“Ai, thật sự là sợ ngươi , ta nói cho ngươi đi.” Thượng Quan Lưu Hiên đưa mặt qua, bộ dáng ra vẻ thần bí, đè thấp  thanh âm mở miệng: “Kỳ thật, ta vừa rồi nói ~~~” cố ý dừng lại, thần bí nhìn y. Tư Không Vịnh Dạ ngồi tại chỗ, còn thật tình gật gật đầu, giống như một đệ tử thật sự nghe giảng bài: “Ân, ân, nói tiếp.” Thượng Quan Lưu Hiên trên mặt đột nhiên nhộn nhạo mở ra một nụ cười vô cùng sáng lạn: “Vừa rồi ta nói, là giả, ta lừa ngươi thôi!” “Gạt ta thôi?” Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt khó có thể tin, ngơ ngác nhìn gã, mắt hoa đào thật to nháy mắt, làm như không lý giải được lời nói của gã. Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ bộ dáng ngây thơ, Thượng Quan Lưu Hiên rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp ngã vào giường mà cười, ôm bụng cười đến thở không nổi. Nhìn thấy gã bộ dáng sau khi đùa dai thành công thì đắc ý, Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt nhất thời biến đổi vô cùng sống động, từ đầu là trắng bệch sau đó biến xanh đến đen rồi lại thành hồng, cuối cùng tất cả màu sắc hòa cùng một chỗ, như trăm hoa đua nở, rất phấn khích. Tư Không Vịnh Dạ đã mệt mỏi cùng gã dây dưa, xoay người sang chỗ khác, mặc kệ gã. “Uy, làm sao vậy? Không phải nổi giận đi?” Thượng Quan Lưu Hiên cười đủ, thấy bộ dáng y, nhất thời thu nụ cười trên mặt lại, đầu vươn đến trước mặt y: “Như vậy liền nổi giận?” Tư Không Vịnh Dạ hai chân ngồi xếp bằng, tay phải đỡ cằm, ngay cả mi mắt cũng lười nâng một chút, biểu tình ‘mặc kệ ngươi’. “Ai ai ai! Ta vừa rồi chính là nói giỡn, chính là đùa ngươi thôi.” Thượng Quan Lưu Hiên ngồi trước mặt y, dùng tư thế đồng dạng đối mặt y: ” Chuyện ngươi thầm mến phụ hoàng ngươi, không ai biết.” Tư Không Vịnh Dạ hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt hơi hơi phiêu liếc gã một cái, phát hiện thấy hắn đang nhìn, vội vàng dời tầm mắt đi. “Ai, đừng nổi giận thật a!” Thượng Quan Lưu Hiên lấy tay quơ quơ trước mặt y, cúi đầu, làm ra bộ dáng ngưỡng mộ y: “Ta còn chờ nhận ngươi làm con nuôi mà.” Tư Không Vịnh Dạ vừa nghe đến từ “Con nuôi” liền tức mà không phát ra được, khinh bỉ ném cho gã một cái nhìn xem thường, Tư Không Vịnh Dạ nắm chặt nắm tay: “Muốn làm cha nuôi ta? Còn xa lắm, cổn xa ra!” “Ai ~, cư nhiên đối ta như vậy.” Bị Tư Không Vịnh Dạ cự tuyệt, Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt bị đả kích: “Ta sao không tốt ? Ít nhất ngươi muốn yêu ta, ta còn nhận a! Ít nhất so với phụ hoàng trì độn kia của ngươi còn tốt hơn.” Dứt lời, cư nhiên còn giả bộ chùi chùi nước mắt. Một đại nam nhân, cư nhiên còn giả vờ đáng thương, Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa chính mình nghẹt thở mà chết. Rõ ràng là một mỹ nam tử cử chỉ nhanh nhẹn vô cùng tuấn dật tiêu sái, cố tình luôn làm ra một hành động ngây thơ loạn thất bát tao. Tư Không Vịnh Dạ có điểm hoài nghi đầu gã có khi nào bị con lừa đá cho không, sao mà bốn năm không gặp, khí chất cả người hoàn toàn hạ thấp vài bậc? Hai người ‘ngươi cũng ai oán, ta cũng ai oán’ mắt to trừng mắt nhỏ  một hồi lâu, Tư Không Vịnh Dạ mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Uy, ngươi không phải muốn tìm ta có việc sao? Nếu không nói, ta phụ hoàng sẽ trở lại.” “A, đúng vậy!” Thượng Quan Lưu Hiên ngẩng đầu, búng tay một cái: “Lo đùa giỡn ngươi, ta thiếu chút nữa đã quên.” Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng phải một trận run rẩy. “Kỳ thật là như thế này, việc ban ngày ngươi cũng thấy rồi đi.” Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu. “Kỳ thật, từ bốn năm trước đầu tiên nhìn thấy A Phàm, ta liền đối hắn nhất kiến chung tình*.” Thượng Quan Lưu Hiên thở dài: “Chính là hắn lại phi thường ghét ta.” Loại tính cách cà lơ phất phơ như ngươi, hắn không ghét ngươi mới là lạ! Tư Không Vịnh Dạ âm thầm nghĩ, cũng không nói ra. “Ta theo đuổi hắn bốn năm, chính là hắn vẫn như cũ đối ta hờ hững.” Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt thất bại lắc lắc đầu, bộ dáng ai oán bị phụ lòng: “Chính là, ta lại càng ngày càng thích hắn, ngay cả trong mộng cũng đến hắn, để ta vì hắn đi tìm chết ta cũng nguyện ý, chỉ cần hắn chịu mở miệng. Chính là hắn vẫn luôn mặc kệ ta, đây là chuyện làm cho ta thống khổ nhất.” Tư Không Vịnh Dạ mày hơi hơi nhăn lại, đột nhiên có loại cảm giác đồng bệnh tương lân: phụ hoàng mình cũng không phải không khác lắm sao, mình thương hắn yêu đến chết đi sống lại, hắn lại một bộ dáng vô lương rất cảm kích, người thấy đến răng cũng đau. Tư Không Vịnh Dạ biểu tình trên mặt dần dần trở nên nhu hòa, trên mặt cũng có  mỉm cười thản nhiên, Thượng Quan Lưu Hiên thấy như mộc xuân phong. “Cho nên, ta mới nghĩ ra kế hoạch này, cường bạo  hắn, làm cho gạo nấu thành cơm, hắn trở thành người của ta, hắn cũng sẽ không trốn tránh nữa.” Thượng Quan Lưu Hiên trong mắt tinh quang lòe lòe, một bộ dáng càng làm càng dũng cảm, chính là ánh sáng trong mắt rất nhanh liền ảm đạm xuống: “Chính là hắn chết sống cũng không chịu cùng ta một chỗ. Còn nói nếu muốn hắn gả cho ta, trừ phi Hoàng Thượng hạ lệnh, nếu không hắn chết cũng không theo.” Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến: “Này căn bản không có khả năng. Sự kiện bốn năm trước, phụ hoàng sớm đã hận thấu ngươi , nếu muốn hắn giúp ngươi, thật đúng là ~ ách ~ không có thể.” “Đúng vậy.” Thượng Quan Lưu Hiên ủ rũ, vẻ mặt “trời ghét người tài” : “Ai, ta một siêu cấp dễ nhìn người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở như vậy, như thế nào A Phàm cố tình không để ý không đáp lại mà?” Tư Không Vịnh Dạ tay phải chống đỡ không nổi, cằm trực tiếp trượt ra ngoài. Hết chương thứ năm mươi lăm Nhất kiến chung tình*: vừa gặp đã yêu