Nguyện Vì Anh
Chương 52 : Yêu một người phải cần lý do sao?
Trung tâm thương vụ đang tiến vào giai đoạn xin phê duyệt và cấp phép xây dựng, Thượng tổng phủi tay mặc kệ, cả ngày chỉ biết ở nhà bên cạnh vợ yêu và chơi đùa với các con, để Đàm Vi thay hắn bôn ba khắp nơi. Hắn thấy ấm ức vô cùng nên chửi ầm tên bạn khốn đó chỉ cần phụ nữ không cần anh em, Nhất Nhất đứng về phía ông xã mình còn nói đệm vào: anh em chính là dùng để bán đứng. Đàm Vi bị nghẹn đứng hình mắt trợn trắng, mắng xong vẫn ôm vẻ mặt đau khổ bán mạng vì người anh em của mình. Công ty của hắn cũng bận bịu, có khi buổi sáng ở Bắc Kinh buổi chiều liền bay đến Quảng Châu, ăn có bữa cơm thôi mà còn phải nhận vài cú điện thoại. Nữu Nữu đau lòng muốn chết, chủ nhật tìm lý do để không phải trở về nhà, ở lại phòng trọ hầm canh gà cho hắn bồi bổ thân thể.
Minh Nguyệt thật buồn bực sao cô bạn lại mua gà ác, đó là dùng bồi bổ cho phụ nữ?
“A, dù sao cũng đều là gà mà.” Đắt một chút có vẻ tốt hơn.
Minh Nguyệt cười nghiêng ngả. “Máy bay cũng là máy a. . . . . .” Nhưng đừng có bỏ vào mấy thứ như táo đỏ long nhãn gì gì đó a, đến lúc đó lão đại ăn vào liền biến thành yêu tinh. “Cậu chừng nào thì từ chức a?”
“Sao phải từ chức?”
“Các đồng nghiệp của cậu đều biết lão đại là bạn trai của cậu rồi, cậu còn ở lại Hoàn Vũ, người ta sẽ cho rằng cậu là gián điệp của Thiên Ký.”
“Bán đứng bí mật công ty là không đạo đức, nghiêm trọng hơn còn bị bỏ tù, biết không?”
“Đi tù?” Minh Nguyệt kinh hãi, “Cậu luôn bày la liệt khắp nhà, tớ đều thấy rồi!”
Nữu Nữu cảm giác đáng tiếc sâu sắc, nền giáo dục Trung Quốc thất bại, tiến sĩ chưa bước ra khỏi cổng trường cũng chỉ là ở trình độ này.
Ngồi xe đi công ty Thiên Ký thăm tù, vừa khéo gặp Cẩn Ngôn đang đi ra từ thang máy, xem ra Thượng tổng còn chưa hoàn toàn mất hết lương tâm. Phát hiện trong tay cô đang cầm bình giữ nhiệt hắn thật cao hứng, đi theo lên lầu muốn được ăn ké một chén canh.
Đàm Vi chặn lại, liếc cái bụng của hắn nói: “Còn ăn nữa, béo thành như vậy nên tuyệt thực đi.”
“Béo sao?” Hắn chán nản ôm cái bụng.
Nữu Nữu rất không lí giải nổi, vừa chăm con vừa phải đi làm, sao có thể béo lên được chứ? “Anh Cẩn Ngôn nếu tiếp tục béo nữa khẳng định Nhất Nhất sẽ chê anh.” Được lắm, một vị thần sắp biến thành phật Di Lặc.
“Cô ấy cũng nói anh béo lên không còn cơ bụng nữa rồi. . . . . .” Cẩn Ngôn thì thào, đứng dậy đi ra cửa.
“Canh gà còn chưa có uống!”
“Không uống , tớ đi phòng tập thể thao.”
Bị đả kích? Hai người ngơ ngác nhìn nhau. Nữu Nữu đi theo ra ngoài, muốn rèn luyện thân thể người đó quả nhiên không đi đến chỗ thang máy, trực tiếp đi cầu thang bộ. Lầu 16 a. . . . . . Tuy rằng là đi xuống lầu nhưng cũng hơi đáng sợ đó nha. . . . . .
