Tư Không Vịnh Dạ mê man hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, trong mấy lần sốt cao, nhiệt độ cơ thể không thể giảm xuống, nếu cứ sốt cao quá, thì lập tức cảm giác như bị thiêu cháy, cứ như thế lặp lại, làm cho toàn bộ đám tiểu cung nữ cùng thái y mệt quá sức, nhưng vẫn không ngủ canh giữ ở bên cạnh y, cẩn thận chăm sóc y. Cho nên, ngay khi y mở mắt, toàn bộ người trong Cửu Hoa Cung ngoại trừ Tư Không Viêm Lưu đang ở bên ngoài, đều khóc rống chảy cả nước mắt , tổ sư gia a, rốt cục đã tỉnh lại! Khi Xuân Hà đem việc Tư Không Vịnh Dạ tỉnh lại nói cho Tư Không Viêm Lưu đang ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, phản ứng của hắn lại bình thản ngoài dự đoán của mọi người, không có chút phản ứng vui vẻ nào, chỉ là khẽ chớp mi mắt, thản nhiên phân phó nàng một câu hảo hảo chiếu cố Tứ điện hạ, không có câu nào khác, thậm chí ngay cả mỉm cười cũng không có, điều này có chút ngoài ý muốn của Xuân Hà, này Hoàng Thượng thật sự là khiến cho người ta cân nhắc không ra. Xuân Hà lui ra ngoài, Tư Không Viêm Lưu buông tấu chương trên tay, ngẩn người nhìn nghiên mực bên cạnh, kỳ thật khi nghe được tin Tư Không Vịnh Dạ tỉnh lại, nội tâm của hắn là thập phần vui vẻ, chẳng qua, vừa nghĩ tới nên đối mặt y như thế nào, vị Hoàng đế ngày thường quyết đoán kiên nghị này liền có chút do dự lưỡng lự, tuy rằng biết y là con của mình, tuổi cũng nhỏ, đối với việc đã xảy ra trước đây cũng sẽ không trách hắn, chính là hắn cũng có chút không dám đối mặt y. Bên này sau khi Tư Không Vịnh Dạ tỉnh lại, đã khiến cho Cửu Hoa Cung nhốn nháo gà bay chó sủa*, khi y tỉnh , đầu tiên là xếp bằng hai chân, hai tay khoanh trước ngực, làm ra bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, ngồi trên giường ngẩn người, ai cùng y nói chuyện, y cũng không phản ứng, làm đám cung nữ hầu hạ y sợ tới mức vội vàng đi tìm thái y, kết quả lúc thái y đến đây, mới vừa mở hòm chữa bệnh ra, đã bị y đá cho một cước, giống như bên trong hòm có cái gì khủng bố vậy. Sau đó y một phen nhảy xuống giường, trực tiếp hướng ngoài cửa chạy, các cung nữ nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc**, vội vàng chạy tới bắt lấy y, bé con nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực dọa người, linh hoạt như cá chạch, tiểu cung nữ thân thủ lại không linh hoạt, không bắt được người, chính mình lại té mặt mũi bầm dập, nhất thời toàn bộ Cửu Hoa Cung đều náo loạn. Khi Xuân Hà trở lại Cửu Hoa Cung, vừa lúc đụng phải Tư Không Vịnh Dạ đang bị ép chạy ra ngoài, bé con bị đâm té ngã trên đất, nhưng không có phản ứng gì, đứng lên vòng qua nàng bỏ chạy tiếp, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái. Xuân Hà dở khóc dở cười, cùng lúc đó bắt lấy y, ôm vào trong ngực, tiểu tử kia ánh mắt oán hận nhìn nàng, một đôi mắt to xinh đẹp mở tròn, giãy giụa không ngừng. Chính là Xuân Hà không giống như những tiểu cung nữ khác, nàng trước kia là làm việc ở cục giặt quần áo, quen dùng sức, khí lực thật khỏe. Tư Không Vịnh Dạ ở trong lòng nàng không thể động đậy, chỉ có vẻ mặt “sát khí” nhìn nàng. Y kiếp trước là lính đánh thuê, nếu làm ra vẻ mặt sát khí bức người, đối phương trực tiếp sẽ bị y với ánh mắt sắc bén dọa đến chân cũng đuối, chỉ bất quá y bây giờ là một tiểu hài tử mới bốn năm tuổi, lớn