Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn
Chương 32 : Cửu Diệu Thánh Tôn
Dẫn Ma Âm đi xuyên qua vô số băng điêu về sau. Cuối cùng 2 người đến trước một khối băng lớn. Khối băng này lớn tựa một ngọn núi. Nhìn qua thì ở trong hàng ngàn ngọn núi băng ở đây liền lộ ra có chút tầm thường. Thế nhưng là Doanh Thiên lại đứng nhìn khối băng này thật lâu.
Nửa ngày về sau hắn mới vươn ra tay của mình. Tại trên khối băng này vuốt vuốt. Sau đó hắn lẩm bẩm cái gì đó. Chỉ thấy ngay lập tức. Trên khối băng xuất hiện liên tiếp các phù văn cổ lão, những phù văn này nối tiếp nhau tạo thành một cái kỳ ảo đồ án.
Đồ án hình thành về sau này. Liền xuất hiện một cánh cửa trên khối băng. Doanh Thiên đẩy cửa đi vào. Ma Âm cũng liền k chậm chễ vào theo. Sau khi đi vào, cánh cửa liền biến mất. Mọi thứ lại khôi phục vẻ thê lương vốn có của nó.
Đi vào tảng băng về sau. Xuất hiện trước mắt 2 người chính là một toà vô cùng nguy nga đại điện. Giống như bên trong khối băng là tự thành thiên địa. Đại điện này tản mát một cỗ khí tức rét lạnh vô cùng. Liền xem như Ma Âm một cái Cực Âm Thể này cũng có chút k chịu nổi mà run rẩy. Bởi vì nơi này nhiệt độ thật quá mức rét lạnh.
Trong đại điện trên cao kia có một khối lớn băng điêu, tại trong băng điêu có thể nhìn thấy một cái thân ảnh nữ tử. Nữ tử này thân không có mặc y phục. Hơn nữa cũng không có sinh mệnh khí tức. Hiển nhiên nàng đã chết từ lâu. Thân thể của nàng liền được bảo toàn tại trong khối băng này.
Doanh Thiên bước tới gần. Hắn nhìn nữ tử này không rời, trong đầu hắn lại hiện lên mấy cái hình ảnh, một cái nữ tử lạnh lùng, một cái trung thành nữ tử. Hắn thở dài, bởi vì đoạn ký ức kia thật quá xa xưa.
“Nàng là ai”. Ma Âm nhẹ giọng hỏi.
“Một cái thật tốt nha đầu”. Doanh Thiên giọng nói có chút hư thực.
“Công tử đưa ta đến đây là.......”
“Lấy nàng truyền thừa, suy nghĩ kỹ, truyền thừa thánh tôn, không phải ai cũng có tư cách nhận, thêa nhưng là ngươi thích hợp. Vấn đề là ngươi có dam hay không nhận”. Doanh Thiên nghiêm túc hỏi.
Ma Âm là một cái người thông minh. Nàng hiểu rõ lời Doanh Thiên, nàng hỏi lại:” Có cái gì hung hiểm”.
“Tiếp nhận thử thách, vượt qua liền nhận được nàng truyền thừa, vượt không qua ngươi liền chết tại trong này, thế nào?”. Doanh Thiên nhìn nàng giải thích.
Ma Âm nhìn chằm chằm nữ tử kia, sau đó lại nhìn Doanh Thiên, cuối cùng nàng hít sâu một hơi, sau đó nghiêm nghị đáp:”Ta tiếp nhận thử thách”.
“Tốt” Doanh Thiên đáp 1 câu, sau đó hắn vung tay lên. Chỉ thấy tại trước khối băng kia. Mặt đất bắt đầu thay đổi. Trong chốc lát liền xuất hiện một cái hàn đàm. Hàn đàm này bốc lên từng mảnh hàn khí vô cùng lạnh lẽo. Người thường hít phải môt hơi này hàn khí đảm bảo trong nháy mắt liền đông thành tượng băng. Cho dù Ma Âm có được Cực Âm Thể này nhìn thấy hàn đàm này nàng cũng k khỏi run rẩy.