Đàm Vi nhìn chằm chằm vào nước canh đen sì sì có chút nghi hoặc.”Đây là cái gì vậy?”
“Canh gà ác.”
Nhìn thấy trên nước canh nổi lềnh bềnh mấy quả táo đỏ thì trầm mặc một lát, hắn bưng lên miệng uống lên hai hớp, cười gượng: “Uống ngon, chỉ là dầu hơi nhiều.” Giống như nếm phải cái gì đó ngọt ngọt. . . . . . Là thuốc bổ cho đàn ông sao?
“Canh gà chính là thế, nhiều dầu mỡ. Uống không được thì đừng uống nữa.” Hắn gần đây bận quá, khóe miệng nổi lên nhiều nốt đỏ như kiểu bị nóng trong người vậy, sớm biết đã nấu cháo đậu xanh để hắn ăn cho mát rồi.
“Đợi nguội một chút lại uống tiếp.” Giơ lên tập tư liệu trong tay bất đắc dĩ cười, “Công việc chưa làm xong.”
“Em không gây ồn ào cho anh đâu.” Nữu Nữu ngoan ngoãn không phát ra tiếng, dựa vào sofa đánh giá văn phòng. Trên tường treo một bức chữ của danh gia, cái bàn đều là hàng của FARFALLA, cổ sắc cổ hương, cũng chỉ có tài năng của người Trung Quốc mới làm ra được kiểu gia cụ mang đậm đà phong cách Trung Quốc cổ xưa như thế. Ánh mắt lão nhân gia của nhà hắn thật độc đáo, nhiều năm như vậy FARFALLA ở Âu Mĩ được hoan nghênh vô cùng, người nước ngoài liền say mê mấy thứ đồ mang đầy thần vận của Đông Phương.
Đàm Vi lúc say mê trong công việc trong đầu không chứa nổi cái khác, bảng báo cáo xem xong mới đột nhiên nhớ tới trong phòng còn có một người, đang đứng ở trước tủ chơi đùa những chỗ chạm khắc. “Nhóc?” Hắn buông bút, “Hay về nhà đi, ở đây chán lắm.”
Cô đi đến trước bàn. “Có chuyện gì có thể sai em làm.”
“Em không hiểu những vấn đề này.”
Liếc liếc mắt một cái, trên giấy tất cả đều là các số liệu chi chít, đọc được nhưng không hiểu. “Có thể dạy em mà.”
“Một hai tháng không học nổi đâu ngốc ạ . . . . .” Hắn xoa xoa mái tóc ngắn của cô, châm điếu thuốc, di động bỗng nhiên vang lên “. . . . . . Diệp Lam?” Hàn huyên vài câu, cầm bút lên đánh dấu móc, chấm chấm gì đó lên bản tài liệu.
Nữu Nữu không dám lên tiếng, lặng lẽ đi vòng qua phía đối diện gục đầu xuống bàn nhìn hắn. Bút máy của hắn viết rất thích, đầu bút lông trơn dễ viết. Thật buồn bực, môn ngữ văn lần nào cũng thi trượt như hắn mà có thể viết ra loại chữ viết giống hệt thư pháp này ư? Có phải ai làm qua ông tổng đều phải luyện chữ, chữ Cẩn Ngôn viết cũng đẹp nữa. Chữ Gia Vũ giống như gà bới. Nhìn đi, cùng là đàn ông mà khác biệt quá xa. . . . . .
Cúp điện thoại Đàm Vi cúi đầu sửa tài liệu, thuận miệng nói: “Diệp Lam hỏi anh tiến độ ra sao rồi, đưa ra hai ý kiến.”
“Cô ấy thật có năng lực?”
“Rất lợi hại.” Thần sắc khó nén thưởng thức, “Thông minh, khả năng tiếp thu vấn đề nhanh nhạy, cộng thêm biết tiếng Ý, tiếng Đức, tiếng Anh, tài ăn nói lại tốt. Phụ nữ giống cô ấy như vậy thật hiếm.”
