Nguyện Vì Anh

Chương 55 : Sét đánh ! Đổ mưa !

Hắn nằm thẳng trên giường, sắc mặt có chút tái đi, đôi lông mi nửa như khép lại. Thấy cô bước vào, hắn nở nụ cười, khóe miệng chậm rãi cong lên, bộ dáng rất mệt, nhưng vẫn nỗ lực gọi cô: “Nhóc.” “Em ở đây.” Nữu Nữu ngồi xổm trước giường cầm tay hắn, “Em không rời khỏi anh, anh cũng đừng bỏ lại em một mình.” “Anh không muốn em rời xa anh. . . . . .” “Vậy thì cả đời phải ở cùng nhau nhé, không bao giờ tách ra nữa.” “Nhóc ngốc. . . . . . Anh còn chưa cầu hôn em.” “Em đều đã đồng ý rồi, anh nhìn đi.” Cô giơ tay trái đến trước mắt hắn,viên kim cương trên ngón tay sáng lấp lánh rạng rỡ dưới ánh đèn. “Cái đó không tính, anh còn chưa nói lời cầu hôn với em mà. . . . . .” Hắn cố sức tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng tháo không được. Cô đành cởi nhẫn ra bỏ vào lòng bàn tay hắn, hắn cầm tay cô lên, chậm rãi chậm rãi một lần nữa đeo nhẫn vào ngón áp út cho cô, giống như hao hết tất cả sức lực, ngay cả đến giọng nói cũng đều mỏng manh thoáng qua như cơn gió. “Em nguyện ý. . . . . . lấy anh chứ? Thẩm Tư Kỳ. . . . . .” “Nguyện ý.” Cô tiến sát bên lỗ tai hắn nhẹ giọng trả lời. “Anh yêu em không?” Hắn mở to mắt si ngốc nhìn cô, yết hầu chuyển động lên xuống, muốn nói nhưng lại nói không ra lời. Cô nói: em yêu anh Đàm Vi, anh thì sao? Bàn tay to đang giữ chặt tay cô bỗng dưng trượt xuống, một giọt chất lỏng từ khóe mắt chảy ra, từ từ thấm ướt thái dương. Đó là cô chưa nhìn thấy qua đàn ông rơi lệ, không ngờ rằng nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng hắn là hóa thành hình ảnh dừng lại đến vĩnh viễn. “Đàm Vi!!” Bịch một tiếng, Nữu Nữu từ trên ghế sofa rơi xuống sàn nhà, xoa cái mông ê ẩm lớn tiếng kêu đau. “Ngã rồi hả?” Minh Nguyệt vội vàng từ phòng bếp chạy ra, nhìn thấy gương mặt cô bạn đẫm nước mắt mà chỉ muốn cười. “Lại nằm mơ rồi hả?” “Uhm.” Cô thấy buồn bực, “Canh nấu xong chưa?” Thật đáng ghét, giấc mộng này đã mơ nhiều lần rồi, mỗi lần đều chưa nghe được hắn thổ lộ hắn liền chết đi. . . . . . Phi phi, chết gì mà chết, nói gở không à! “Vừa múc xong cho cậu rồi đó. Hay cậu ngủ tiếp một lát đi, tớ đem vào bệnh viện cho?” “Tớ đi, buổi chiều không có việc gì.” Anh quản lý tâm địa rất tốt, biết cô muốn chăm sóc bệnh nhân, cố ý cho phép cô có thể tự sắp xếp lịch làm việc trong vòng hai tuần, chỉ cần không chậm trễ công việc là được. “Cậu nhìn xem cậu chịu đựng đến nỗi có quầng thâm mắt rồi kìa.” “A?” Đi đến toilet soi gương, quả nhiên hiện ra một bộ dáng tiều tụy vô cùng. “Do nằm mơ thôi.” Than thở một cái rồi xoay người đi tới phòng bếp rửa trái cây. Minh Nguyệt cùng đi qua giúp cô. “Sao lại mơ được giấc mơ đó hay vậy?” Mơ thấy người đã chết. “Không biết, có