“Bước vào đi.Hấp thu hết hàn khí là vượt qua. Chống chịu không được ngươi liền bị đông đá trong đó”. Doanh Thiên k mặn k nhạt một câu.
Ma Âm cắn răng một cái. Không chần chừ liền nhảy vào hàn đàm. Ngay lập tức, một làn băng tinh lập tức lan toả bao trùm lấy thân thể nàng. Tại trong băng tinh, Ma Âm liền cảm thấy linh hồn mình, chân mệnh đều như muốn đóng băng. Nàng giật nảy mình vôi vàng vận chuyển công pháp. Thế nhưng là đều không làm nên trò trống gì. Nàng chỉ cảm thấy ý thức của mình dần trở nên mơ hồ.
Ngay tại thời khắc này, một cỗ tin tức mãnh liệt truyền vào đầu của nàng:”Cửu Diệu Băng Tâm Quyết”.
Ma Âm không phải cái gì ngu ngốc người, ngay lập tức nàng theo lộ tuyến vận chuyển bộ công pháp mới kia. Chỉ thấy hàn khí trong hàn đàm lấy một phương thức kỳ diệu mà đi vào trong thân thể nàng, mặc dù vẫn có chút đau đớn thế nhưng là nàng có thể chịu đựng.
Một canh giờ sau, không sai biệt lắm hàn đàm hàn khí bị nàng hấp thu gần hết. Ngay tại lúc nàng tưởng chừng như sắp vượt qua. Thì một cỗ hàn khí khác từ dưới đáy hàn đàm kéo lên. Hàn khí này còn mạnh đâu chỉ mười lần so với trước. Ma Âm vội vàng vận chuyển công pháp. Thế nhưng là cỗ đau đớn này căn bản chịu không nổi. Nàng muốn đi ra.
Thế nhưng khi nàng chuẩn bị đứng lên, ánh mắt nàng chạm tới Doanh Thiên ánh mắt. Nàng chỉ thấy trong đôi mắt Doanh Thiên một mảnh lặng lẽ. Ánh mắt này giống như là in vào trong tâm nàng. Cuối cùng nàng vẫn là ngồi xuống. Cắn răng chịu đau đớn. Có lẽ đây là một lần thống khổ nhất từ trước đến nay trải qua.
Trải qua 3 canh giờ. Một tiếng oanh minh vang lên, chỉ thấy Ma Âm từ hàn đàm bước ra. Quần áo trên người nàng đã bị đông đá rồi vỡ vụn. Để lộ ra một cái tuyệt mỹ thân thể. Mái tóc của nàng cũng dài ra thêm vài tấc, đen nhánh. Khí chất của nàng hiện tại cũng cực lớn thay đổi, nhiều thêm mấy phần lạnh lùng. Đôi mắt đen nhanh kia ẩn chứa băng chi lực huyền diệu. Người khác nhìn vào liền không tự chủ được mà rùng mình.
Nàng hiện tại giống như một khối nguyên thuỷ băng hàn. Trên người nàng hàn khí lãnh lẽo kia, khiến cho người ta kính sợ. Trải qua hàn khí thử thách. Tu vi của nàng hiện tại cũng tăng từ Linh Vương Đỉnh Phong vượt qua Linh Tôn, đạt tới Linh Hoàng sơ kỳ.
Doanh Thiên gật đầu nhìn nàng:”Cực Âm thể đạt tới Cực Âm Thần Thể, tốt”.
Thế nhưng là Ma Âm lại giống như k nghe thấy lời Doanh Thiên nói. Nàng tiến sát lại, sau đó dán lấy thân thể của mình sát vào Doanh Thiên. Một bộ câu dẫn hắn.
Doanh Thiên cười nhìn nàng dạo:”Thế nào, muốn câu dẫn ta”.
Ma Âm trên miệng nở một nụ cười tuyệt mỹ dò:”Công tử, nàng là ai, ban nãy ta tại hấp thụ hàn khí liền có dính qua nàng cảm xúc, chính là nàng đối với ngươi có rất đậm cảm tình a”.
“Ngươi hấp thu nàng cảm xúc”. Doanh Thiên có chút ngoài ý muốn.
“Có một chút, thế nhưng là một chút cảm xúc này lại ảnh hưởng k nhỏ nha”. Ma Âm yêu mị cười 1 tiếng.
Doanh Thiên cũng là bất đắc dĩ cười “Ảnh hưởng là ngươi lại yêu ta”.
“Phải không nha, dù sao ta thân thể đều bị công tử thấy hết, có hay không nên chịu trách nhiệm 1 chút”. Ma Âm một bộ bị hại dáng vẻ.
“Có hay không muốn biết nàng là ai”.
“Có”.
Doanh Thiên giống như suy nghĩ cái gì, sau đó hắn nghiêm túc giảng:”Nàng tên là Cửu Diệu, ta gọi nàng là Diệu Nhi, người khác gọi nàng là Cửu Diệu Thánh Tôn, nàng chính là Băng Tinh Đế Thuẫn của ta, ngươi hiện tại xem như kế nhiệm nàng”.
“Thánh Tôn? Tựa hồ rất lợi hại nha”. Ma Âm hỏi.
“Ngươi nhận biết cái nào nhất cường đại?”.
“Ta tại nge nói, trên thần đình kia. Có Thần Đế gánh vác thiên mệnh, chính là vô song cường đại nhất” Ma Âm một bộ suy đoán.
“So ta liền thế nào” Doanh Thiên cười hỏi.
“Cái này,,,, ta cũng k rõ”. Ma Âm có chút k dám suy đoán. Nàng biết công tử nhà mình cường đại vô cùng. Nàng đối với thần giới chính là một bộ mù mịt. Nàng cũng không dám tuỳ tiện so sánh.
“Nếu như ta nói, tại Thánh Tôn trước mặt Thần Đế liền một hạt bụi cũng không bằng ngươi có tin hay không” Doanh Thiên ý vị nói một câu.
Một câu này đi ra, nội tâm Ma Âm liền chấn động. Đến cùng là dạng gì tồn tại mới có thể như vậy cường đại.
“Chuyện ngươi không biết, sau này liền rõ ràng. Ngươi sau này cũng sẽ đạt tới độ cao đó. Khi đó ngươi sẽ thấy cái gì là Thiên Địa rộng lớn” Doanh Thiên ý vị thâm trường dạo.
“Rời đi thôi”.
Ma Âm đi ra khỏi đại điện. Chỉ thấy băng hàn khí tức hiện tại đang lấy một tốc độ nhanh chóng rút đi. Có thể thấy chỉ trong một thời gian ngắn nữa nơi này hàn khí sẽ tiêu tán. Việc này có lẽ cùng truyền thừa bị lấy đi có quan hệ.
Ngay tại một khăc Doanh Thiên chuẩn bị bước ra ngoài đại điện. Một bàn tay nhỏ nhắn đem hắn cánh tay kéo lại. Doanh Thiên đứng tại đó. Thế nhưng là hắn cũng k có quay đầu lại nhìn, hắn biết cánh tay này là của ai, cuối cùng hắn lắc đầu thở dài một hơi “Cái gì đã qua hãy để nó qua, ngươi vất vả nhiều rồi. Nghỉ ngơi đi, ngày sau sẽ đem ngươi cứu lại”.
Cuối cùng cánh tay kia liền buông ra, Doanh Thiên liền bước ra ngoài đại điện. Từ đầu đến cuối hắn cũng không có quay đầu lại nhìn.
Tại Doanh Thiên đi ra ngoài đại điện sau đó. Trên tảng băng kia cánh cửa cũng khép lại. Sau đó tảng băng kia dần dần chìm xuống lòng đất. Cuối cùng biến mất.