Người ta biết bốn ngoại ngữ, trên thương trường làm mưa làm gió, còn cô chỉ biết ru rú tại văn phòng viết viết lách lách. Nữu Nữu vuốt chân bàn một đường kêu soàn soạt: “Tiếng Anh của em cũng qua cấp 6. . . . . .”
“Có thể nói chuyện với người nước ngoài không ?”
“. . . . . . Một chút. . . . . .” Khẩu ngữ quá kém. “Em quá ngu ngốc há?”
Hắn thế mà gật đầu. “Em là Nhóc ngốc mà.”
“Anh mới ngốc,” cô trừng hắn, “Ngoài Good morning thì câu nào cũng không biết nói.”
“Anh có phiên dịch, sẽ không vấn đề.” Hắn cười đắc ý, nhéo khuôn mặt cô, “Về đi, anh còn vài tiếng nữa mới kết thúc công việc. Muốn anh tiễn em không?”
“Không cần, anh bận việc của mình đi.”
“Đúng rồi, tuần sau anh phải đi Quảng Châu, FARFALLA muốn ở bên đó mở văn phòng đại diện. . . . . .” Thanh âm dần dần nhỏ đi, ngòi bút gõ gõ trên bàn không biết là đang thì thào cái gì nữa.
Cô buồn cười, nhẹ nhàng “Ai” một tiếng, không phản ứng. Canh gà sớm đã nguội, thu hồi lại bình đựng canh đi ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tuần sau là sinh nhật hắn, nhưng hắn có khả năng sớm đã quên hết ráo. Tính ngày hắn có thể về trước ngày sinh nhật, Nữu Nữu cũng lười nhắc, lúc đó vừa khéo là cuối tháng đúng dịp phát tiền lương, cầm lấy tấm thẻ lương có giá trị dưới một vạn mà đi mua cho hắn một bộ quần áo làm quà sinh nhật. Vốn định hẹn Minh Nguyệt cùng nhau shopping, nhưng tâm trạng của cậu ấy không tốt, cũng không biết Đông Tử rốt cuộc có đi giải thích với cậu ấy không nữa, cô cũng không tiện hỏi. Hai người này thực khiến người ta phát sầu. . . . . .
Vào trong khu trung tâm mua sắm hai mắt như tối sầm lại, hỏng rồi, Đàm Vi thích nhãn hiệu nào? Bình thường lúc thu dọn quần áo cũng quên nhìn, cộng thêm cô căn bản không có khái niệm với trang phục của nam giới. Mù mờ ngỡ ngàng dạo qua một vòng, nhìn thấy nhãn hiệu Huge Boss, nhớ tới Nhất Nhất nói Cẩn Ngôn thích loại này. Cùng là đàn ông chắc Đàm Vi cũng thích thôi.
Cô bán hàng tươi cười niềm nở chào đón, đi theo bên người càng không ngừng giới thiệu đây là ×× mẫu mã mới này ×× rất thích hợp cho người đàn ông lịch lãm mặc. . . . . . Nữu Nữu lễ phép nói muốn tự nhìn ngắm, đuổi người nhân viên đi rồi. Tiện tay lật đi lật lại tấm yết giá của một chiếc áo sơmi: 2988! Thiếu chút nữa thổ huyết, một tháng tiền lương a. . . . . . Vẫn là mua cái cravat thôi, ít vải, giá cả hẳn là rẻ hơn chút.
“Hi. . . . . .” Trên hành lang có một cô gái mặc chiếc váy xanh có đai lưng vẫy tay.
“Diệp Lam!” Nữu Nữu vui sướng đi qua, “Thời gian này đi đâu vậy, không nhìn thấy chị đâu hết.”
“Về Hàng Châu, thăm bà nội hai tháng.” Cô nói bà cụ thời gian trước bị bệnh một thời gian, vừa ra viện liền đòi về quê ở mới chịu. Cô từ nhỏ thân nhất với bà nội, đương nhiên phải cùng về quê với bà a.
Khó trách người gầy đi không ít. “Chị đừng quá sốt ruột, bà nội cát nhân thiên tướng, lại nói cảnh vật không khí ở Hàng Châu rất tốt, càng thích hợp để bà dưỡng bệnh.”
