêm nghiền ngẫm. Dưới ánh mắt Tư Không Viêm Lưu như kiếm đâm xuống, Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện cái nhìn vô cùng sắc bén của Tư Không Viêm Lưu. Tư Không Viêm Lưu cùng mấy thái giám phía sau hắn nhất thời ngẩn ra, ánh mắt mấy thái giám nhìn Tư Không Vịnh Dạ trở nên khinh bỉ, mà Tư Không Viêm Lưu lại là vẻ mặt như nghiên cứu gì đó nhìn y từ trên xuống dưới, trong mắt có một loại ý tứ đặc thù không thể nói rõ. Tư Không Vịnh Dạ không chút sợ hãi đối diện mấy người bọn họ, mặt ngoài nhìn bình tĩnh, nội tâm đã khẩn trương muốn chết, thầm nghĩ: ánh mắt Hoàng đế đúng là không ổn, cảm giác áp đảo người khác toàn diện, người thường sợ là khó mà chịu được. Xong rồi xong rồi! Lần này chết chắc rồi! Trần Tiến Trung nhắm chặt hai mắt lại, chuẩn bị tốt tâm lý chờ Hoàng thượng nổi giận, nhưng đợi nữa ngày cũng không thấy hình ảnh mà hắn dự đoán. “Tốt lắm, các ngươi có thể đi rồi.” Thanh âm thản nhiên của Tư Không Viêm Lưu truyền tới, khôi phục ngữ khí bình tĩnh như trước, thân ảnh vĩ ngạn bị mấy thái giám vây quanh lướt qua hai người: “Về sau chú ý vệ sinh cho mấy tiểu thái giám mới vào một chút.” Trần Tiến Trung kinh ngạc ngẩng đầu, lại bị Tư Không Vịnh Dạ làm cho hoảng sợ. Chỉ thấy trên mặt Tư Không Vịnh Dạ lúc này toàn là nước bùn, bị bôi giống như một tiểu hoa miêu, trừ bỏ ánh mắt đen lúng liếng, cơ bản không thấy rõ bề ngoài của y, làm sao còn ánh sáng rực rỡ như minh châu làm người lóa mắt trước đó? Y lúc này là một tiểu thái giám lôi thôi lếch thếch chính hiệu. Tư Không Vịnh Dạ cưỡng chế nội tâm hoảng sợ, mỉm cười với hắn: “Chúng ta đi nhanh đi, nơi này không nên ở lâu.” Trần Tiến Trung ngơ ngác nhìn mặt y, nội tâm thay đổi cách nhìn với Tứ hoàng tử thông minh này, giữ chặt tay y, gần đầu nói: “Ân, đã biết, Tứ điện hạ.” Mặt ngoài Tư Không Vịnh Dạ nhìn như trấn định bình tĩnh, kỳ thật đã bị dọa đến chân cũng run, ngay cả đi đường cũng không phân biệt được đường nào ra đường nào, bước đi thoạt nhìn dị thường quái dị. Mà Trần Tiến Trung đã sớm bị dọa quen rồi, tình huống khẩn trương hơn vừa rồi hắn cũng đã gặp qua, cho nên nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Mà phía sau bọn họ, Tư Không Viêm Lưu vốn đã sớm đi xa đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ, nhất là tư thế đi đường có chút buồn cười của Tư Không Vịnh Dạ, khéo miệng cong lên một tia cười lạnh. ………………………………… Hai người phi thường thuận lợi ra cung, không đụng phải bất cứ sự ngăn trở nào. Một chốc bước ra khỏi cửa cung, hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. “Tứ điện hạ, nô tài giúp người lau khô mặt.” Đi đến nơi thủ vệ không nhìn thấy, Trần Tiến Trung vội vàng lấy khăn tay từ trong ngực ra, tỉ mỉ lau sạch bùn đất trên mặt Tư Không Vịnh Dạ, lòng còn sợ hãi nói: “Vừa rồi hù chết nô tài, cũng may Tứ điện hạ trong cái khó ló cái khôn, chúng ta mới tránh được một kiếp cầu cầu a.” Tư Không Vịnh Dạ trầm mặc không nói. Kỳ thật y cũng không thể nề hà được, lúc ấy đầu y loạn thành một đóng, sợ hãi bị lộ, đúng lúc y đang lo lắng, lơ đễnh thấy vũng nước bùn nhỏ dưới chân. Lúc ấy cái khó mới ló cái khôn, vẽ hoa lên mặt mình. Vốn y cũng chẳng ôm hy vọng gì, không nghĩ là hắn có thể dễ dàng bị lừa như vậy, thật sự làm cho y hơi hoài nghi. Lau khô mặt xong, hai người vội vàng đi đến Thượng Quan phủ. Bên ngoài Thượng Quan phủ có mấy thị vệ canh gác, rõ ràng là được phái tới trông coi Mã Nhược Phàm đang bị giam lỏng. Bởi vì “được” Tư Không Viêm Lưu đặc biệt dặn dò, mấy thị vệ thấy họ xuất hiện liền cảnh giác lên, từ đầu sống chết cũng không cho họ vào. Khi Trần Tiến Trung cẩn thận giải thích lý do, còn đưa kim bài trên người ra, bọn thị vệ mới bán tín bán nghi cho bọn họ đi vào. Tư Không Vịnh Dạ là lần đầu ra cung, cũng là lần đầu đến Thượng Quan phủ, cho nên không biết rõ mặt trong nơi này, nhưng trước khi đem tòa nhà ban cho Thượng Quan Lưu Hiên cùng Mã Nhược Phàm, đã từng qua tay Trần Tiến Trung, nên hắn phi thường quen thuộc nơi này. Với người hầu dẫn