Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Chương 27 : Nguyệt Ẩn sơn trang phân đà

“Nguyệt Ẩn sơn trang” là một tổ chức thần bí trong chốn giang hồ không một ai biết sơn trang thần bí này nằm ở chỗ nào, cũng không biết chủ nhân của sơn trang là ai, càng không biết thực lực của Nguyệt Ẩn sơn trang mạnh mới mức nào. Mọi người chỉ biết rằng một người hải tặc hoàng hành khắp Mạc Bắc đột nhiên biến mất trên đất liền, tất cả 127 cao thủ vô duyên vô cứ như biến mất vào trong không khí. Hai năm trước sưu cao thuế nặng, Tổng đốc Lưỡng Quảng là Nghiêm Thiệu được người ta tìm thấy xác trong phòng. Còn gần đây người được giang hồ cử ra làm minh chủ võ lâm mới cùng với bọn tay chân đột nhiên bị lửa thiêu chết rất kỳ quái. Sau này mọi người mới biết rằng, cái người gọi là minh chủ võ lâm thực chất là một tên thải âm bổ dương tà ma, không biết có bao nhiêu con gái nhà lành bị hủy trong tay hắn; bên cạnh đó còn có khá nhiều truyền thuyết kì diệu lưu truyền miệng trong chốn giang hồ, mà đứng sua hết thảy mọi chuyện chỉ có một cái tên duy nhất – Nguyệt Ẩn sơn trang! Mặc dù không phải người trong giang hồ nhưng một sơn trang nổi danh kỳ bí luôn làm đề tài trong các câu chuyện phiếm ở trà dư tửu hậu cho nên đối với cái tên Nguyệt Ẩn sơn trang thì dù Phiên Phiên không có biết nhiều nhưng cũng có nghe tiếng. Nghe thấy Mộ Dung Nguyệt nói muốn dẫn nàng tới Nguyệt Ẩn sơn trang thì nàng cảm giác hình như mình đang nằm mộng. Không phải là nói tới cái sơn trang thần bí đó sao? Không phải đó là cấm địa trong giới võ lâm ư? Vì sao vương gia lại muốn dẫn nàng đi tới đó? Khoan đã, nghe giọng điệu của hắn thì dường như hắn không có ý định thả nàng về, rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành thế này? Cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng xuống, lần đầu tiên Phiên Phiên dám lớn tiếng cãi lại hắn: – Ta không đi! – Việc này không thể theo ý ngươi được! – thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, giọng điệu lạnh nhạt. – Vì sao? Vì sao lại bắt ta đi chứ? – nàng khó hiểu. Mộ Dung Nguyệt vốn đang nằm nhắm mắt đột nhiên giương to mắt ra, lạnh lùng nhìn nàng nói: – Ngươi muốn trở về phủ thế tử sao? – Hả? – hắn đang nói cái gì vậy? Chuyện này với chuyện nàng trở về phủ thế tử hay không thì có quan hệ gì chứ? Thấy nàng ngu ngơ, Mộ Dung Nguyệt không kiên nhẫn nói tiếp: – Nói ngươi phải đi thì nhất định ngươi phải đi, có chết cũng phải đi. – hắn dừng một chút rồi nói. – Lại đây, ăn mấy món lót dạ này đi! – tuy rằng giọng nói lạnh lùng, bá đạo nhưng trong có hơn vài phần quan tâm. Đấu không lại sự cường ngạnh của hắn, Phiên Phiên thấy không cần gây khó khăn cho cái bụng của mình nên nàng ngồi xuống, cầm lấy đồ ăn trên bàn, không khách khí ăn ngon lành. Miệng ăn miệng lầm bầm, hắn chỉ biết lấy thân phận mà áp bức nàng, làm vương gia thì giỏi lắm hả? Nếu cứ tiếp tục như thế này thid sớm muộn gì nàng cũng bị cái tên độc tài như hắn bức tới chết luôn. Một bên tức giận, một bên đói bụng, Phiên Phiên ăn càng ngấu nghiến, có lẽ thức ăn quá khô nên hai nàng nghẹn ngay cứng; một tay vỗ vỗ ngực, một tay vuốt cổ, khuôn mặt trướng ra đỏ bừng, hai mắt ứa ra lệ. Đang nhắm mắt dưỡng thần, Mộ Dung Nguyệt phát hiện có dị thường, mở mắt ra thì chứng kiến một màn nàng bị nghẹn thức ăn. Hắn sợ tới mức nhanh như chớp chộp lấy ly trà rồi ôm nàng vào ngực, đem ly trà mình đang uống dở rót vào miệng nàng. Một bên đổ trà, một bên vỗ về lưng giúp nàng nhuận khí, động tác mặc dù không tính là