“Đúng vậy a, bà cụ lớn tuổi rồi chỉ có thể chiều theo ý bà. Hơn chín mươi, đối với chuyện sinh tử cũng nhìn thấu rồi, chỉ muốn sau khi mất có thể được an táng ở quê nhà.” Diệp Lam lắc đầu cười, “Không nói vấn đề này nữa, em tới mua quần áo?”
“Uhm, xem caravat.”
“Tìm được chưa?”
“Còn chưa, em không biết chọn.”
“Để chị làm tham mưu cho, chị cũng đang muốn cho quà cho anh trai.” Cô lôi kéo Nữu Nữu đi đến trước quầy caravat, “Em mua cho Đàm Vi?”
“. . . . . . Oh.” Có chút ngượng ngùng.
“Chị biết, qua vài ngày nữa là sinh nhật anh ấy rồi. Yên tâm, chị không mách với anh ấy đâu, chờ đến ngày sinh nhật em sẽ cho anh ấy một sự kinh ngạc. Em muốn chọn kiểu dáng thế nào?”
Nhìn trước sau quầy mấy lần, Nữu Nữu cầm lấy một cái màu da cam tà sọc. “Cái này?” Vừa nãy cũng vừa ý với kiểu này, thoạt nhìn rất thời thượng hoạt bát.
“Rất đẹp mắt. Nhưng Đàm Vi thích màu sắc trầm tối, giống cái này.” Diệp Lam chỉ vào chiếc bên cạnh màu xanh lam, “Hoa văn và hình vẽ bên trên không quá nổi bật.”
Khó trách, trong tủ quần áo của hắn tựa hồ không có cái caravat màu sắc rực rỡ nào hết.
“Hoặc là cái này.” Cô lại chỉ vào chiếc có màu sắc gỉ sét, ngữ khí bất đắc dĩ lại oán trách, “Trước kia chị nói cho anh ấy biết thắt loại caravat này rất già cỗi, anh ấy còn không đồng ý đổi, cố chấp hệt như đứa con nít đó.”
“Oh. . . . . . Em còn không biết anh ấy thích loại nào.”
Diệp Lam nao nao, cười xin lỗi: “Chị hình như rất dài dòng, em đừng để ý.”
“Nói gì chứ,” Nữu Nữu cười để cái caravat trong tay về chỗ cũ, “Em để ý cái gì chứ.” Muốn trách thì trách bản thân lúc bình thường không tỉ mỉ, sở thích của bạn trai còn phải hỏi người khác, thật thất bại.
“Mua đi, nếu anh ấy dám không đeo em liền đấm cho anh ta một trận.”
“Em sao đánh nổi anh ấy a.” Chuyển tới quầy áo sơmi, bảng giá niêm yết đến mấy ngàn lận đau buốt tim a, dứt khoát cắn răng một cái, mua một chiếc áo sơmi trắng đi, màu trắng luôn không tệ. Cô bán hàng hỏi số đo muốn bao lớn, Nữu Nữu đột nhiên muốn đấm vào ót mình.”. . . . . . L?”
“XL.” Diệp Lam sửa lại. Cô bán hàng đi đến quầy ghi hóa đơn, cô chớp mắt đùa , “Làm bạn gái người ta thất bại quá.”
Nữu Nữu vuốt trán cười, vã mồ hôi. . . . . .
“Các em chuẩn bị mừng sinh nhật ra sao?”
“Mời bạn bè ăn bữa cơm .”
“Kêu nhiều bạn bè như vậy làm kì đà cản mũi a? Chị đoán anh ấy muốn ở riêng với em mừng sinh nhật.”
“Nào có. . . . . .” Mặt thoáng đỏ lên. Lấy ví tiền qua quầy thu ngân quẹt thẻ, hưởng ửng phong trào lấy hóa đơn, không thể tạo cho người nước ngoài có cơ hội trốn thuế. Đi lại hỏi cô ấy: “Sinh nhật ngày đó chị còn ở thành phố C không?”