đường, hai người nhanh chóng đến trước cửa thư phòng, Mã Nhược Phàm đang ở đây. “Mã lão gia, Trần công công có việc tìm người.” Một tỳ nữ tên Tiểu Thúy diện mạo thanh tú, tóc mai đơn giản, mặc một thân áo xanh nhạt nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng mở miệng. “Mau mời hắn vào.” Tiếng nói nam tính phóng khoáng mà trầm thấp, ngữ khí vẫn âm vang hữu lực như xưa, nhưng lại làm cho lòng người trầm lặng. Tiểu Thúy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cúi người, phi thường cung kính đối bọn họ mở miệng: “Hai vị công công mời vào.” Sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại. Tư Không Vịnh Dạ nhìn bố trí khắp phòng, không giống thư phòng bình thường khác, cảnh tượng nơi này phi thường tươi mát, cũng không giống nơi để sách của đa số những người đọc sách, trên giá sách bên cạnh lẻ tẻ mấy bộ sách, phần lớn là binh pháp cùng võ học linh tinh. Trong lư hương trên bàn bay ra từng làn khói trắng, đàn hương nhẹ nhàng trong không khí, làm cho tinh thần hai người vốn lo lắng yên ổn lại, mà Mã Nhược Phàm một thân thanh y, đứng trước bàn học vẽ tranh. Nhìn thấy hai người đi đến, Mã Nhược Phàm buông bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu thản nhiên liếc qua hai người bọn họ: “Trần công công đột nhiên đến hàn xá có việc gì sao?” Chẳng để ý đến tiểu thái giám đứng trước mặt hắn là Tư Không Vịnh Dạ. Bộ dáng Mã Nhược Phàm nhởn nhơ tự đắc khiến hai người thấy quái lạ, “tướng công” tương lai của hắn sắp lên đoạn đầu đài, hắn còn có thể nhàn tình ở đây họa tranh? Cho dù không thích Thượng Quan Lưu Hiên, cũng không nên quyết tuyệt vậy đi ! Tưởng tượng bây giờ tình cảnh Thượng Quan Lưu Hiên đang bi thảm, Tư Không Vịnh Dạ tức đến không chịu được. Không đợi Trần Tiến Trung mở miệng, Tư Không Vịnh Dạ cũng dằn không được phẫn nộ trong lòng, ba bước chỉ cần hai đến trước bàn học, hung hăng đập bàn, giận dữ nói: “Ngươi còn có tâm tư ở đây vẽ tranh sao? Chẳng lẽ ngươi không biết Thượng Quan Lưu Hiên sẽ bị xử trảm sao?” Thanh âm nổi giận đùng đùng dọa Mã Nhược Phàm nhảy dựng, nhìn kỹ, “tiểu thái giám” trước mặt thần tình đỏ bừng chính là đương kim Tứ điện hạ Tư Không Vịnh Dạ sao? “Tứ ~ Tứ điện hạ?” Mã Nhược Phàm không tin vào hai mắt mình, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Vi thần Mã Nhược Phàm bái kiến Tứ điện hạ, vọng Tứ điện hạ tha thứ tội vi thần vừa rồi chậm trễ.” Tư Không Vịnh Dạ sao còn lo mấy thứ lễ nghi rườm rà này? Vội vàng nâng Mã Nhược Phàm dậy, không nhẫn nại nói: “Nhanh đứng lên đi. Ta đã nói mấy lần, trước mặt ta không cần làm lễ loạn bát thất tao này, ngươi như thế nào không nghe a.” Mã Nhược Phàm vẻ mặt cung kính đứng dậy, ngữ khí bình tĩnh nói: “Vi thần không dám.” Biết hắn là người có chết cũng không thay đổi, Tư Không Vịnh Dạ cũng lười so đo với hắn, nắm lấy tay hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn: “Phụ hoàng ngày mốt sẽ xử trảm Thượng Quan Lưu Hiên, ngươi không muốn nghĩ cách cứu y sao?” So với Tư Không Vịnh Dạ đang lo lắng, Mã Nhược Phàm lại vân đạm phong khing, rút cánh tay trong tay y ra, mặt không chút thay đổi nói: “Hoàng Thượng muốn giết y, vi thần cũng hết cách, thỉnh điện hạ không khó xử vi thần.” Bên trong lời nói lộ vẻ cự tuyệt không chút do dự. Tư Không Vịnh Dạ nhất thời khó có thể tin nhìn hắn, ngây người nửa ngày mới khó khăn lắp bắp một câu:” Ngươi không dám?” Mã Nhược Phàm sắc mặt bình tĩnh, tầm mắt liếc về mặc trúc đồ* trên tường, ngữ khí bình tĩnh:”Xin thứ cho vi thần bất lực.” Nhìn thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời đau xót cho Thượng Quan Lưu Hiên. Đau khổ theo đuổi một người bản tính lạnh bạc như vậy, thậm chí sinh mạng bản thân cũng không cần, có được chỉ là một kết quả khiến lòng người băng giá như thế. Đối phương đối với tình yêu của gã là khinh thường, gã sống hay chết cũng không thèm quan tâm, thậm chí mày cũng không nhíu một cái. Bi ai lớn nhất nhân sinh, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Hết chương thứ tám mươi ba.