cách nói nào không ?” “Chu Công Giải Mộng nói mộng đều là ngược lại với cuộc sống, giấc mơ của cậu đây là chuyện tốt, sẽ tăng tuổi thọ đó.” “Phi. . . . . . tớ tăng tuổi thọ vậy Đàm Vi phải làm sao bây giờ?” “Cũng không phải nói hắn tuổi thọ ngắn.” Bị cô trừng mắt Minh Nguyệt cười hì hì, “Nói sai rồi, là phát tài lớn, hôm nay nói không chừng cậu có thể nhặt được tiền, đợi lát nữa bước ra khỏi cửa nhớ chú ý dưới chân.” “Bậy bạ. . . . . . Đã nằm mơ nhiều lần như thế mà ngay cả miếng thép cũng chưa nhặt được.” Nói là nói như vậy, Nữu Nữu vẫn hai tay tạo thành chữ thập âm thầm cầu nguyện dưới chân đột nhiên giẫm phải một tờ lão nhân đầu (100 tệ) màu hồng. “Nhặt được tớ với cậu mỗi người một nửa.” Minh Nguyệt thật sợ hãi nhìn cô bạn: “Cậu sức lực lớn quá ha. . . . . .” Tiền xu cũng có thể bẻ gãy. Rửa sạch một quả nho ném vào miệng, đột nhiên nhớ tới chuyện thú vị, lại phì cười ra tiếng. Bệnh hả trời? “Cười cái gì hả?” “Cười cậu lúc ở bệnh viện cho rằng bác sĩ nói xin lỗi. . . . . .” Cô cười ha hả, “Không sao hết” và “Rất xin lỗi” hình dáng của miệng khi phát âm khác nhau nhiều như vậy, đứa ngốc như cậu tiểu học không có học qua phiên âm Hán ngữ sao?” Nữu Nữu chật vật đỏ mặt. “Nhìn lầm thôi.” Khi đó thần kinh trong đầu đều trì độn, thấy bác sĩ đi ra khỏi phòng giải phẫu, thần sắc ngưng trọng, còn tưởng rằng sự tình không ổn. “Cậu còn ngất đi nữa, bác sĩ cứu xong lão đại lại đến lượt cậu, cậu còn. . . . . .” “Quên đi quên đi! Về sau không được nhắc lại việc này nữa!” Thật là việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, ngượng chết mất. Minh Nguyệt cười đến khóe miệng rút gân co giựt, rõ là. . . . . . Không biết nói cái gì cho phải, đứa nhỏ này vừa tỉnh lại phát hiện mình đang ở phòng cấp cứu, mơ mơ hồ hồ, khóc toáng lên, khuyên như thế nào cũng khuyên không được, còn cho rằng Nhất Nhất bọn họ lừa gạt cô ấy. Tức giận quá đến nỗi Cẩn Ngôn xách cô ấy đến phòng bệnh, nhìn thấy bệnh nhân có thể nói năng cử động, cô mới ngây ngốc tin rằng người nào đó còn sống. Nhưng lại nói thêm vận khí Đàm Vi coi như tốt, bị đâm xe người lao lên không trung rơi bịch xuống đất mà khi kiểm tra chỉ phát hiện ra não bộ trung tâm chấn động, bị gãy hai cái xương sườn, nội tạng cũng không bị thương. Trong quá trình giải phẫu huyết áp đột nhiên hạ xuống, khiến mọi người sợ hãi, nhưng rất nhanh cũng khôi phục lại. Cười cười cười, sớm thôi sẽ để Đông Tử thu phục cậu! Nữu Nữu trong bụng oán thầm, múc cháo từ trong nồi vào bình giữ nhiệt. “Khó trách lão đại càu nhàu,” Minh Nguyệt thở dài, “Em gái a hắn là gãy xương chứ không phải bị bệnh dạ dày. . . . . .” —- Đàm Vi càu nhàu không chỉ là chuyện bữa bữa đều là cháo và canh, còn có khuôn mặt cười cợt gian