“Khả năng là không, phải về sớm một chút thăm bà nội. Khát quá, xuống lầu uống chút đồ nhé?”
Dưới lầu có khu thư giãn, hai người gọi trà sữa trân châu ngồi xuống tán gẫu. Phụ nữ ngồi cùng nhau luôn có đề tài, quần áo a, đồ trang điểm a, minh tinh a, tiếng cười của Diệp Lam thanh thúy, như một loại chuông bạc leng keng chạm vào nhau rất dễ nghe, dáng vẻ lại xinh đẹp, gây chú ý, khiến cho bên cạnh không ít cánh mày râu vụng trộm nhìn qua. Cô ấy chính là một viên ngọc phát quang, phụ nữ nhìn thấy cô ấy chỉ có thể cảm tán ‘trời sinh Du sao cò sinh Lượng’. Nữu Nữu rất thành thật khen: “Chị xem đi mấy anh chàng ngoại quốc nhìn chị, ánh mắt đều bị định hình rồi.”
“Vì chị đẹp mà.” Cô tuyệt không khiêm tốn, đem mấy lọn trước ngực vén đến sau lưng. “Quá dài, mùa hè nóng thật, thật muốn cắt.”
“Chị để tóc dài rất đẹp.”
“Em cũng thích hợp để tóc dài, hồi nhỏ để tóc bím hai bên, giống búp bê sứ.”
“Ha ha. . . . . .” Nữu Nữu sờ sau gáy, mái tóc ngắn đã dài ra không ít chọc vào da ngưa ngứa, quá trình để tóc dài thực vất vả. “Như bây giờ khó coi muốn chết?”
“Hối hận vì đã cắt.” Diệp Lam thấy đáng tiếc thay cô, mái tóc đen mượt xinh đẹp như vậy nói cắt liền cắt, cố chấp. “Em không biết, khi đó Đàm Vi nhìn ảnh chụp của em, ngồi ở phòng làm việc đã khóc ấy.”
“A?” Hắn sao có ảnh chụp của cô?
“Thượng Quan gửi cho anh ấy qua mạng. Chị chưa thấy anh ấy từng khóc, chỉ là vành mắt rưng rưng, nhìn thấy chị còn nói là có hạt cát bay vào mắt.”
Nữu Nữu bỏ đá xuống giếng: “Anh ấy khóc có phải là rất khó coi hay không?” Âm thầm nhớ kỹ, đó là một nhược điểm, tương lai Đàm Vi dám trêu cô, cô sẽ đem chuyện này cười hắn.
“Anh ấy trốn tránh không cho chị nhìn.” Diệp Lam phì cười một tiếng, “Chúng ta ngồi đây nói xấu anh ấy, Đàm Vi biết được chắc tức chết mất thôi, chuyện vui của em và Đàm Vi chắc sắp tới rồi đúng không ?”
“Còn sớm a.”
“Cũng không sớm nữa đâu, gặp được một người đàn ông thật lòng yêu mình phải quấn thật chặt vào đừng để cho anh ta chạy thoát.”
Vậy còn chị? Nữu Nữu rất muốn hỏi, nhưng có chút nói không ra lời chỉ có thể để trong bụng, không thể phơi ra ngoài ánh sáng.
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đàn ông ấy cũng phải thích em.” Diệp Lam hào phóng, đoán ra lời trong lòng cô muốn nói. “Thực ra chị đã sớm biết mình không có hi vọng, vị trí của em ở trong lòng anh ấy ai cũng không thể thay thế. Chỉ là,” cô lấy ống hút chọc vào những viên trân châu, ánh mắt cong cong cố giấu đi vẻ bi thương, “Chị không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy anh ấy vẫn quay trở về tìm em.”
Đau lòng sao? Đau lòng.
Nữu Nữu ngu ngơ lấy tay ấn lên ngực, vì tình địch mà đau lòng đây cũng quá khôi hài đi. . . . . . Không đúng, Diệp Lam không phải là tình địch, bởi vì trong lòng Đàm Vi chưa từng có cô ấy. Nhưng vẫn kiềm chế không được bật lên tiếng thở dài, Phật nói rằng: không buông tha không nắm giữ, lại giữ tâm niệm lâu dài. Con người không tu được thành Phật chính là vì cầu không được, không nỡ buông tha, phụ nữ mà, làm chi cứ phải níu giữ một người đàn ông mãi không buông?
