Tư Không Vịnh Dạ ngồi dậy, vài ngày liên tục mê man làm cho y có chút đầu váng mắt hoa. Tay trái chống thân thể, tay phải che cái trán, Tư Không Vịnh Dạ nhắm mắt lại, tìm cách giảm bớt loại cảm giác thống khổ thiên toàn địa chuyển* này. “Đừng lo đi, tiểu tử kia?” Thượng Quan Lưu Hiên cúi đầu, tầm mắt cùng y nhìn thẳng, có chút lo lắng mở miệng nói: “Bình thường ngươi hôn mê thật lâu, vừa tỉnh đến sẽ có điểm không thoải mái, ngươi chỉ ngủ vài ngày, hẳn là đừng lo đi?” Tư Không Vịnh Dạ miễn cưỡng mở ra hai mắt, hướng gã khoát tay áo: “Ổn rồi, ta không phải rất khó chịu, chỉ là hơi chóng mặt.” Thượng Quan Lưu Hiên nội tâm nhất thời tràn ngập cảm động, tiểu gia hỏa này thật đúng là rất có nghĩa khí, vì giúp mình chiếu cố, cư nhiên thật sự nguyện ý ăn vào loại dược này. Tuy rằng loại dược này không có độc, nhưng là Thượng Quan Lưu Hiên đối y thập phần tán thưởng. Chính là một tiểu hài tử mười một tuổi, cư nhiên có được dũng khí cùng tâm trí hơn người như thế, thật sự làm cho người ta bội phục. Ôm cổ y, Thượng Quan Lưu Hiên ấn  đầu của y không ngừng ma xát trong ngực mình: “Tiểu đông tây! Ngươi đối cha nuôi tốt như vậy! Ta thật sự là quá cảm động!” Tư Không Vịnh Dạ mặt bị chà đấn ẩn ẩn phát đau, vừa tỉnh đến đã bị nam nhân như kẻ dở hơi này tra tấn, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại xúc động bão nổi. Thượng Quan Lưu Hiên lực cánh tay mạnh muốn chết, Tư Không Vịnh Dạ bị gã xiết có chút sự khó thở, dùng sức trẻ ranh cũng không tránh ra được, giận dữ, Tư Không Vịnh Dạ liền hé miệng, hung hăng hướng cánh tay nam nhân táp tới. Nam nhân đau, vội vàng buông y ra. Rốt cục thoát đi “Ma trảo” của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng lui về sau, lui về đầu giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thượng Quan Lưu Hiên. Nguyên bản y phục trắng thuần, mặt trên che kín  ấn ký màu đỏ, chỉnh tề xếp thành  dấu hàm răng. “Như thế nào vừa tỉnh đến đã loạn cắn người?” Thượng Quan Lưu Hiên đau nhe răng nhếch miệng, có chút không thể ngờ nhìn y: “Chẳng lẽ ngươi là chó con à ?” Tư Không Vịnh Dạ giận trừng gã: “Những lời này để ta nói thì đúng hơn! Ta vừa tỉnh dậy đã bị ngươi ôm đến cơ hồ tắt thở! Ngươi chẳng lẽ có ham mê ôm người khác lung tung sao? Ngươi như vậy một bộ dáng đăng đồ lãng tử, Mã Nhược Phàm thích ngươi mới là lạ!” Tư Không Vịnh Dạ một câu trực tiếp đâm vào của chỗ đau Thượng Quan Lưu Hiên. Dùng ngón trỏ gãi gãi hai má, Thượng Quan Lưu Hiên có chút xấu hổ cười cười: “Thực xin lỗi, thành thói quen , nhất thời rất khó sửa đổi.” Tư Không Vịnh Dạ khinh bỉ nhìn gã một cái, xếp bằng ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Mã Nhược Phàm người này đứng đắn làm kẻ khác giận sôi, bình thường tối thống hận nhất là loại người cà lơ phất phơ này, ngươi thật sự muốn làm cho hắn tử tâm tháp địa yêu ngươi, thì phải bỏ bộ dáng nói năng ngọt xớt hiện tại này, nếu không, ngươi tử triền lạn đả chỉ làm hắn càng ngày càng ghét ngươi.” Thượng Quan Lưu Hiên sờ sờ cằm, có chút đăm chiêu cúi đầu. Sau một lát, Thượng Quan Lưu Hiên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt tươi cười sáng lạn làm cho người ta không dám nhìn thẳng: “Nguyên lai A Phàm là bởi vì ghen mới không để ý tới ta a!” Thượng Quan Lưu Hiên bộ dáng ‘chắc hẳn phải vậy’: “Ta đây về sau chỉ ôm hắn, không bao giờ ôm người khác nữa!” Tư Không Vịnh Dạ thân thể chênh một cái, vẫn duy trì tư thế trước mặt, trực tiếp hướng bên cạnh ngã xuống, cứng ngắc giống như một pho phật tượng đột nhiên ngã xuống. Khóe miệng một trận run rẩy, Tư Không Vịnh Dạ trực tiếp đến trước mặt gã, nắm áo gã, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn: “Ngươi chẳng lẽ là ngu ngốc sao? Vì cái gì không thể lý giải ý tứ của ta? Ta là bảo ngươi chín chắn một chút! Thận trọng một chút! Như phụ hoàng ta vậy! Ngươi này siêu cấp vô địch ngu si!” “Giống như phụ hoàng ngươi vậy?” Thượng Quan Lưu Hiên ánh mắt tràn ngập nghi vấn nhìn Tư Không Vịnh Dạ, biểu tình ‘khó có thể lý giải’, sau đó vẻ mặt có vẻ hiểu rõ. Tư Không Vịnh Dạ còn thật sự gật gật đầu, vẻ mặt ‘ngươi rốt cục thông suốt’. Thượng Quan Lưu Hiên biểu tình trên mặt có chút rối rắm: “Giống phụ hoàng ngươi trì độn như vậy? Đứa con cũng nhanh muốn cởi y phục nằm trước mặt hắn rồi, hắn cũng còn không có phản ứng gì hết?” “Uy uy uy!” Tư Không Vịnh Dạ vội vàng che cái miệng của gã, mặt trực tiếp hồng đến lổ tai. Oán hận trừng mắt gã, Tư Không Vịnh Dạ hận không thể một hơi cắn chết nam nhân ngu ngốc không biết lựa lời mà nói này: “Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì a? Ai muốn cởi y phục nằm trước mặt hắn!” Thượng Quan Lưu Hiên đầu hướng bên cạnh nghiêng một chút, tránh được tay y, cười vẻ mặt tà ác: “Nga, cũng đúng. Ngươi mới mười một tuổi, muốn cởi cũng phải đợi cho sau khi trưởng thành, đúng không.” ( Đại Hoa triều nam tử tuổi trưởng thành là mười bốn tuổi. ) Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị gã làm tức giận đến nói không ra lời. Hung hăng gõ đầu của gã, một chút Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt ‘ngươi người này ngu xuẩn đến bất trị’, lui về chỗ cũ, ngồi trở lại tư thế vốn có, lười để ý đến gã. “Cư nhiên ngay cả cha nuôi cũng đánh!” Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt ủy khuất sờ sờ đầu, vô cùng ai oán nhìn Tư Không Vịnh Dạ liếc mắt một cái, ai thán một tiếng: “Dưỡng nhi bất hiếu a!” Đã muốn vô lực cùng tên ngu ngốc này so đo, Tư Không Vịnh Dạ hoàn toàn không nhìn vẻ mặt của gã, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Ta cũng lười cùng ngươi nhiều lời, ngươi nhanh thu phục Mã Nhược Phàm đi, mạnh bạo hay nhẹ nhàng đều được, ta cũng không muốn lại vô duyên vô cớ bệnh thêm một lần.” Tư Không Vịnh Dạ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nhìn gã: “Ta thấy phụ hoàng đã bắt đầu hoài nghi ta .” Thượng Quan Lưu Hiên mỉm cười: “Yên tâm đi, ta ngày mai liền cầu phụ hoàng ngươi đem A Phàm gả cho ta, này yêu cầu không phải thực quá đáng, cho nên, hắn chắc là sẽ không cự tuyệt.” Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, ta cũng không muốn bị phụ hoàng chán ghét.” Lúc này Tư Không Vịnh Dạ hai tay khoanh lại, ngồi xếp bằng, người thì nhỏ tuổi mà làm tư thế của người lớn như vệy, có vẻ chút chẳng ra gì, hơn nữa trên mặt y chính nhân bát kinh, thật sự là có điểm buồn cười, nhưng lại thập phần đáng yêu. Đối với y Thượng Quan Lưu Hiên luôn luôn không có sức chống cự nhất thời tâm lại nhộn nhạo lên, đưa tay đem y ôm vào trong lòng, cằm trên đỉnh đầu y cọ đến cọ đi, hoàn toàn đem lời khuyên Tư Không Vịnh Dạ vừa rồi đối gã ném lên chín tầng mây. ” Con nuôi của ta a! Ngươi như thế nào liền như vậy đáng yêu mà? Ta cũng luyến tiếc buông ngươi ra!” Tư Không Vịnh Dạ cái trán gân xanh nổi lên, huyệt Thái Dương thình thịch thẳng khiêu, trong lòng gã nghiến răng: ngươi này ngu ngốc! Ta về sau nhất định làm cho ngươi mất mặt! Hết chương thứ năm mươi chín thiên toàn địa chuyển*: chóng mặt đến trời đất xoay mòng mòng.