manh trước mắt này, đến đây không có một câu nào ân cần thăm hỏi, xoa cằm nói: “Tiểu Kỳ kỳ thế nào còn chưa tới nha, tôi đã lâu rồi không gặp cô ấy. . . . . ” “Cậu có thể đi rồi.” Hắn khách khí hạ lệnh đuổi khách. “Tôi tại sao phải đi? Tôi là đến thăm cô ấy chứ không phải thăm cậu.” “Rủa tôi hả.” Nữu Nữu đẩy cửa ra bất mãn trừng mắt hướng về tên miệng mồm ác độc kia, đi đến trước giường để hộp đựng thức ăn trên cái bàn nhỏ, hỏi bệnh nhân, “Đói bụng chưa? Cá hôm nay em đi chợ sớm mới mua được đó, tươi lắm nha.” Ngửi thấy mùi cá, liếc thấy đống cháo sền sệt, Đàm Vi phát ra một tiếng nôn khan. “Nấu gì thế? Cháo!” Mạc Tử Vực hưng phấn mạnh chà xát lòng bàn tay, “Cho tôi ăn với? Bữa trưa vừa nãy vừa vặn tôi cũng không ăn no.” “Ăn hết đi.” Đàm Vi khẳng khái vẫy tay, ăn hết cháo lại canh suốt tuần lễ rồi, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Loại người gì thế không biết. . . . . . Nữu Nữu giương mắt nhìn, nhìn người mặt dày nào đó ôm cái bát húp xì xụp cứ như là ngon lắm đấy. Trong phòng lại xuất hiện không ít lẵng hoa và giỏ trái cây, sắp biến thành cửa hàng hoa tươi hay trái cây rồi, cô vừa đổ canh ra vừa hỏi: “Lại có người đến thăm anh rồi hả?” “Uhm, vài người khách hàng.” Lườm thấy canh cá, Đàm Vi bi ai quay mặt. “Lát nữa ăn.” “Nguội sẽ không ngon, mau ăn đi. . . . . .” Múc một muỗng đưa đến bên miệng hắn, ngữ khí giống như dỗ trẻ con. Hắn chỉ trỏ vào mặt, đạt được một nụ hôn nhỏ nên không giận dỗi nữa, bưng bát lên ngừng thở một hơi uống sạch. “Đợi lát nữa mang ít trái cây về đi, để nơi này sắp hỏng đến nơi rồi, em và Đặng Minh Nguyệt mau giải quyết đi.” “Anh phải ăn nhiều vào, gia tăng dinh dưỡng.” “Sao có thể ăn nhiều như vậy. Hoa thì để ở tiệm Đinh Nhất Nhất bán đi.” “Bán xong tiền đưa lại cho anh hả?” Lườm hắn một cái, hắn còn cười ha hả. Thật đúng là bản sắc thương nhân! Bên kia thực khách ăn xong cháo lại cầm lấy một cái giỏ trái cây chọn chọn lựa lựa, Nữu Nữu thuận miệng hỏi, “Mạc tổng anh đem tới hả?” “Đừng gọi xa cách như thế,” Mạc Tử Vực phóng ra ánh mắt quyến rũ, “gọi anh Tà tử Vực hay Vực cũng được.” “Hoa Hoa.” “. . . . . . Shit. . . . . .” Phẫn hận chỉ vào giỏ đào ở trên bàn, “Cái đó là anh đem đến đó. Người khác tặng cho anh, anh ghét nhất ăn mấy thứ này, nhiều lông.” Nữu Nữu không nói gì. Đàm Vi nhịn rồi lại nhịn mới không một quyền đấm vô mặt hắn. “Tôi phải về công ty rồi, oh yeah. . . . . .” Mạc Tử Vực nhìn chằm chằm vào đống trái cây hai mắt nhấp nháy sáng lên, “Táo Fuji, tôi thích ăn nhất, bệnh nhân à chắc cậu ăn không hết đâu nhỉ? Bệnh nhân tặng cho hắn một chữ: “Cút.” Hắn cướp lấy hai quả táo vừa đỏ và bự rồi biến đi. Chỉ chốc lát cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Nữu Nữu còn