Nguyệt Hạ Triền Miên
Chương 3
Quan Việt mở mắt ra.
Bốn phía là một màu đen, chỉ có một ít ánh sáng xuyên qua cửa sổ tiến vào. Một trận gió lạnh thổi tới, cả phòng tức khắc tràn ngập hàn khí, mang vẻ âm trầm đáng sợ.
Trước mắt tối đen làm cho Quan Việt có chút thất thần, mình sao lại ở chỗ này? Không phải mới vừa bị nổ chết rồi sao?
Trước mắt Quan Việt hiện lên hình ảnh cuối cùng khi y bị bom đánh trúng: trong mắt tên nam nhân đó không che giấu được ánh mắt kinh ngạc, sau đó nháy mắt biến thành một tia trào phúng tươi cười, bầu trời xanh thẳm đột nhiên hóa đỏ, thế giới này giống như một vật bị thiêu đốt hừng hực ~~
Hình ảnh dừng ở đây, bất ngờ một trận đau đớn như trời long đất lở kéo đến, đầu Quan Việt đau như muốn vỡ ra thành nhiều mảnh.
Thống khổ ôm lấy đầu, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống, từng đợt, từng đợt hàn khí theo sống lưng dâng lên.
Như thế nào lại đau như vậy? Vì cái gì ta vừa hồi tưởng đến việc trước kia đầu liền đau đến thế? Suy nghĩ trong đầu Quan Việt rối tung lên thành một mớ, trong trí nhớ vô số hình ảnh hiện lên trước mắt, vặn vẹo, biến hóa không ngừng.
Lửa cháy, gương mặt cười nhạo, bom bay tán loạn. Từng hình, từng hình một vặn vẹo như một cây kim bén nhọn, hung hăng châm vào đầu óc y, tra tấn Quan Việt.
Thống khổ hợp thành một, cả người Quan Việt phát run, cảm giác đau đớn kịch liệt làm cho y gần như hôn mê.
Đau đớn không kéo dài lâu.
Một lát sau, cảm giác đau đớn dần dịu đi, Quan Việt cả người đầy mồ hôi, đau đớn không thể hít thở được, y lúc này từng ngụm từng ngụm thở gấp.
Thần trí dần khôi phục, Quan Việt thử mò mẫm xung quanh, bên cạnh tựa hồ còn có một người.
Vừa mới chạm vào thân thể đó trong nháy mắt, cái cảm giác lạnh lẽo này làm cho y nhanh chóng rút tay về: đối phương là một thi thể.
Loại cảm giác không còn sinh mệnh này, khi y còn làm lính đánh thuê cũng đã từng thấy qua, cho nên y cũng không thấy kinh sợ.
Dựa vào chút ánh sáng mong manh, Quan Việt cẩn thận đánh giá xung quanh.
Mắt ở lâu trong bóng đêm, tự nhiên thích ứng được, lần nữa trong bóng tối, Quan Việt có thể dựa vào một ít cảm giác để nhận rõ cảnh vật chung quanh. Đây là một kỹ năng đặc biệt y có được khi còn làm lính đánh thuê.
Mình hình như đang nằm trên một cái giường, thi thể bên cạnh tựa hồ là một nữ nhân, nhưng ăn mặc có chút kì quái.
Quan Việt không thể nhìn rõ mặt nàng, chỉ có thể đại khái nhìn được nàng trên người mặc y phục rất rườm rà.
Khẽ chạm vào y phục của người nọ, bóng loáng mà mát lạnh, hẳn là tơ lụa thượng đẳng, phỏng chừng thân phận của người nọ không quý cũng phú.
Quan Việt có chút khó hiểu, hiện tại rất ít người mặc tơ lụa.
Cách đó không xa có một cái bàn, trên bày một ít đồ vật này nọ. Trước đó còn có một vật hình chữ nhật gần giống như linh vị hay đại loại thế .
Căn phòng thật trống trải, ngoài cái giường này ra thì cũng chỉ còn lại mỗi cái bàn.
