Nguyệt Dạ

Chương 4

Tần Dạ trả tiền xong, hai người lên xe ngồi. “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Tần Dạ không chịu nổi nhăn mặt hỏi, không hiểu tại sao nhưng anh không chịu nổi bầu không khí trầm mặc giữa họ. Tần Nguyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt, muốn mở miệng nói nhưng không thể nào thốt ra lời. “Tần Nguyệt, cậu…” Tần Dạ đang muốn nói thì đột ngột dừng lại. Sự nặng nề và một chút đau thương hiện ra rất rõ ràng trên khuôn mặt Tần Dạ. “Anh, đừng hỏi.” Vẻ mặt muốn khóc đến nơi của Tần Nguyệt làm cho Tần Dạ choáng váng, anh chưa bao giờ biết em trai mình lại có biểu cảm đau đớn khổ sở như thế. Biểu cảm đó xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn giống như được chạm khắc tỷ mỉ, khiến cho người khác hoàn toàn đồng cảm và tiếc thương. Tại sao cậu lại đau khổ buồn rầu như thế, im lặng chiếm lấy cảm tình của người ta. Tần Dạ nhìn Tần Nguyệt một lúc lâu, cuối cùng dứt khỏi đường nhìn, lái ô tô về nhà. Nhà của Tần Dạ mặc dù rất rộng nhưng chỉ có một phòng tắm, vì thế hai người thay phiên nhau tắm rửa. Ngâm người trong làn nước nóng, Tần Nguyệt chậm rãi nhớ lại mình trước kia, vui vẻ, dịu dàng mà quan tâm. Chỉ có thể dùng tình cảm anh em đối xử với anh trai, Tần Nguyệt nghĩ, cậu không thể biểu lộ tình yêu cấm kỵ tận sâu trong tim mình, cậu không muốn anh trai ghê tởm cậu. “Nhà tôi chỉ có một cái giường.” Tần Dạ lãnh đạm nói, không chú ý đến một chút lúng túng và sợ hãi lóe lên rồi vụt tắt trong đáy mắt Tần Nguyệt. Điều này nghĩa là… “Trước cậu cứ ngủ với tôi đã.” Nét mặt Tần Dạ không chút thay đổi. “A, không, không cần, em ngủ ở sofa là được rồi…” Tần Nguyệt căng thẳng nên bắt đầu nói lắp. Cậu và anh trai ngủ chung giường, nghìn lần không được! Cậu vừa mới quyết tâm duy trì quan hệ anh em có khoảng cách với anh trai mà! “Đồ ngốc!” Tần Dạ nhìn vẻ mặt lúng túng của cậu, cảm thấy thú vị, không nhịn được khẽ cười, “Nhà của tôi chỉ có một cái chăn, cậu ngủ ở sofa thì lấy cái gì mà đắp?” Tần Nguyệt ngây ngẩn nhìn nụ cười đẹp đẽ của anh trai, sau một lúc mới hoàn hồn. “Nhưng em…” Cậu còn đang muốn chống chế thì thấy vẻ mặt Tần Dạ phút chốc trở nên lạnh lẽo. “Cậu như thế là không muốn ngủ với tôi?” Giọng nói của Tần Dạ rất lạnh, cảm giác muốn đóng băng. Họ không phải là anh em ruột sao, ngủ cùng nhau thì có vấn đề gì, tại sao Tần Nguyệt lại chống cự anh như thế? “Không phải…” Tần Nguyệt vô thức phủ nhận, sau mới phát hiện cậu kích động quá mức, vội vã giải thích, “Em, em sợ mình ngủ không tốt làm anh ngủ không ngon…” “Không việc gì.” Nét mặt của Tần Dạ có chút bớt giận, hóa ra Tần Nguyệt là vì thế nên mới không muốn ngủ cùng anh. Đêm khuya. Thay quần áo ngủ xong, Tần Nguyệt cắn môi đứng ở một bên nhìn chiếc giường được trải chăn đệm kia. Giường mặc dù rộng nhưng cơ thể của anh trai và cậu không nhỏ, hai người ngủ cùng nhau, chân tay thế nào cũng sẽ đụng chạm. “Cậu đang làm gì vậy?” Tần Dạ bất chợt xuất hiện phía sau lưng Tần Nguyệt khiến cậu càng thêm hoảng sợ. Tần Nguyệt quay đầu lại, ngửi thấy mùi sữa tắm nhè nhẹ trên người anh trai tỏa ra. Tần Dạ cầm khăn tắm lau mái tóc ướt, đặt nó