Nguyệt Ẩn Phiên Phiên
Chương 2
Nguyệt Dạ rừng, yên tĩnh quỷ bí, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu như quỷ mỵ. Có vài tiếng động vang lên, từ xa mà đến gần, cuối cùng ở một gốc cây đại thụ, một đoàn người đang ở trên ngựa hiện ra.
“Trốn rồi sao?” Một giọng nam nhẹ nhàng phi thường phát ra.
“Đúng như lời người nói, người nọ đã chạy ra thành.” Một Hắc y nam tử ở trên lưng ngựa chắp tay nói.
Mắt phượng tinh quang chợt lóe, lập tức ra lệnh: “Đi……”
Không đợi nói xong, xoạch, một giọt, giọt nước mưa = =? rơi xuống trán, chẳng lẽ trời mưa? Giơ tay lên kiểm tra, không phải mưa, một tia ẩn nhẫn tức giận trong đáy mắt hiện lên. Phi thân lên cây, quả nhiên, trên cây kia, thoáng hiện một bóng dáng nhỏ bé nằm nghiêng ở thân cây, đang ngủ ngon lành, nhìn về phía nước miếng lưu ở khóe miệng, phượng mâu híp lại toát ra vẻ nguy hiểm.
Đáng chết, đều do chính mình một lòng truy kích tặc tử kia, lại có thể không để ý trên cây có một nữ tử đang ngủ say như heo. Đúng vậy, đây là một nữ tử, tuy rằng nàng thân nam trang, nhưng là dựa vào chính mình đã gặp qua vô số người, trước mắt này dám can đoan,nước miếng trên mặt hắn là của nữ tử này, không thể nghi ngờ. Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ không ai dám ở trước mặt hắn như thế suồng sã, ngay cả hoàng huynh hắn cũng không dám, càng không nói đến là một nữ nhân.
Ân, nén giận, nhắm mắt lại, rốt cục không nhịn được, một cước đá ra, đem nữ nhân kia đá xuống dưới.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh hướng thẳng xuống phía dưới, từ độ cao như vậy, xác định dù có nhẹ cũng sẽ gãy cổ. Thở dài, một đạo ngân quang lòe ra, cách mặt đất khoảng ba thước, một cây ngân tiên cuốn lấy eo của nàng. Phát hiện,tại hoàn cảnh này mà nàng vẫn ngủ như heo, ngân tiên rút, nghe được bên tai truyền đến “Ba” một tiếng, cùng một tiếng hét thảm.
“A!” Đang ngủ say Ngô Phiêu Phiêu bừng tỉnh, đở lấy thắt lưng,aaaaaaaaaa, hai cái mũi nhỏ xinh xủa nàng, bị chảy máu rồi a.
“Ách, đau!” Nhe răng trợn mắt theo mặt đất đứng lên, Ngô Phiêu Phiêu thật sự không rõ tại sao mình từ trên cây rơi xuống, nàng rõ ràng đã chọn lựa kĩ một gốc cây phi thường tươi tốt, đại dong thụ, hơn nữa đã thử qua nhiều dáng ngủ, xác định dù có xoay người như thế nào cũng không thể rơi xuống nên mới an tâm ngủ, hiện tại như thế nào rơi từ trên cây xuống……
Ánh mắt nhìn về phía trước, một bóng đen cao lớn từ trên trời giáng xuống, hạ xuống lưng ngựa, đúng là dọa người a. Bóng đêm quá mờ ảo, nàng không thể thấy rõ đối phương diện mạo ra sao. Thương! Ngô Phiên
Phiên thiếu chút nữa bị dọa thành ngu ngốc trong đầu dần hiện ra hai chữ —- yêu quái!!!!!!.Từ từ, cái kia chính là “Yêu quái” vậy phía sau, hình như cũng còn rất nhiều “Yêu quái” Úc!
“Ô —” Đây là cái tình huống gì a? Vì cái gì lại xuất hiện nhiều như vậy yêu quái a? Chẳng lẽ nàng đã ngã chết sao? Trước mắt chính là âm tào địa phủ ngưu quỷ xà thần? Không thể nào, nàng vừa mới chạy khỏi nhà để đào hôn, lại ngã từ trên cây xuống mà chết, không phải là rất oan uổng sao.