Hương thơm của đồ ăn nhẹ nhàng bay đến, Quan Việt liền dồn toàn bộ chú ý vào cái bụng đang kêu ”không thành lời” của mình.
Quan Việt từ trước đến nay đối với việc này không cưỡng lại được, năm đó làm lính đánh thuê, có lúc chiến tranh quá mức ác liệt, cả hai phe cơ hồ một ngày một đêm bị vây, rơi vào trạng thái đề phòng cao độ, ngay cả nháy mắt cũng không dám, càng miễn bàn đến việc ăn cái gì.
Lần lâu nhất của y, là liên tục ba ngày không ăn không ngủ.
Nhiều năm qua Quan Việt khó có được cái gọi là quy luật ăn uống bình thường, đối với đồ ăn thì y vốn không câu nệ.
Quan Việt đặt hai chân xuống, nhưng khua tới khua lui vẫn thấy dưới chân trống trơn.
Cái giường này cao hơn y dự liệu.
Chân của y cư nhiên không có cách nào chạm được mặt đất. Không muốn cứ thử lại nhiều lần, Quan Việt lập tức nhảy xuống mặt đất.
Sau quá trình rơi tự do “dài lâu”, “Ba!”, âm thanh nặng nề vang lên, Quan Việt quỳ rạp trên mặt đất, đầu óc choáng váng.
Sao lại thế này, ta vừa rồi thế nào lại không đứng vững?
Sờ sờ cánh tay âm ỷ đau do va chạm của mình, Quan Việt trong lòng thập phần ảo não.
Vừa rồi khi rơi mình hướng mặt xuống, nếu không phải mình phản ứng linh mẫn*, nói không chừng đã sứt đầu rồi.
Hai tay chống đất, Quan Việt đứng lên lần nữa, thế nhưng còn chưa đứng vững y lại ngã ngửa ra sau.
“Bang!” Cái ót Quan Việt chạm đất đầu tiên, cái cảm giác đau khủng khiếp này làm y thiếu điều bất tỉnh.
“Con mẹ nó, rốt cuộc sao lại thế này?” Hai lần liên tục té ngã làm cho cho y thập phần căm tức nhất thời chửi bậy một câu, chính là, khi y nghe được thanh âm do chính mình phát ra, Quan Việt hoảng sợ.
Thanh âm kia căn bản không phải là của mình!
Thanh âm này nghe thập phần trong trẻo, phát âm có điểm mơ hồ không rõ, mang theo một cảm giác nãi thanh nãi khí**, tựa như ~~~ tựa như tiểu hài tử ấy!
“Trời!” Quan Việt bị chính ý tưởng trong đầu mình làm cho hoảng sợ, nhanh lấy tay sờ soạng lên người mình.
Khuôn mặt mình sắc nét lại khoẻ mạnh, là một khuôn mặt tràn đầy nam tính.
Nhưng khi tay y đụng đến gương mặt hiện tại của chính mình, nhất thời kinh ngạc không nói ra lời. Trên tay có cảm giác dầy đặc mà mềm mại, giống như đặt tay lên một miếng bọt biển thấm đầy nước, cực kỳ co dãn, hơn nữa vô cùng nhẵn nhụi, bóng loáng.
Khuôn mặt kia sao có thể là của mình được, đây rõ ràng là một gương mặt búp bê vô cùng mềm mại!
Không thể tin vào chính mình, Quan Việt tiếp tục sờ soạng xuống dưới. Càng sờ xuống thấp, nội tâm Quan Việt ngày càng thấy hoảng sợ: cánh tay thì tròn ngắn nhỏ, thân hình cũng ngắn nhỏ mà mượt mà, cái bụng nhỏ tròn vo này rõ ràng là trẻ con rồi, hai chân ngắn lại vô lực.
Đây làm sao là thân thể khôi ngô lại cứng rắn của mình được! Đây rõ ràng là thân thể của một đứa bé a!
Hết chương thứ ba.
*linh mẫn: nhanh nhẹn
** “nãi thanh nãi khí” : hình dung thanh điệu trĩ khí (trẻ con)(thanks cyclamen)
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
12 chương
70 chương
16 chương
157 chương