tưởng rằng thực khách lại trở lại tiếp bèn cầm lấy một quả táo làm tư thế chuẩn bị ném, động tác ném bị sững lại sau khi nhìn thấy hai người đang bước tới, giống như bức tượng rất mắc cười “. . . . . . Ba mẹ?” “Không chào đón à?” mẹ Thẩm lạnh mặt bước vào. Đàm Vi cả kinh, vội đứng bật dậy tiếp đón. “Thực ngại quá, cháu còn chưa chính thức đi bái phỏng chú và dì, đã để cho chú dì tời đây trước.” “Cậu cứ nằm đi,” ba Thẩm vội vã ngăn hắn lại, “Trên người có thương tích đừng lộn xộn.” “Mời ba ngồi.” Nữu Nữu ném quả táo xuống tiếp nhận hộp quà trong tay phụ thân, nhìn mẹ lấy lòng, “Mẹ, mẹ cũng ngồi xuống đi ạ.” Mẹ Thẩm không để tới sự ân cần của cô con gái, hung hăng liếc cô một cái như muốn xẻo từng miếng thịt trên người cô vậy, đi đến bên giường hỏi bệnh nhân: “Thân thể sao rồi?” “Không có việc gì rồi ạ.” Mẹ vợ không ngồi xuống Đàm Vi cũng không dám ngồi, đứng nghiêm chỉnh giống một học sinh tiểu học đứng lên trả lời câu hỏi. “Nằm, nằm xuống đi, đứng làm chi vậy.” ba Thẩm tiếp lời, hỏi hắn có bị thương ở đâu. “Xương sườn gãy hai cái, ” Đàm Vi dựa vào đầu giường ngồi xuống, “Nhưng không có gì trở ngại.” Người cha vợ này nhìn vào ánh mắt là biết ngay ông là dễ nói chuyện, hắn không khẩn trương, nhưng mẹ vợ tương lai thì không thẹn xuất thân làm tuyên truyền, có đôi mắt chiếu lên người khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi. “Vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, động đến gân cốt không điều trị mấy tháng thì không khỏi được đâu. Cha mẹ cậu đâu?” “Không trở về ạ. Cháu bị thương không nặng, sợ bọn họ sốt ruột nên không thông báo ạ.” “Oh. Chuyện công ty thì sao?” “Không thành vấn đề, có phó tổng quản lý thay, Cẩn Ngôn cũng có thể hỗ trợ. Lại nói thương thế như vậy cũng không ảnh hưởng đến công việc ạ.” Xí, nhìn một già một trẻ tán gẫu hăng say như vậy, người không biết còn tưởng rằng là hai cha con ruột thịt kìa. Mẹ Thẩm bĩu môi mở nắp bình giữ nhiệt ra xem đồ ăn bên trong. “Nữu Nữu con nấu hả?” “Ngon lắm ạ.” Đàm Vi trả lời ngay. “Oh, con gái nhà tôi biết nấu canh mà tôi còn không biết nữa kìa, không muối không hương vị.” Câu nói đó làm mặt Nữu Nữu đỏ hồng. Mẹ Thẩm quét mắt về phía hai người trẻ tuổi, ho nhẹ một tiếng, nhưng cũng không hé ra câu nào. Mí mắt giựt một cái, Đàm Vi nghiêm cẩn nói: “Cháu rất xin lỗi chú và dì, thật ra đây là lỗi của cháu, cháu cùng Nữu Nữu ở bên nhau lâu như vậy, cũng không đi chào chú và dì, xin chú và dì tha thứ. Cháu lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ cháu, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không ạ?” “Nói xa như vậy làm chi?” A? Không chấp nhận? Cửa ải của mẹ vợ phải qua thế nào đây? “Mẹ. . . . . .” Nữu Nữu kéo vạt áo mẹ làm nũng, mẹ cô không để ý đến cô. Lại kéo tay ba, ba cô chỉ nhún vai. Mẹ Thẩm bắt đầu nhìn kỹ Đàm Vi, nói thật ra thì bà rất tức giận, cô con gái rượu nâng trên tay cưng còn không hết, nhưng tên nhóc này mấy năm trước bỏ lại bảo bối của bà đi ra nước ngoài không nói, hiện tại đã trở lại cũng không hiện thân ra, cứ làm như cô con gái rượu nhà bà không có ai muốn vậy? Nhưng dù sao nói đi nói lại, có thể vì Nữu Nữu quên đi cả mạng sống, ngoại trừ ba con bé ra đại khái cũng chỉ có thằng ranh này thôi. “Tôi nghe nói là vết thương cậu chưa khỏi hẳn, mấy tháng này không thể xuất viện.” “Không sao ạ, dì xem cháu bây giờ đã khoe hẳn rồi.” Đàm Vi đứng lên đi hai bước muốn chứng minh lời mình nói là thật, “Sớm có thể xuất viện rồi.” “Bác sĩ nói phải ở bao lâu thì cậu phải ở bấy lâu!” Mẹ Thẩm bất mãn nhìn hắn, “Gãy xương phải tĩnh dưỡng, tôi cũng không muốn con rể tương lai bị lưu lại di chứng.” Hắn ngẩn ra, hơi hơi cong lên khóe môi.”Vâng!” “Cậu nằm nghỉ ngơi đi, trong nhà còn có chút việc, chúng ta đi trước đây.” “Chú và dì đi thong thả ạ.” Kiên trì đòi tiễn hai người ra ngoài cửa xong, hắn xoay người dựa vào tường cười trộm, cười đến nỗi miệng vết thương cũng bị đau theo, vẫn dừng không được vừa hít không khí vừa cười vui vẻ, hệt như kẻ điên. Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, mẹ Thẩm một tay dí vào trán cô con gái. “Con bé chết tiệt kia! Chuyện lớn như vậy sao không nói với chúng ta một tiếng?” “Sợ ba mẹ mắng con. . . . . .” Nữu Nữu mè nheo nói, “Ba mẹ làm sao mà biết được?” “Biết cái gì? Biết chuyện nó về nước tìm con hay là chuyện xảy ra lúc học trung học?” Cô kinh ngạc.”. . . . . . Mẹ?” “Hừ, cũng không xem xem mẹ cô là ai, mẹ là mẹ con! Bớt chút thời gian về nhà theo mẹ học cách làm đồ ăn, con nấu cái món canh gì, chỉ biết cho người ta ăn có mỗi cháo, sắp phải lập gia đình cái gì cũng không biết, cha mẹ chồng tương lai sẽ chê cười con thôi.” Ba mẹ Đàm Vi biết được tin tức cậu con trai bị nhập viện, lúc đó bọn họ đang ở trên đại thảo nguyên Châu Phi xem mấy con báo, nhận được điện thoại vội vàng đặt vé máy bay trở về. Bốn vị phụ huynh âm thầm hẹn nhau đi uống trà, cũng âm thầm xác định chuyện của hai đứa nhỏ. Ngay cả hai nhân vật chính cũng không biết, Đàm Vi còn đang thu xếp để hai nhà cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm để thắt chặt thêm tình cảm, Đàm Ký cười nhạo: “Tán gẫu cái gì hả? Đều tán gẫu xong rồi, chờ thương thế của con tốt lên đi đăng ký trước, hai tháng sau thì cử hành hôn lễ.” Uhm. . . . . . Như thế mới phù hợp với phong cách của giáo sư Đàm. Lại nói thêm còn có một sự việc khá trùng hợp, hai bà mẹ khi gặp mặt cảm thấy giống như đã từng quen biết, khi tán gẫu mới nhớ tới trước kia quả thật đã