ôn nhu nhưng lại chăm sóc tỉ mỉ, tinh tế; hành động như thế này hoàn toàn không giống với tác phong làm việc của Oanh vương hắn. Vất vả lắm mới nuốt xuống đồ ăn, cuối cùng nàng cũng thở được bình thường nên cố ra sức hít lấy vài ngụm khí mới mẻ. Phiên Phiên thở phì phò, vẻ kinh hồn còn chưa có lui xuống; một màn kia cũng đã làm cho trái tim Mộ Dung Nguyệt sợ tới mức suýt nhảy ra. Biết nàng bây giờ nhất định sợ muốn chết, hắn rất muốn nói ra vài lời an ủi nhưng lại thốt ra tiếng trách mắng: – Ngươi ngu ngốc quá hả? Ăn đồ lót dạ cũng khiến chính mình nghẹn suýt chết hả? Thật vất vả ổn định lại khí thế mà lại bị người ta mắng, Phiên Phiên trở mặt gắt: – Ta nghẹn ta chết, ngươi quản làm cái gì chứ? Cảm giác bàn tay hắn nắm lấy eo chặt cứng, hơi thở nặng nề, Phiên Phiên dự cảm bão táp đã tới, nàng thấy hối hận vì mình đã không nói chuyện lịch sự mà đụng chạm tới hắn. Xem đó, muốn mạnh thì sẽ phải trả giá bằng tất cả. Quả nhiên, giọng điệu lạnh lẽo vang lên bên tai nàng: – Nếu ngươi có can đảm thì nói lại một lần nữa xem! – lời vừa mới ra khỏi miệng đã khiến Phiên Phiên im phăng phắc không dám hé môi nói lấy nửa chữ. Vừa lòng với sự kinh sợ của nàng đối với mình, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của nàng khiến Mộ Dung Nguyệt buông tay ra. Hắn cũng không có ý định để nàng ngồi xa mình mà bá đạo ép nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Ngồi bên cạnh hắn hơn nữa còn dựa sát vào nhau, gần gũi tới mức có thể cảm giác được cả hơi thở nhè nhẹ của hắn; điều này hại nàng không làm sao hô hấp được, giống như nếu không cẩn thận thì sẽ hít phải hơi thở của hắn làm cho mặt đỏ tim đập lợi hại, y hệt một tên tội phạm vậy! Trong lòng Phiên Phiên thầm rống lên, cái xe ngựa chết tiệt này khi nào tới chịu dừng lại chứ?! Nàng sắp ngạt chết rồi! Cuối cùng thì chiếc xe ngựa cũng khựng lại ngay chính thời khắc Phiên Phiên tưởng chừng như mình sắp tắt thở, nàng lập tức nhảy xuống nhưng vòng eo liền bị một cánh tay tráng kiện ôm chặt lấy, trọng tâm bị mất khiến nàng không giữ được thăng bằng mà ngã dúi vào lồng ngực đằng sau. – A!!!! – bị đụng mạnh lại sau nàng hét len, cơ thể của hắn được làm từ sắt thép hả, sao mà cứng rắn như vậy, chiếc lưng của nàng cứ như bị đâm thủng vậy, đau quá!!! Phiên Phiên cố giãy dụa khỏi lòng ngực hắn nhưng vẫn bị hắn ôm vào trước ngực nên nàng không khỏi chán nản. Nàng ngoái đầu lại nhìn hắn, hắn cũng đem ánh mắt sắc bén bắn trả lại nàng, miệng nhếch lên ra lệnh: – Đừng có nhúc nhích nữa! Bị dọa vì giọng điệu hung hung của hắn, Phiên Phiên thầm mắng chính mình không có chí khí rồi lại không dám cựa quậy nữa, chỉ có thể ấm ức tựa vào lòng hắn, không thể nào động đậy. – Thuộc hạ tham kiến trang chủ! – bên ngoài xe ngựa truyền đến một thanh âm nhún nhường trầm thấp, điều này như đang tuyên cáo chủ nhân của giọng nói này là một người có địa vị. Nghe thấy tiếng người bên ngoài lúc này Mộ Dung Nguyệt mới nhảy xuống khỏi xe ngựa sau đó xốc màn che lên bế Phiên Phiên xuống dưới. Chẳng kịp chuẩn bị gì thế mà Phiên Phiên liền bị Mộ Dung Nguyệt đụng chạm nguyên một ngày này… Ách, cho dù là đêm dài nhân tĩnh tốt lắm nhưng nam nữ thụ thụ bất thân thì việc này còn ra cái thể thống gì nữa. Dù gì hắn cũng là một vương gia, sao cũng không biết hai chữ “liêm sỉ” viết như thế nào hả? Phiên Phiên buột miệng khẽ nhắc: – Mau buông ta xuống! Dưới ánh trăng chỉ thấy hai gò má phấn nộn của nàng đỏ bừng lên vì thẹn thùng, mắt hạnh đen láy lóe tức giận. Đáy mắt Mộ Dung Nguyệt