Nguyên Vị Ngọt Ba Phần

Chương 20 : Vị thứ mười chín

Edit: Tiểu Lăng Lớn như vậy rồi, nhưng Tiên Bối vẫn rất sợ có tiếp xúc trên cơ thể với người khác. Song, khi được người đàn ông ôm vào lòng, lồng ngực ấm áp dán trên lưng, lòng cô lại vô cùng yên ổn, nước mắt vốn đang chảy dài cũng dần dần ngừng lại, như thể nơi đây là chốn về. Phòng khách cực yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng quả lắc đồng hồ đu đưa trên tường. Trên đỉnh đầu tựa cằm của anh, tiếng thở của anh cũng gần gũi lạ thường, gương mặt Tiên Bối cũng hậu tri hậu giác bắt đầu ửng hồng. Đây là tiếp nhận lời thổ lộ của cô sao? Xấu hổ quá… Hai cánh tay áp bên người cũng bắt đầu căng ra một cách không tự nhiên. Trần Chước phát hiện thay đổi của cô, biết cô gái nhỏ đang khẩn trương, nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra, ngược lại còn tăng thêm sức ở khuỷu tay, ôm cô chặt hơn. Động tác đầy sức lực của người đàn ông đến nhanh chóng như thế, Tiên Bối không kịp đề phòng, không khỏi “a” một tiếng. Trần Chước cho mình ôm đau cô, lập tức thả tay ra. Vừa thả ra một cái, cô gái nhỏ xinh yếu ớt trong lòng đã bật dậy, chạy về phòng, đóng cạch cửa lại. Từ đầu đến cuối, không quay đầu lại, mắt lại càng không liếc qua một tấc. Trong phòng khách, chỉ còn mình chiếc bóng cao lớn của Trần Chước. Trần Chước đứng nguyên đó, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, không nhịn được mà cong môi. +++ Tiên Bối dựa vào cửa, khom người thở dốc. Một hồi lâu sau, cô mới trượt ngồi xuống sàn nhà, nâng hai tay lên, chôn sâu mặt vào lòng bàn tay. Mặt vốn đã rất nóng, đã thế lòng bàn tay lại còn nóng hơn, như thêm dầu vào lửa. Không phải cô cố ý chạy trốn… Được rồi, đúng là cô chạy trốn, thật sự không tài nào… ở lại bên người ấy thêm một giây nào nữa… Tim đập nhanh sắp chết, bởi vì lời đáp lại và những hành động liên tiếp của anh, cho dù trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới những điều này. Mười năm qua, Tiên Bối luôn cho chuyện đối xử tốt với người khác, sẽ được đền đáp xứng đáng là ảo tưởng hão huyền, còn khó hơn cả lên trời. Người mình thích cũng thích mình, còn gì có thể sung sướng hơn chuyện này nữa? Nhất là loại người… từ trên xuống dưới, không đào nổi ra tý ưu điểm nào như cô… Cô thật sự sợ mình bỗng lên cơn nghẽn tim ngất trước mặt anh. Nhưng mà, thật sự rất vui… Vui ê ẩm, vui phát khóc… Hốc mắt nong nóng lộ ra từ giữa kẽ tay, cánh cửa gỗ sau lưng bỗng nhiên bị gõ nhẹ một cái. Tiên Bối kinh ngạc quay đầu lại, bên kia đã vang lên tiếng người, mấy chữ dịu dàng, là tên của cô. Song lần này lại khác đi chút ít, có thêm một tiền tố thân mật, đáng yêu hơn: “Tiểu Tiên Bối.” Trần Chước nói, anh cũng không cố che giấu vui vẻ trong giọng mình, “Ngủ ngon.” Anh thân mật thật tự nhiên, lại khiến những đóa hoa bé xinh trong lòng cô bừng nở. Tiên Bối cũng muốn cố gắng đáp lại một câu ngủ ngon, nhưng vừa rồi cô đã tốn quá nhiều năng lượng, mở miệng vài lần, cô phát hiện mình lại trở về trạng thái thì thào sợ sệt. Mở miệng trò chuyện, đã trở thành nan đề thế kỷ. Tiên Bối lúng túng, nhưng rất nhanh, cô đã nhìn thấy điện thoại trên bàn học. Chạy vội tới, chộp lấy nó, chạy về cạnh cửa, lích tích lích tích, Tiên Bối dùng tốc độ tay cực nhanh để gõ: “Ngủ ngon” --- Chỉ có mỗi “Ngủ ngon” thôi sao? Có quá tẻ ngắt không nhỉ? Cắn cắn ngón tay, Tiên Bối thêm một biểu cảm: “Ngủ ngon >▽