lên lại giống như búp bê, làm ra vẻ mặt như vậy không có chút lực sát thương, ngược lại còn có vẻ thập phần đáng yêu. Hé ra khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, nhíu mày, hơi bĩu môi, một đôi mắt hoa đào bởi vì trừng to quá có vẻ ngập nước, tựa như một tiểu hài tử đang bắt chước vẻ mặt thâm trầm của người lớn, làm cho Xuân Hà cảm thấy buồn cười. Xuân Hà ôm Tư Không Vịnh Dạ đang giãy giụa không ngừng về tới Cửu Hoa Cung, thấy đám tiểu cung nữ đang trộm lau nước mắt, trên người còn có mấy vết thương bầm và trầy da, vừa nhìn thấy Xuân Hà đã hướng nàng than oán. “Xuân Hà, tỷ đã trở lại, Tứ điện hạ không biết vì cái gì, vừa tỉnh lại đã không thích nơi này, không chỉ đá thái y đang định chấn bệnh ngã lăn, lại không để ý bọn muội cố ngăn trở, trực tiếp chạy ra ngoài, nếu xảy ra cái gì sơ xuất, vậy phải làm sao bây giờ a.” Xuân Hà buồn cười nhìn Tư Không Vịnh Dạ trong lòng, y tưởng nơi này là Hòa Trữ Cung của Hoàng hậu, vừa tỉnh dậy đã muốn chạy trốn, xem ra hai năm nay y thật sự bị tra tấn thực sự thê thảm. Bất đắc dĩ lắc đầu, Xuân Hà buông Tư Không Vịnh Dạ, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng y, ôn nhu sờ sờ đầu của y, cười nói: “Tứ điện hạ a, Người yên tâm, nơi này không phải Hòa Trữ Cung, nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, không có kẻ dám bắt nạt người, Hoàng Thượng thực cưng chiều Người, hoàng tử khác cũng không thể ở lại tẩm cung của Hoàng Thượng, chỉ có Người, đã ở trong này gần hai ngày, có thể thấy được Hoàng Thượng đối với Người tốt bao nhiêu, các tỷ tỷ nơi này cũng sẽ đối xử với Người thật tốt, tuyệt đối sẽ không khi dễ Người, Người không cần lo lắng nữa, cho nên Người cũng đừng chạy trốn nữa, được không?” Tư Không Vịnh Dạ cúi đầu, chưa trả lời, Xuân Hà nhìn y, đột nhiên nhớ tới thái y có nói qua, Tứ điện hạ sẽ không thật sự biến thành yếu trí chứ. Lúc nàng sắp buông y ra, nghĩ y thật sự là ngu ngốc, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu lên, không vội không chậm mở miệng: “Bây giờ là triều đại gì?” Ánh mắt hoàn toàn không phù hợp với tuổi của y, chín chắn, tràn ngập đề phòng, giống như một con sói nhỏ xa hang ổ. Xuân Hà bị y hỏi lại ngẩn ra, nội tâm nhất thời có chút lòng chua xót, này Tứ điện hạ còn không nhớ việc mẫu thân của mình tự sát, nhưng lại muốn y chết cùng, tuy rằng cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng bị phụ hoàng chính mình đưa đến nơi của Hoàng hậu, cuộc sống hai năm qua ngược đãi chịu khổ, hiện tại y cũng mới bốn tuổi mà thôi, không chỉ không biết thân thế của mình, hơn nữa đối với người chung quanh cũng tràn ngập đề phòng, không có một tia cảm giác an toàn, cũng thật sự là đáng thương. “Ai, nơi này là Đại Hoa triều, Người là đương kim Tứ Hoàng Tử.” Xuân Hà ôn nhu nhìn y, nội tâm trở nên thập phần dịu dàng. Nàng vốn là một người rất thích tiểu hài tử này, hơn nữa Tư Không Vịnh Dạ không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa thân thế cũng rất đáng thương, điều này làm cho bản năng làm mẹ của nàng trỗi dậy, hận mình không thể là mẫu thân của y, hảo hảo chiếu cố y. Hết chương thứ mười hai Gà bay chó sủa*: kê phi cẩu khiêu => chỉ tình trạng hỗn loạn. Hoa dung thất sắc**: dung mạo như hoa lại tái nhợt đi, ý nói các cung nữ bị bé Dạ làm cho xanh mặt.