gặp mặt, mẹ Đàm năm đó đến Trung Quốc du lịch, khi đi Hoàng Sơn vừa khéo gặp được mẹ Thẩm, hai người còn cùng nhau chơi vài ngày. Không thể tưởng được cách vài thập niên sau còn có thể gặp lại, rồi kết thành thông gia. “Duyên phận thôi, giống như anh và em.” Đàm Vi ngồi ở sofa há ra cái miệng rộng ngây ngô cười, “Nhóc. . . . . . Đi đăng kí thôi.” Cái ngữ khí gì đây! Giống như ác bá đùa giỡn con gái nhà đàng hoàng. “Đại gia, vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn.” “Anh xuất viện rồi.” “Anh xuất viện là do bác sĩ nói sao?” Từ sau khi biết được biết được ba hắn xuất mã hắn luôn luôn bị vây khốn bởi trạng thái phấn khởi, mỗi ngày đều níu chặt tay bác sĩ nói muốn xuất viện, cương quyết đem thời gian ba tuần lễ nằm viện trở thành nửa tháng. Nữu Nữu đem viên thuốc và cốc nước đưa tới, nhẹ nhàng sờ ngực hắn. “Có đau không?” “Có chút.” “Chườm nóng cho anh một chút nhé.” Cô cầm túi chườm nóng được bọc lại bằng khăn lông đắp lên chỗ bầm tím, bác sĩ nói như vậy có thể lưu thông máu chỗ máu bầm. Lồng ngực này nhiều tai họa quá, trước kia bị người ta chém cho một dao, hiện tại thì lại bị gãy xương. “Cái dây chuyền chữ Thập kia anh vẫn nên đeo vào.” “Không đeo, tương lai để cho con trai anh.” “Không thể là con gái a?” “Đều được, tốt nhất giống Đinh Nhất Nhất sinh Long Phượng Thai.” “Vậy phải xem bản lĩnh của anh rồi.” Lông mày nhíu lại, Đàm Vi kéo cô qua ngồi trên đùi mình. “Chỉ một mình anh cũng không được, còn phải nhờ em phối hợp.” Cúi đầu hôn lên bờ môi cô, cảm giác mềm mại trắng trẻo lập tức làm thức tỉnh bản năng, vội vội vàng vàng cởi bỏ quần áo của cô. “Ngừng!” Sợ đụng tới vết thương của hắn nên cô không dám cứng rắn đẩy hắn ra, chỉ có thể bắt lấy đôi tay tác loạn sờ mó kia. “Anh còn chưa khỏe hẳn đâu.” Đàn ông đều là động vật dùng nửa người dưới để suy xét, anh xem, ngay cả ho khan cũng không dám lớn tiếng còn muốn như vậy. “Anh hơn nửa tháng chưa được chạm vào em. . . . . .” “Nhịn!” Hắn phát điên mất, chổng vó lên nằm lại trong sofa, miệng dùng tiếng Ý than thở liên tiếp. Di động vang lên, bực bội nhấc máy, nghe xong một hồi thì chửi loạn lên, tính khí thật sự rất nóng nảy. Kẻ vô tội đáng thương nào chặn trước họng súng của hắn rồi hả? Nữu Nữu đồng tình âm thầm tiếc thương. “Ai vậy.” “Đông Tử.” Chiếc điện thoại di động ở trong tay hắn tới tới lui lui xoay. “Đặng Minh Nguyệt có phải đi Tây An rồi không hả?” “Uhm, họp với chủ dự án của bọn họ, tối hôm qua đi rồi.” Khó trách. . . . . . Hắn hừ một cái rồi cười. “Việc nhiều như vậy còn chạy ra ngoài.” Cô ngẩn tò tè nhìn hắn. “Nói ai vậy?” “Không nói cho em biết.” Hôn cô một cái rồi tức tốc rời đi, trong lòng buồn bực sắc đẹp ở trước mắt mà chỉ được nhìn không được ăn. “Không