Ngay trong khi nàng vẫn đang dắm chìm trong mộng tưởng, đang cố gắng định nghĩa cái yêu quái kia rốt cuộc là cái gì.
“Biến đi!” Chỉ 1 câu, không nghe ra trong giọng nói có chút nào tức giận,chỉ thấy đó là một giọng nam phi thường dễ nghe, mang theo cả khí phách trong ngữ điệu.
Ách, yêu quái sẽ nói tiếng người sao?
Từ từ đưa tay lên lau mũi, ở dưới ánh trăng, có thể xác định đó chính là máu mũi của chính mình a, Ngô Phiêu Phiêu rốt cục có thể suy nghĩ bình thường. Được rồi, nếu rơi cả người từ trên cây xuống, vẫn cảm thấy xương cốt đau nhức, thêm nữa lại còn có máu mũi, nói vậy nàng vẫn đang sống khỏe mạnh ở nhân gian a, như vậy trước mắt nàng, cái kia, cũng không phải yêu quái, vậy là người a?.Mà người nọ vừa mới nói cái gì nhỉ? Kêu nàng biến đi? Có lầm hay không? Cây này là do nàng tìm được trước, dựa vào cái gì mà phải nhường cho họ? Có thể nào bọn hắn muốn cùng nàng ngủ ở trên cây?
Nghĩ đến đây Ngô Phiêu Phiêu liền cảm thấy bất mãn, quát: “ Các ngươi phải biết thứ tự trước sau chứ, cây này là do ta tìm được,dựa vào cái gì muốn ta đi?. Tưởng chiếm lấy cây của ta mà dễ sao?
Chỉ biết các ngươi không phải người tốt, buồn ngủ thì tự mình đi tìm thân cây đi, đừng ở chỗ này nữa, trông chướng mắt lắm!”
Miếng vải đen che mặt, nhìn không ra biểu cảm ở trên mặt hắn, chỉ thấy hai hàng lông mày như cau lại, biểu hiện đối phương đã nhẫn nại đến cực hạn.
Ngô Phiêu Phiêu tựa hồ vẫn không ý thức được nguy hiểm, vẫn đang liều lĩnh hét:“Người phải biến đi chính là các ngươi a!”
“Vô phép!” Mấy tên hắc ý năm tử che mặt ở phía sau đồng thanh hét to một tiếng.
Bị hét lên bất ngờ, Ngô Phiên Phiên có chút giật mình, ù tai, cho tới giờ khắc này mới ý thức được địch và ta quả nhiên số lượng chênh lệch quá nhiều.
Một gã người hầu xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống xin tha mạng:“Chủ nhân, xin hãy cho thuộc hạ đi dạy dỗ tên Xú tiểu tử liều lĩnh kia.”
Một lúc lâu không thấy có mệnh lệnh, hắn ngẩng đầu lấy ánh mắt xin chỉ thị, đã thấy ánh mắt của chủ nhân đang yên lặng quan sát tên tiểu tử đó, nhìn không ra vui hay giận.
Tình huống hiện tại giống như có điểm dọa người, Ngô Phiêu Phiêu bắt đầu có điểm sợ hãi, người kia không phải là định giáo huấn nàng đấy chứ? Không được, ta phải nhanh chóng…. chạy thôi.
Nuốt nước bọt xuống cổ, cố kìm nén sự sợ hãi của bản thân, lấy toàn bộ sức lực, bình tĩnh nói: “Các ngươi đã như vậy muốn ngủ ở cây này, bổn thiếu gia liền nhương lại cho các ngươi đó! Không cần cảm tạ ta, nghỉ ngơi sớm đi nha, ta đi trước, cáo từ.” Nói xong, không để ý người quỳ dưới đất đang mở to mắt nhìn nàng, cứ thế chuồn đi.
Cười khẽ một tiếng, mắt phượng mâu nhìn theo bóng dáng nữ tử nhỏ xinh dần dần biến mất, khẽ động dây cương, quay ngựa lại nói: “Về phủ!”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
53 chương
3 chương
87 chương
226 chương
59 chương
135 chương
295 chương