—-
Tiếng tít tít phát ra mãnh liệt, Gia Vũ điên cuồng gửi tin tức tới: Tớ bị thương tớ bị thương tớ bị thương rồi!!! Dọa cô sợ chết khiếp, hỏi ra mới biết được do chơi bóng rổ trật chân bị thương, may mắn thương tích không nặng, nghỉ ngơi một tuần lễ là tốt lại. Không phải lại đánh nhau với người ta chứ hả?
“Làm gì đến nỗi máu chiến thế!” Trong webcam là khuôn mặt khinh thường. “Mẹ nó, thằng nhóc Ấn Độ tên A Tam kỹ thuật chơi bóng không tinh còn khinh thường người khác, hừ, hắn che tớ tớ liền đụng hắn. . . . . . Nhảy xuống bị sái chân.”
Nghe ngữ khí này! “Vậy là cậu ra tay trước?”
“Tớ nhìn nó ngứa mắt, ba bước vượt rào cản, hắn cứ nằng nặc phải năm bước, còn trách trọng tài thổi còi nữa. Khuỷu tay tớ chỉ đụng phải hắn có chút xíu, hắn đau đến nỗi gào khóc kêu la, kể tội om sòm với đồng đội của hắn, tiếng Anh cùi bắp! Phát âm y hệt như người ngoài hành tinh.”
Nữu Nữu rớt mồ hôi rơi xuống đất. “Anh trai ơi anh ở bên ngoài phải chú ý đến hình tượng người Trung Quốc.”
“Hắc hắc biết rồi, tên Ấn Độ A Tam kia không có ai thích hết, ai cũng muốn đấm cho hắn một trận. Mua quà sinh nhật cho lão đại chưa?”
“Mua rồi.” Chạy về phòng ngủ lấy ra túi đồ đưa hắn xem, “Áo sơmi.”
Gia Vũ thấy rõ nhãn hiệu trên túi. “Hàng hiệu nha, cậu chừng nào thì mua cho tớ một cái đây?”
“Chờ đến ngày cậu đặt chân về đến tổ quốc.”
“Còn sớm. . . . . .” Nhụt chí rồi. “Aiz, lần trước chiếc áo ngủ kia như thế nào? Lão đại thích chứ?”
“. . . . . .” Nữu Nữu vẻ mặt đầy hắc tuyến, rõ ràng là tặng cho cô quà vì sao muốn hỏi Đàm Vi có thích hay không?
“Ha ha đỏ mặt rồi kìa!” Hắn chỉ vào camera cười rất háo sắc, “Rất lộ hàng đó, lão đại khẳng định là thích.”
“Phi. . . . . .” Cô ôm khuôn mặt nóng rực bó tay với cậu bạn. Không dám nói cho hắn nghe cái áo ngủ đó đã bị người lòng dạ hẹp hòi lão đại kia xé rách rồi, khâu lại rồi nhưng vẫn bị bỏ xó. (đàn ông quả thật vừa sắc lại vừa ích kỉ . . . . .)
Nhìn nét mặt cô ngượng ngùng Gia Vũ cười càng điên cuồng hơn, khiến cô muốn offline ngay tức khắc, khóe miệng hắn mới run rẩy nén cười. “Mua áo sơmi làm gì chứ, đắt như vậy, còn không bằng dùng 9 đồng thu phục hắn.”
“A?” Nghe không hiểu.
“Lấy giấy chứng nhận kết hôn a Nhóc ngốc.”
“Gì mà suy nghĩ xa thế.” Cô đối diện với camera nhảy dựng lên. Thấy hắn bỗng nhiên quay đầu nói câu gì đó, chân cà nhắc bước đi, một lát sau cầm theo cái hộp quay lại. “Cái gì vậy?”
“Anti virus software, trong máy tính tớ bị virut rồi.”
“Mua ? Không lên mạng tải xuống?”