lên bàn rồi đi đến trước tủ quần áo, rồi cởi áo tắm ra, để lộ cơ thể nam tính rắn chắc trần truồng. Tần Nguyệt nuốt nước miếng một cái, đôi mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của anh, ánh mắt cậu mơn trớn từng đường cong hoàn mỹ, bỗng chốc trong nháy mắt, toàn bộ máu trong cơ thể chảy vọt về một phía, toàn thân bắt đầu nóng lên, có một âm thanh trong đầu kêu gào ầm ĩ muốn cậu trực tiếp xông tới. Tần Dạ dường như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của em trai, mở tủ quần áo, lấy ra đồ ngủ mặc vào. “Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?” Anh vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt ửng hồng và ngơ ngẩn của em trai, tự nhiên cảm thấy có chút lo lắng. “Không, không có việc gì, em lên giường trước đây.” Tần Nguyệt còn chưa dứt lời đã nhanh chóng nằm trên giường, kéo chăn trùm kín người. Tần Dạ tắt đèn, rồi cũng lên giường, sau đó kéo chăn bông đắp vào. “Anh…” Trong bóng đêm, Tần Nguyệt cúi đầu khẽ khàng gọi. “Ừ?” “Ngủ ngon…” “Ngủ ngon…” Tần Dạ sửng sốt đáp lời, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn. Hai chữ đơn giản như thế nhưng chưa ai từng nói với anh. Tần Dạ vô thức dịch người sang phía Tần Nguyệt một chút, Tần Nguyệt cứng người nhưng lập tức tiếp nhận rồi thả lỏng thân thể. Kết quả là một đêm Tần Nguyệt ngủ không ngon. Mùi sữa tắm thơm thoang thoảng từ trên cơ thể anh trai phát ra khiến cậu gần như phát điên, cậu không thể khống chế mà nhớ đến cảnh tượng anh trai mặc quần áo trước mặt cậu, xuất phát từ bản tính của đàn ông, cậu có phản ứng sinh lý đáng hổ thẹn, nhưng không có cách nào làm dịu đi dục vọng đang bừng bừng trỗi dậy của mình, chỉ có thể chậm rãi kiềm chế tâm trạng, để bản thân không quay qua ôm lấy người đàn ông khiến cậu ham muốn đến mất hồn đó. Đây là đêm khổ sở nhất trong đời mà cậu đã từng trải qua. Một đêm thức trắng nên hôm sau rời giường Tần Nguyệt vô cùng mệt mỏi. Khi ngồi ở bàn ăn, ăn bánh sandwich Tần Dạ mua về, cậu chỉ thiếu nước mê man bất tỉnh ngay tại chỗ chỉ vì trằn trọc không ngủ được và áp lực quá lớn đêm qua. “Tần Nguyệt, cậu khó chịu sao?” Tần Dạ quan tâm hỏi han, hôm qua anh ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết Tần Nguyệt thức trắng đêm. “Em chỉ chưa quen với chênh lệch múi giờ thôi..” Tần Nguyệt ủ rũ ỉu xìu trả lời. Ăn xong bữa sáng, Tần Nguyệt thay băng gạc giúp Tần Dạ, chẳng mấy chốc sau thì nằm thẳng trên giường ngủ bù. Tần Dạ nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, không nhịn được giơ tay nhéo một cái trên má Tần Nguyệt, nhưng có lẽ do ngủ quá sâu, cậu không có phản ứng, chỉ hô hấp nhịp nhàng. Tần Dạ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Tần Nguyệt. Cậu nằm trên chiếc giường màu trắng, ánh mặt trời chói lọi xuyên qua khe cửa sổ rơi vào người cậu, mái tóc rối loạn không làm giảm đi vẻ đẹp trai của cậu. Ánh nắng chiếu rõ vân da tinh tế trên làn da vàng, dưới chiếc mũi thẳng là đôi môi mỏng màu hồng nhạt… Người em trai này của anh, đẹp trai đến mức chói lọi. Cứ thế anh im lặng ngắm cậu một lúc lâu nhưng đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Tần Dạ rời phòng ngủ đi đến trước cửa nhưng không mở ra. Từ mắt cửa anh nhìn ra ngoài một chút, sau đó anh mới mở cửa. “Hi!” Bên ngoài là cô gái tên Igarashi người Nhật Bản mà Tần Dạ từng hẹn hò. Tần Dạ không nhiều lời để cô đi vào phòng khách. “Có việc?” “Em nói với ông chủ anh mang theo em trai trở về, ông chủ bảo muốn gặp em trai anh đó.” Igarashi cười nói. “Nhiều chuyện.” Tần Dạ giật mình một chút mới nói. “Sao lại nói em như thế. Anh không phải không biết ông chủ rất thích anh, em trai anh biết anh ấy cũng không có hại gì đâu.” Igarashi nhún vai, bĩu đôi môi màu hồng nhạt. Tần Dạ im lặng. “Chẳng lẽ… Anh sợ ông chủ ra tay với em trai anh?” Tần Dạ cắn môi, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt cảnh cáo. “Yên tâm đi, người của anh… ông chủ sẽ không động vào.” Igarashi thuận miệng cam đoan, trong lòng nhớ tới tính chơi bời trăng hoa không ai sánh kịp của ông chủ cô. “…” “A, tối nay ông chủ sẽ đến bar, anh ấy bảo lúc đó muốn gặp em trai anh.” Cô bỗng nhiên nghĩ về điều gì đó, giọng nói trở nên rất nghiêm túc, “Nhớ nói rõ mọi chuyện với anh ấy.” “Biết rồi.” Tần Dạ nói, ánh mắt ra lệnh đuổi khách. “A, sao lại nhìn em thế chứ? Người ta chỉ là chuyển lời… Đi thì đi, bye bye.” Nói xong, cô nở một nụ cười ma mãnh, xoay người bỏ đi. Tiễn cô ra khỏi cửa, Tần Dạ trở lại ngồi xuống, trong lòng anh không yên tĩnh như vẻ mặt, trái lại vô cùng khó chịu. Ông chủ muốn gặp Tần Nguyệt. Làm việc cho ông chủ nhiều năm, Tần Dạ biết rõ tính trăng hoa của ông chủ. Nếu có một ngày ông chủ không trêu hoa ghẹo nguyệt, chắc chắn là mặt trời mọc ở đằng tây. Ông chủ sẽ không có ý nghĩ gì đặc biệt với Tần Nguyệt chứ? Tần Dạ vô cùng lo lắng tự hỏi, sau đó bỗng nhiên nhận ra anh đang lo lắng rằng Tần Nguyệt sẽ bị ông chủ đùa bỡn. Mặc dù ông chủ nam nữ đều không bỏ qua nhưng Tần Nguyệt không phải là đồng tính luyến ái. Nghĩ như thế trong đầu, tuy nhiên không rõ làm sao, trong lòng Tần Dạ có chút mất mát… Trời sẩm tối, ánh hoàng hôn lập lòe, Tần Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cậu vừa mở mắt ra, đang muốn ngồi dậy thì phát hiện trên người nặng chịch, hóa ra là anh trai đang ngủ ở một bên, bàn chân và bàn tay anh đặt ngang trên người cậu. Ngoài cửa sổ một màu đỏ cam, những đám mây màu đỏ nổi bật trên nền trời xanh thẳm, đã là lúc xế chiều. Tần Nguyệt không gọi Tần Dạ dậy mà chăm chú nhìn khuôn mặt điển trai tinh tế của anh trai thật lâu không chịu dời mắt. “Cậu muốn nhìn đến khi nào?” Giọng nói rầu rĩ của Tần Dạ truyền ra, hóa ra anh đã tỉnh từ trước đó. Hai má Tần Nguyệt đỏ bừng. Thật mất mặt, ngắm trộm anh còn bị anh bắt được… “Rời giường đi, đi ăn.” Tần Nguyệt thay một chiếc áo sơ mi và quần jean giản dị còn Tần Dạ mặc một chiếc áo phông màu đen và quần jean màu xanh đậm. Tần Nguyệt đang muốn đi ra ngoài thì bị anh trai cậu kéo lại. “Mặc thêm áo khoác vào đã.” Vẻ mặt lẫn giọng nói của Tần Dạ đều lạnh lùng nhưng lời nói quan tâm rất thật lòng. Trong ngực tràn đầy cảm động, Tần Nguyệt ngoan ngoãn mặc áo khoác rồi mới lên xe. Hai người đến ăn cơm ở một nhà hàng thượng lưu, phong cách trang trí hiện đại bên trong khiến Tần Nguyệt tấm