nói thì thôi.” Thấy bộ dáng hắn bực tức lại cảm thấy buồn cười. Con ngươi Đàm Vi chuyển động, si ngốc nhìn lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên khóe miệng cô, không tự chủ được giơ tay lên ấn. “Chọc nghiện rồi hả?” Cô che mặt lại. Hắn cười, kéo tay cô xuống hôn cô, tỉ mỉ mổ lên má lúm đồng tiền, một lần lại một lần, giống như vĩnh viễn không đủ vậy. Có phải bắt đầu từ lần đầu tiên gặp được cô nhóc béo tặng cho hắn que kẹo rồi như rơi vào hai cái lốc xoáy này đến nỗi thoát ra không nổi hay không nữa? “Lần đầu tiên gặp em, thời điểm đó em thắt hai bím tóc nhỏ, ăn cái kẹo que còn vương nước miếng trên miệng.” Hắn nói, “Thời gian qua thực mau, nhoáng cái là anh đã quen em được 19 năm rồi.” Tính sai rồi, đều lớn như vậy sao có thể còn chảy nước miếng. . . . . . 19 năm? Cô năm nay mới 24 nha. Nữu Nữu giật mình bẻ ngón tay, từ trung học cơ sở năm hai đến bây giờ. . . . . . “Không đúng, mười một năm.” “19 năm.” Phải không? Lại đếm ngón tay một lần nữa, vẫn là không đúng. “Anh tính lại coi, sơ trung hai năm, trung học ba năm. . . . . .” “Thôi được rồi, toán học kém cỏi như vậy thì tính làm sao được.” Xem thường người ta. . . . . . “Có thể treo nguyên cả hũ mỡ heo lên kìa?” Đàm Vi ha ha cười xoa bóp cái miệng vểnh cao hết cỡ của cô. “Đói bụng rồi, đi ra ngoài ăn cơm hay là ở nhà ăn?” “Ở nhà ăn,” cô đứng lên, “Em nấu.” “Miễn nấu canh!” Ý kiến lập tức được đề xuất, “Xào cho anh hai món.” “Vi Vi?” “Hửm?” Đây là gọi hắn hay là tỏ vẻ bất mãn? Nữu Nữu quay lại đến sát bên cạnh hắn ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ở chỗ vết thương cũ trên ngực. “Em xin lỗi nha, em không nên cãi nhau với anh, hại anh mất cả sinh nhật.” “Em không phải đã tặng quà sinh nhật rồi sao?” “Máu me nhầy nhụa đã ném đi rồi.” Cô cho rằng hắn nói quà chính là chiếc áo sơmi kia, bây giờ nhớ tới còn đứt ruột, gần 3000 tệ a. “Anh là nói em, em đã đem chính em tặng cho anh rồi.” Nghe giống như lời nói tùy ý nhưng cớ sao trong nháy mắt lại khiến cho hốc mắt cô đỏ au lên, vội cúi đầu mượn động tác sờ nhẫn gạt đi giọt lệ trong mắt. “Kỳ thực tối hôm đó chuyện giữa anh và Diệp Lam em đều nhìn thấy rõ hết, anh không hôn cô ấy là cô ấy hôn anh.” “Vậy em còn tắt máy cả đêm.” “Anh ôm cô ấy đó thôi. . . . . .” Cô có chút ngượng ngùng, “Em tác phong hồ đồ, sáng hôm sau mới nhớ tới chuyện không phải là như vậy , nhưng khi anh điện thoại tới lại nói dối.” Hắn cúi đầu đối diện với tầm mắt của cô. “Anh xin lỗi, về sau anh cam đoan sẽ nói thật với em mọi chuyện.” “Uhm. Hôm qua lúc đi làm Diệp Lam có gọi điện thoại cho em, chị ấy bảo em đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy sống hạnh phúc với anh. Aiz, Diệp Lam thật sự là một cô gái