tràn ra ý cười, trong lòng tính toán tha cho nàng lần này vậy. Hai chân vừa mới chạm đất thì Phiên Phiên lập tức chạy cách vài bước để tránh bị bắt lại. Nhưng may mắn là Mộ Dung Nguyệt không có ý đi lên bước nào. Nương theo ánh trăng sáng tỏ, chỉ thấy chiếc xe ngựa dừng lại trước cánh cửa của một tòa viện; vả lại bây giờ trời đang vào thu, bóng cây thưa thớt lay động, lá cây rơi xuống kêu xào xạc khiến cho không khí có phần quỷ dị, nơi này không giống với một nơi có người ở. Chẳng lẽ đêm nay bọn hắn phải qua đêm ở chỗ này hả? Nghĩ vậy trên người nàng nổi lên một trận da gà. Mộ Dung Nguyệt cùng với người có bộ dáng thị vệ kia không biết đang nói những thứ gì, bây giờ hình như là đã nói xong nên hắn đi tới trước mặt nàng, dắt cánh tay bé nhỏ của nàng và nói: – Đi vào thôi! Oái, chẳng lẽ thật sự phải ở lại cái nơi quỷ quái này? Trong lòng sợ hãi, bước chân cũng chậm chạp hơn. Phát hiện ra sự chần chờ của Phiên Phiên, Mộ Dung Nguyệt nhíu mày hỏi: – Làm sao vậy? Phiên Phiên nuốt nước miếng, e ngại nhìn lại phía trang viện như bị quét một lớp sơn đen ngòm, rụt cổ, nhỏ giọng hỏi: – Đêm nay chúng ta phải ở trong này hả? – Chẳng lẽ ngươi muốn ngủ ở bên ngoài rừng? – Mộ Dung Nguyệt không cho rằng nàng sẽ thấy đó là một ý kiến hay. “Khụ! Khụ!”. Bị lời của hắn dọa, Phiên Phiên nhanh chóng phủ nhận: – Không phải, đương nhiên ta không có ý này, ta là đang hỏi nơi này chính là Nguyệt Ẩn sơn trang sao? – Không phải! – không muốn đứng nói mấy lời vô nghĩa ở bên ngoài, hắn trực tiếp kéo nàng đi vào. Trải qua một dãy hành lang trùng điệp, cảnh tượng trước mắt mở ra sáng lóa. Cảnh tượng rách nát khi nãy bên ngoài làm sao sánh bằng, quả thực đây chính là một cự trạch của một nhà giàu có! Một tòa nhà tọa giữa hồ nước, xung quanh là rừng cây, ở giữa dùng những mãi hành lang cong cong liên tiếp thông suốt, cầu cong, mái hiên, đình, đài… Nơi nào cũng được treo đèn lồng màu đỏ, không thể nào đếm được có bao nhiêu chiếc, đèn đuốc được thắp lên sáng trưng một khoảng rộng lớn; thậm chí trên mặt nước còn có mấy chiếc thuyền nho nhỏ dập dờn. Ánh đèn rọi xuống nước, nước lại phản chiếu lại ánh đèn, tựa như ảo mộng. Phiên Phiên không thể nào tin được cảnh tượng trước mắt mình, nàng dùng bàn tay nho nhỏ của mình làm một hành động thực đáng yêu là dụi dụi mắt; nhìn lại một lần nữa thì cảnh tượng trước mắt vẫn không có thay đổi, vẫn đẹp tới không nói nên lời. Nàng không phải đang nằm mơ đó chứ?! Sớm nhìn ra người bé nhỏ bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, Mộ Dung Nguyệt nhẹ giọng giải thích: – Nơi này là một phân đà của Nguyệt Ẩn sơn trang. Đi, ta đưa ngươi đi ngồi thuyền. – nói xong hắn kéo tay nàng đi tới bến thuyền nhỏ. Phiên Phiên bị khunh cảnh trước mắt hớp mất hồn nên chỉ có thể ngây ngốc để mặc hắn kéo đi. Ngồi trên thuyền, lại một phát hiện mới khiến Phiên Phiên mắt hoa đầu choáng; trên thuyền không có mái chèo, vậy làm sao để chèo thuyền đây? Chẳng lẽ muốn hai người họ dùng bốn tay đạp nước đi hả? Hay là dùng cả hai chân hai tay mới được? “Bùm” một tiếng, bọt nước nổi lên bốn phía, chiếc thuyền nhỏ tự động lướt nhanh về phía trước, Phiên Phiên kinh ngạc há hốc miệng. Nàng đang nhìn tới cái gì thế này? Vương gia.. vương gia có thể cách không đánh một chưởng vào trong nước khiến chiếc thuyền này tự động chuyển động, hắn có yêu thuật hả? Chẳng trách hắn lại khiến cho lòng người bị mê hoặc như thế, xem ra những gì nói về hắn bấy lâu nay không hề sai chút nào. Ô ô, hắn sẽ không bỏ rơi nàng chứ!