tắc khen, cực kỳ yêu thích. Ăn tối xong, Tần Dạ trầm lặng lái xe nhưng không phải đi về nhà. Tần Nguyệt cảm thấy thắc mắc nhưng không hỏi, mặc dù cậu không biết anh trai muốn đi đâu, tuy nhiên cậu tin chắc anh trai không làm hại đến cậu. Lái xe đến trung tâm thành phố, Tần Dạ xuống xe, đỗ xe ở bãi đỗ tại công viên phụ cận, rồi mới dẫn Tần Nguyệt đến trước một quán bar trông rất nhỏ và tồi tàn. Trên cửa quán treo một tấm biển viết rõ tối nay không mở cửa của quán bar, nhưng Tần Dạ kéo Tần Nguyệt trực tiếp đẩy cửa đi vào. “A Dạ, anh đến rồi.” Giọng nói của phụ nữ truyền ra từ làn khói thuốc mỏng manh, Tần Nguyệt nhớ âm thanh này, đó là của cô gái người Nhật Bản. Ánh sáng trong quán bar mờ nhạt, chỉ có quầy bar là sáng hơn một chút, đầu bên kia truyền đến tiếng đàn violin buồn bã não nề, Tần Nguyệt nhìn kỹ mới thấy rõ một người ngoại quốc có làn da trắng nõn đang kéo đàn, mái tóc đen tuyền, đôi mắt màu nâu lấp lánh ánh nước, nhìn rất đau thương. Chỗ quầy bar còn có mấy người, ngoại trừ cô gái tên Igarashi người Nhật Bản, cậu không biết những người kia. Igarashi ngày hôm nay vẫn ăn mặc lộng lẫy như trước, áo Yukata xanh nhạt có viền ren trắng, dưới chân là đôi giày mũi nhọn màu xanh ngọc, hai tay đeo vô số trang sức bạc, tóc uốn xoăn, mặt trang điểm nhẹ, tô son môi đỏ thẫm, nhìn cô giống như búp bê, đáng yêu mà quyến rũ. “Hi, anh đẹp trai.” Cô đi tới, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn bên má Tần Nguyệt, thỏa mãn nhìn ánh mắt thoáng chốc tối sầm lại của Tần Dạ. “Dạ, ông chủ ở bên trong chờ cậu.” Người đàn ông tóc vàng ngồi trước quầy bar nói, nhấm nháp ly martini đang cầm trên tay. “Nguyệt, ở đây chờ tôi.” Tần Dạ nhẹ giọng dặn dò, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đóng kín bên cạnh quầy bar rồi đi vào. Tần Nguyệt đứng tại chỗ, không biết như thế nào cho phải, còn chưa kịp suy nghĩ muốn làm gì, tiếp theo đã bị Igarashi kéo đến bên cạnh quầy bar. “Mọi người tự giới thiệu đi, anh này là em trai ruột yêu quý của A Dạ đó.” Igarashi cười đen tối, toàn bộ cơ thể gần như tựa vào người Tần Nguyệt. “Hi, gọi tôi là Rex. Tôi là… đồng nghiệp của Tần Dạ.” Người đàn ông tóc vàng thân thiện cười cười. Nhìn gần, Tần Nguyệt mới phát hiện anh ta rất cao, ít nhất cũng cao hơn cậu. “Tôi là Tần Nguyệt.” Tần Nguyệt cười đáp lại. “Issa.” Người đàn ông tóc nâu ngồi ở mép quầy nói, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt để lộ sự kiêu ngạo. Không hiểu tại sao Tần Nguyệt có linh cảm cậu sẽ không thích người đàn ông tên Issa này. Người pha chế rượu đứng trong quầy bar cũng mở miệng nói, “Issa, đừng lạnh lùng thế chứ… Cậu ấy là em trai của Dạ đấy. Không phải quan hệ của các cậu rất tốt sao?” Giọng nói mang theo sự bông đùa, những lời khiêu khích này khiến Issa oán giận trừng mắt nhìn anh ta, mang whisky đang uống đến phía bên kia ghế sofa rồi ngồi xuống. Tần Nguyệt khó hiểu nhìn người đàn ông vừa trêu chọc Issa. “Issa mắc bệnh tâm thần phân liệt đa nhân cách.” Người đàn ông pha chế rượu mở miệng giải thích, “Cậu ta có một nhân cách gọi là Natasha, nhân cách này thích A Dạ điên cuồng, yêu đến mức mù quáng.” Issa bực mình mím môi, im lặng. Tình địch xuất hiện rồi, Tần Nguyệt nghĩ, nhưng không thể hiện ra điều gì mà chỉ lặng lẽ quan sát Issa, nhìn mọi cử động của đối phương. “A a, vẫn chưa giới thiệu… Tôi là Kim.” Người đàn ông ở quầy bar cười rạng rỡ nói. “Tần Nguyệt, người đang kéo violin gọi là Lotus, anh ta là con lai Anh Nhật.