“Trên mạng đặt mua, mất 60 đô đó. Bên này không có phần mềm lậu, lên mạng tải xuống cũng không thể dùng. Shit, tớ phát giác tớ sau khi đến nước Mỹ thì tính cách càng ngày càng cao thượng, sử dụng phần mềm đều dùng loại có bản quyền.”
Nữu Nữu khen ngợi giơ lên ngón tay cái, Gia Vũ đích xác càng ngày càng cao thượng, lúc trước thích trộm QQ, đổi mật mã của bạn chat, hack ảnh, hòm mail của người ta làm toàn mấy chuyện như thế, hiện tại cư nhiên sử dụng phần mềm bản quyền! “Hai ngày trước Nhất Nhất nói có học sinh cấp ba đi theo tán tỉnh cậu, còn là nữ sinh người Mĩ nữa, thật hả? Hạ Mông nói với cậu ấy đó.”
Máy camera bên kia độ phân giải thực sắc nét, tinh tường nhìn thấy sợi gân xanh trên trán Gia Vũ nổi thẳng lên. “Nha đầu chết tiệt kia. . . . . .” Không biết là mắng Nhất Nhất hay là mắng Hạ Mông.
“Cô bé đó mấy tuổi a?”
“Mười sáu mười bảy. Bên này mấy đứa con gái sao trưởng thành sớm thế không biết, vừa thấy mặt liền hỏi người ta số điện thoại, còn chủ động hẹn. . . . . . Ha ha. . . . . .” Hắn toét miệng cười không nói thêm.
Không nói cô cũng hiểu. “Gia Vũ a phải bảo vệ tốt bản thân. . . . . .”
“Tới địa ngục đi!” Mắng vài câu rồi cười, “Mười mấy tuổi thì biết cái gì a, một đám con nít ranh, biết cái gì gọi là yêu sao, chỉ biết chơi bời. Aiz, Nữu Nữu, cậu còn chưa có dẫn lão đại về nhà?”
“Chưa.”
“Nói cũng chưa nói đúng chứ? Lần trước tớ gọi điện thoại về nhà, mẹ cậu vừa khéo chơi mạt chược ở nhà tớ, còn càu nhàu với tớ nói cậu đi coi mắt vài lần tự dưng không đi nữa. Cậu cũng nên nới với người trong nhà một tiếng, lão đại 28 tuổi rồi không tuổi trẻ nữa, già như vậy kéo dài thêm nữa làm gì. . . . . . Alo!” Nói nửa ngày phát hiện ánh mắt cô bạn dao động, hắn hét to một tiếng. “Có nghe tớ nói không hả?”
“Gia Vũ.”
“Hửm?”
Nữu Nữu nhìn chằm chằm vào màn hình có chút mờ mịt. “Tớ không biết cậu ấy trở về là vì yêu tớ hay là muốn bồi thường cho tớ.” Trẻ nít ranh không hiểu thế nào là tình yêu nam nữ, vậy thì hắn và cô của lúc xưa thì sao?
Miệng Gia Vũ khép lại rồi mở, mở rồi lại khép, giống con cá. “Cậu, cậu sao lại hỏi như vậy. . . . . .”
“Không có gì.” Cào tóc vài cái, cô bỗng nhiên nở nụ cười, “Cậu và Hạ Mông khi nào thì kết hôn nha?”
“Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng nghe con bé chết tiệt kia nói chuyện làm gì.” Hắn thần bí vô cùng dựng thẳng bàn tay lên dán tại bên miệng, “Tớ chuẩn bị tháng sau cùng Mông Mông đi Las Vegas chơi, chỗ đó có thể đăng ký kết hôn.”
“Thật sao? Đăng ký xong rồi làm sao bây giờ? Ngưu Lang Chức Nữ a.” Một người ở Atlanta một người ở Newyork, cách xa như vậy.
Gia Vũ sâu sắc cảm nhận được sự vũ nhục: “Cậu mới là Ngưu Lang đó.”
Truyện khác cùng thể loại
173 chương
6 chương
16 chương
51 chương
70 chương
60 chương
28 chương
153 chương