tốt, đáng tiếc không ở bên anh, bằng không hai người song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch.” Lời này Đàm Vi không thích nghe. “Vậy em gả cho cô ấy đi lưu lạc giang hồ luôn đi.” “Chúng em đều là nữ chỉ có thể đi Hà Lan.” Bị hắn trừng mắt nhìn, cô lắc tay hắn cười lấy lòng. Sau một lúc lâu cất giọng nhão nhoẹt nói, “Em luôn luôn muốn hỏi anh. . . . . . Em không xinh đẹp không thông minh bằng cô ấy, cũng không thể giống cô ấy có thể giúp anh về mặt sự nghiệp như vậy, anh có hối hận?” Hắn trầm ngâm một lát. “Anh và Cẩn Ngôn so với nhau, bỏ đi cảm tình mà nói, em càng thưởng thức ai hơn?” “Em nói anh không thể tức giận đó, đương nhiên là anh Cẩn Ngôn.” Tính khí tốt giàu tính nhẫn nại, Nhất Nhất người có tính tình bướng bỉnh thế còn bị thu phục, rất giỏi. . . . . Tất nhiên, hắn là thần của cô ấy mà. Đàm Vi cắn răng cười đến dữ tợn: “Vậy sao em còn lấy mình ra so sánh với Diệp Lam làm chi?” “. . . . . . A.” Không phải muốn được nghe câu này a lão đại. . . . . . “Nhóc ngốc.” Hắn ôm cô vào lòng, năm ngón tay từng phát từng phát chải vuốt mái tóc đã hơi mọc dài của cô. “Diệp Lam lớn lên từ nhỏ cùng anh, anh thích cô ấy, thưởng thức cô ấy, cô ấy là người bạn anh coi trọng nhất. Nhưng em thì khác, em khác tất cả những người khác, anh không biết nói lời ngọt ngào, chỉ muốn cho em biết em chính là người con gái mà anh muốn nắm tay đi trọn cuộc đời.” Oh yeah muốn thổ lộ sao? Nữu Nữu khẩn trương lên, cúi đầu cắn ngón tay nhỏ giọng nói: “Anh nói đi.” “Hửm?” “Đó. . . . . . Ba chữ.” “À, anh đói bụng.” “. . . . . .” Cả trái tim rộn rã như từ độ cao 5000 mét rơi bịch xuống hầm mỏ. “Vậy, bốn, bốn chữ cũng được.” “Anh rất đói bụng.” “. . . . . .” Đúng là gỗ mục không thể đẽo mà. . . . . . Ủ rũ đứng dậy đi tới phòng bếp. “Muốn ăn gì?” “Chỉ cần là món xào đều được, em không phải học được từ mẹ em nhiều món sao?” “Học được nhiều lắm đó!” “Trong tủ lạnh có gì thì xào cho anh món đó, anh muốn ăn cá kho tàu.” Năm nay ăn toàn canh hắn muốn ói lắm rồi. “Còn nữa em bỏ nhiều hạt tiêu vào, anh muốn ăn cay .” “Không cho!” Nữu Nữu tức giận, lấy rau từ trong tủ lạnh ra rửa. “Không biết vết thương còn chưa khỏe hẳn hả, còn dám ăn cay, không muốn sống nữa sao. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng không học được ăn chút dinh dưỡng gì đó, trở về liền chỉ biết ăn ớt ăn tiêu. . . . . . Aiz. . . . . . Nếu không thì nấu lẩu đi, anh không phải nói đã đói bụng sao, nấu lẩu dễ dàng. . . . . .” Lời càm ràm đột nhiên dừng lại, cô nghe thấy sau lưng có người kêu tên mình, hai giọt nước mắt to như hạt đậu không chịu sự khống chế liền lạch cạch lạch cạch nện xuống trên con dao. Đàm Vi dựa ở cửa phòng bếp nhẹ giọng nói: “Thẩm Tư Kỳ, anh yêu em.”