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Igarashi hiện lên một nụ cười mỉm, “Còn em, anh hẳn là biết rồi đúng không? Em là Igarashi Aiko, gọi họ là được rồi.” “Ừm. Được.” Tần Nguyệt trả lời. “Hôm nay cậu lần đầu tiên gặp mặt chúng tôi, ít nhất cũng phải uống hết chai này.” Kim lấy một chai whisky từ tủ rượu ra, đặt trên quầy bar, “Uống nó, tôi liền nói cho cậu mấy bí mật nho nhỏ của A Dạ.” Không chịu nổi sự nhõng nhẽo của Kim, Rex và Igarashi, kết quả Tần Nguyệt rót rượu trong chai whisky nồng độ cao ra uống. Nhưng có một vấn đề, Tần Nguyệt trước giờ chưa từng uống rượu. Nguyên nhân không uống rượu cũng chỉ vì tửu lượng của cậu cực kỳ kém. Cho nên sau khi Tần Dạ và ông chủ nói chuyện xong đi ra ngoài thì thấy Tần Nguyệt đang say mèm, kì thật cũng không có gì quá đáng, chỉ là cậu vừa cười ha ha vừa ôm hôn người khác, mặc dù chỉ mới biết họ chưa đầy một giờ. Tần Dạ nhìn Tần Nguyệt say sưa hôn môi Rex, theo bản năng kéo Tần Nguyệt ra khỏi người Rex, trong cơn giận dữ hiếm có lớn tiếng quát Igarashi, “Cô cho cậu ấy uống cái gì thế hả?” “Có gì đâu…” Igarashi vô tội nhún vai, “Một chai whisky thôi mà. Em đâu biết tửu lượng của anh ấy kém như vậy.” “Anh thật đẹp…” Tần Nguyệt say bét nhè thì thào nói. Tần Dạ cúi đầu, đúng lúc nhìn xuống đôi mắt đen lấp lánh của Tần Nguyệt. Ngay sau đó, Tần Dạ cảm thấy có vật gì đó nóng mềm từ từ dán vào môi mình. Tần Dạ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Tần Nguyệt chậm rãi phóng đại trước mắt, nhưng không có động tác gì, cứ để mặc cậu tùy ý cắn mút đôi môi anh. Rất lâu sau, Tần Nguyệt mới dần dần rời khỏi môi anh, cười ngây ngốc, ngã vào vai Tần Dạ ngủ mất. Vẻ mặt Tần Dạ trở nên lạnh lẽo, vừa mới quay đầu lại thì phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh. “Được lắm A Dạ, hóa ra quan hệ của cậu với em cậu là thế này.” Ông chủ đứng ở bên cạnh anh chứng kiến toàn bộ sự việc vừa diễn ra nhàn nhạt nói, “Vốn tôi muốn theo đuổi cậu ta, nhưng sẽ bỏ qua chỉ vì cậu.” “Fuck, các cậu!” Kim nói, vẻ mặt kinh ngạc. “Ôi chúa ơi… Tôi lần đầu tiên thấy tận mắt loạn luân đó nha…” Rex sợ hãi nói. Sắc mặt Issa chuyển thành màu xám. Kì thật lúc Tần Nguyệt say rượu, ngoại trừ Lotus ở bên ngoài, không một ai tránh khỏi bị cậu hôn. Tần Dạ mặt lạnh lùng, tóm lấy Tần Nguyệt say khướt, không thèm chào tạm biệt đã rời đi. Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng của Tần Dạ rất phức tạp, muốn tập trung lái xe nhưng không ngừng nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng và mềm mại vừa rồi của Tần Nguyệt. Tần Dạ kéo Tần Nguyệt say rượu vào nhà. Tần Nguyệt nửa tỉnh nửa mê, trong miệng vẫn nói lẩm bẩm những câu không rõ ràng, Tần Dạ bất đắc dĩ thả Tần Nguyệt xuống sofa, định tìm xem trong nhà có thuốc giải rượu không. Anh đang định quay người đi thì tay đột ngột bị nắm lại. Quay đầu thấy Tần Nguyệt nắm chặt tay anh, khuôn mặt vì say rượu mà ửng đỏ, cậu cười ngốc nghếch. “Anh, đừng đi…” Tần Nguyệt khẽ hé mắt, ỉ ôi nũng nịu nói. Tần Dạ im lặng một chút, mở miệng, “Trước hết cậu để tôi đi lấy thuốc giải rượu đã.” “Không được.” Tần Nguyệt kiên quyết từ chối đề nghị của Tần Dạ, ánh mắt mơ màng. Tần Dạ nhăn mặt, “Buông tay.” “Không được.” Tần Nguyệt vô cùng cương quyết, vươn tay kéo tay còn lại của Tần Dạ. Tần Dạ nhìn chằm chằm Tần Nguyệt. “Anh… Đừng rời khỏi em… Đừng đi…” Hai tay Tần Nguyệt không chịu buông ra nhưng giọng nói trở nên yếu đuối mềm mại. Tần Dạ vừa không biết làm sao, vừa không thể dùng bạo lực với Tần Nguyệt, đành ngồi trên tay ghế sofa. “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Tần Dạ bực mình hỏi. “Anh…” Tần Nguyệt mờ mịt gọi. “Gì?” “Anh… em…” Giọng nói của Tần Nguyệt càng ngày càng nhỏ, nói chưa hết câu liền biến mất trong cổ họng, Tần Dạ căn bản không thể nghe rõ. “Nói rõ ràng chút đi.” Tần Nguyệt lặp lại, nhưng Tần Dạ không nghe được gì hết. Bất đắc dĩ, anh phải ghé sát tai vào miệng Tần Nguyệt. “Anh… Em thích anh… Rất thích anh…” Giọng nói trầm thấp của Tần Nguyệt và hơi thở bỏng rát của cậu khiêu khích vành tai Tần Dạ, ngay cả gò má anh cũng bị phỏng bởi hơi thở của cậu. Tần Dạ ngây người. Tần Nguyệt nói… thích anh…? Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Tần Dạ xuất hiện chút phức tạp. Anh bình tĩnh nhìn Tần Nguyệt. Đôi mắt mông lung của Tần Nguyệt mở ra, sau đó cậu ngồi dậy, tay vẫn nắm chặt tay anh như trước. Con ngươi ngập nước của của Tần Nguyệt đẹp không thể nào diễn tả khiến Tần Dạ bỗng chốc bị mê hoặc. Khi anh tỉnh táo lại thì phát hiện anh bị đặt trên sofa còn em trai anh, Tần Nguyệt đang say đắm hôn cần cổ anh. Tần Dạ giật mình, vội vàng đẩy Tần Nguyệt ra, tuy nhiên sức lực của Tần Nguyệt thậm chí còn lớn hơn trong dự liệu của anh, đẩy vài cái nhưng cậu vẫn không rời khỏi người anh. Tần Dạ tiếp tục đẩy, Tần Nguyệt vẫn không di động, tiếp tục hôn anh, thò tay kéo áo phông của anh lên, lộ ra chỗ bị thương được băng bó cẩn thận bằng băng gạc. Tần Nguyệt đã say đến mức không biết trời cao đất dày, mặc kệ vết thương của Tần Dạ, trực tiếp luồn tay vào trong áo phông, vuốt ve phần da thịt trắng bóng mịn màng của Tần Dạ, hai chân làm càn mà dây dưa với chân Tần Dạ, ma sát tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp. Tần Dạ rất bực với hành động của Tần Nguyệt, muốn động thủ nhưng không dám thật sự động thủ, sợ làm bị thương cậu, chỉ có thể im lặng chịu đựng hành động của Tần Nguyệt. Tần Nguyệt thấy anh không chống cự, càng thêm mạnh dạn, dùng tay kẹp điểm nổi lên trước ngực Tần Dạ, không nặng không nhẹ xoa nắn cho đến khi nó đứng thẳng cũng không ngừng. Tần Dạ vì hành động này của Tần Nguyệt không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ, lúc phục hồi lại tinh thần thì vừa bực bội vừa xấu hổ, cố sức dùng chân đạp Tần Nguyệt khiến cậu ngã khỏi sofa. Qua một lúc lâu, Tần Nguyệt nằm trên mặt sàn không hề động đậy, Tần Dạ đi đến kiểm tra, phát hiện cậu đã ngủ mê mệt. Thở dài một hơi, anh khiêng cậu trở về phòng.