“Đi thôi, nơi này hàn khí sẽ dần tiêu tán, một thời gian nữa nơi này sẽ lại náo nhiệt nhân khí” Doanh Thiên đánh giá 1 câu. Sau đó mở ra không gian chi môn đưa hắn và Ma Âm trở về Tinh Vẫn Các.
....
Ngay tại không gian chi môn mở ra trong biệt viện, Mộng Điệp đang xếp bằng tu luyện lập tức cảm nhận được không gian ba động, sau đó nàng lắc mình liền xuất hiện tại đó.
Đi ra không gian chi môn, Doanh Thiên nhìn Mộng Điệp đánh giá, “Sắp Thông Thần rồi?”.
“Vâng”. Mộng Điệp vẻn vẹn đáp một câu.
Sau đó Doanh Thiên liếc nhìn về một hướng, hắn cười dạo “Cái nha đầu này, thật tốt hưởng thụ”.
Từ trong phòng Tử Nghiên cũng đi ra. Nàng vốn có nhiều cái thắc mắc muốn hỏi Doanh Thiên, thế nhưng là từ lúc theo hắn về đây, hắn một lời cũng không có nói với nàng. Điều này làm nàng có chút không hiểu.
Doanh Thiên nhìn qua liền rõ ràng nàng thắc mắc:”Thế nào, có gì muốn nói”.
Từ Nghiên vội vàng đáp:”Ta,, muôn hỏi công tử tại sao muốn đưa ta theo”.
“Ngươi là tại nơi nào đến được sợi dây chuyền kia”. Nói đoạn chỉ vào trên ngực Tử Nghiên 1 sợi dây chuyền.
“Tại một cái bí cảnh, rất hung hiểm, cuối cùng về sau đạt được nó mới có thể thoát ra.
“Ngươi có hay không gặp nàng”. Doanh Thiên nghiêm túc hỏi.
“Nàng?”.... “Ta khi ấy cũng mơ hồ, thật nhìn thấy một cái nữ tử, thế nhưng là sau đó cũng không nhớ rõ nữa”. Tử Nghiên có chút suy nghĩ đáp.
“Sau khi ngươi trở về tu vi tăng tiến, sau đó liền giống như hiện tại thích một màu tím”. Doanh Thiên phán một câu.
“Cái này, thật đúng là như vậy”. Thật sự là như vậy, bởi vì từ bí cảnh kia thoát trở về đằng sau, Tử Nghiên tu vi nhanh chóng tăng tiến, trở thành đệ nhất thiên tài tại nàng tông môn, sau đó nhất cử đạt đến thánh nữ vị. Nàng cũng không hiểu vì sao lại yêu thích một màu tím. Vì thế từ đó đến nay nàng đều mặc một bộ y phục màu tím. Tên của nàng cũng vì đó mà thay đổi. Thật ra nàng tên là Linh Nghiên, sau đó đổi thành Tử Nghiên là vì vậy.
Doanh Thiên đạt được đáp án về sau liền khônh có hỏi nữa. Hắn phân phó nàng tích cực tu luyện. Sau đó lắc mình xuất hiện tại Nguyệt Nhi trước mặt.
Nha đầu này hiện tại mặc một bộ cao quý y phục màu đỏ, trên đầu đội lấy một cái phượng quan. Khắp người đeo lấy cao quý trang sức. Nhìn qua liền chính là mộ cái thiên kim đại tiểu thư. Thế nhưng là cái thiên kim đại tiểu thư này hiện tại chính là k có bộ dáng thiên kim đại tiểu thư. Chính là ngồi trước một cái bàn lớn đầy thức ăn, bên cạnh là Tiểu Hùng, 2 cái này đang tranh nhau đồ ăn. Mỗi miếng đều nhồm nhoàm, từng cái thanh âm đánh chén vang lên. Người không biết liền tưởng 2 cái bị bỏ đói lâu ngày mới được ăn vậy.
Truyện khác cùng thể loại
294 chương
28 chương
30 chương
40 chương
106 chương
1081 chương
32 chương