Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn
Chương 17 : Lục Đệ Tử. Vấn Thiên
Bên cạnh giới bích thần giới lúc này là 1 vết nứt không gian vô cùng khổng lồ. Kéo dài cả tỉ dặm. Vết nứt không gian này trông giống như 1 cái miệng quái vật khổng lồ có thể thôn phệ thế gian hết thảy. Cho dù là thần đế rớt vào cũng khó toàn mạng trở ra.
Một tia lưu quang bay với tốc độ nhanh k thể tưởng tượng bay tới vết nứt này sau đó dừng lại. Lưu quang tán đi để lộ ra 1 thân ảnh, là một cái nam tử khoảng chừng 40. Trên người hắn đế hoàng chi uy tản mát khắp vùng không gian này. Hắn cẩn thận quan sát vết nứt k gian này, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Đạo Vương. Ngài đến sớm” 1 cái âm thanh vang lên phía sau người nam tử này. Đó là 1 cái nam tử khác. Tuy nhiên thì còn trẻ. Khoảng chừng 25.
“Ta chỉ là đúng lúc ở gần đây mà thôi. Ngược lại Minh Vương ở xa lại tới rất nhanh” người được gọi là Đạo Vương này cười đáp.
Người được xưng là Minh Vương khiêm tốn nói “Ân, cũng k sớm bao nhiêu, bọn họ cũng tới”
Ngay sau đó từng cái thân ảnh xuất hiện. Liền 1 lúc liền có mấy chục cái xuất hiện ở đây. Đáng nói ra trên thân mỗi người đều rầm rộ đế hoàng khí tức. Hiển nhiên mỗi người ở đây đều có được Thần Đế thực lực.
1 cái nữ từ áo đỏ lại gần Đạo Vương cười hỏi “Đạo Vương đến sớm có phát hiện gì không”
Đạo Vương cười khổ nói “Ta cũng k có đến sớm hơn mọi người bao nhiêu, nhưng là có dò xét qua. Là có người đi qua đây. Hơn nữa......” nói tới đây liền trầm mặc.
“Có chuyện gì sao” 1 vị khác hỏi.
“Ta nghi ngờ là từ nơi đó đi vào” Đạo Vương thở dài nói.
“Nơi đó”.. nge tới đây ở đây mỗi người đều là ngưng trọng lên. 1 vị đại hán nói ra “Không lẽ là bọn chúng cử tới viện binh”.
Minh Vương nghi hoặc. “Long Vương sao lại nghĩ như vậy, Ồ ngươi bị thương”.
Vị kia Long Vương cười nói. “Ân đúng là bị chút thương thế. Mấy ngày trước vừa cùng bọn hắn chiến 1 cái. Giết được 1 tên. Thế nhưng là bị 2 tên khác đánh lén. Có chút trở tay không kịp”.
Nge vậy ở đây mỗi cái đều là cảm thấy nghiêm trọng.Phải biết bọn hắn ở đây cái nào cũng là tồn tại đỉnh cấp của Thần Giới. Thế nhưng lại vẫn như cũ có người đánh chủ ý bọn hắn. Thử hỏi làm sao cảm thấy không nghiêm trọng.
Đạo Vương lên tiếng “Nếu thật là bọn hắn thì chúng ta phải cẩn thận.liên hệ những người còn lại. Minh Vương ngài chịu khó đi báo bên kia Thần Đình 1 chút. Những ngày này chúng ta cần phải cảnh giác 1 chút”.
Sau đó những người này liền rời đi. Ở tại 1 cái cấp độ sâu không gian. Có 1 người nhìn chằm chằm nơi này. Ánh mắt hắn không khỏi có chút khiếp sợ. Hắn ở đây từ đầu đến cuối. Hắn nhìn thấy không gian giới bích của Thần Giới bị xé rách. Hắn cũng nhìn thấy người đi vào. Thế nhưng là từ đầu đến cuối hắn k có động. Hắn sợ bị người kia phát hiện. Cũng may người kia tiến vào liền lập tức rời đi. Nếu Doanh Thiên ở đây liền biết hắn là Thanh Hư. Hắn lẩm bẩm “Cần báo công tử” sau đó rời đi.
Táng Thần Chi Địa. Doanh Thiên đứng đó giống như là đang đợi gì đó. Đằng sau là đám người Huyết Tỳ đứng yên ở đó yên lặng chờ đợi. Chỉ nghe hoa 1 tiếng liền xuất hiện 1 cái khoảng chừng 30 tuổi nam tử xuất hiện phía sau Doanh Thiên. Nam tử này xuất hiện liền làm Huyêt Tỳ giật mình kinh hãi. Bởi vì hắn nhận ra người kia căn bản k phải người trong táng thần chi địa. Vậy thì chắc chắn là người bên ngoài tới. Thế nhưng là làm thế nào một người lại có thể vô thanh vô tức đi vào Táng Thần Chi Địa. Đám người Huyết Tỳ lập tức cảnh giác lên. Vận chuyển lấy thần lực. Thế nhưng là tiếp theo sự tình làm bọn hắn có chút trợn mắt. Cái kia nam tử trực tiếp quỳ xuống “Công Tử. Tại hạ có việc cần báo”.
Doanh Thiên k quay lại nói “Không tệ, nhanh như vậy liền khôi phục lại huyết khí. Không hổ là thập đại linh căn 1 trong”.
Người tới chính là Thanh Hư. Thế nhưng là hắn lúc này diện mạo liền khác xa lúc mới đầu Doanh Thiên gặp hắn trong hắc động kia. Từ khi thoát ra được hắn liền tập trung dưỡng thương. Mặc dù là chưa khỏi hắn thế nhưng là huyết khí khôi phục không ít. Kéo hắn trẻ lại. Không còn 1 bộ dạng lão giả kia.
“Cũng nhờ Công Tử chỉ điểm, công tử.... việc kia”.. Thanh Hư vội đáp.
“Ân. Không cần lo lắng. Ta đã biết”. Doanh Thiên nhạt nói.
Ở đây đám người Ma Âm, Mộng điệp cũng không thấy có gì lạ. Cũng chỉ coi người kia là Doanh Thiên thuộc hạ mà thôi. Thế nhưng là có người lại căng cứng, đó là Huyết Tỳ. Bởi vì hắn nhìn ra được người mới đến kia đáng sợ tới cỡ nào. Hắn nhìn k thấu người này, thế nhưng hắn biết chắc người này sâu không lường được, dựa theo lời Doanh Thiên và người mới đến này liền có thể biết người này bị trọng thương. Thế nhưng là cho dù bị trọng thương cũng có thể 1 đầu ngón tay liền diệt hắn thời còn sống. Hơn nữa người kia đạo vận khác hẳn Thần vận thần giới này. “Đó là Đại Đạo, hơn nữa là cao thâm vô cùng Đại Đạo” Huyết Tỳ thầm nghĩ. Đến đây hắn liền đưa ra 1 cái to gan nhất từ trước đến nay suy đoán. Suy đoán này liền ngay cả hắn cũng không tin. Nhưng là dù sao nó bày ở trước mắt.hắn k khỏi nhìn lại về phía Doanh Thiên, sau đó âm thầm quyết định. “Sau này nhất định k thể phản bội công tử”.
Bỗng nhiên không gian xung quanh giống như là bị cô đặc lại. Khiến cho đám người ở đây căn bản k thể cử động được. 1 cái lốc xoáy không gian hình thành trên bầu trời Táng Thần Địa. Sau đó 1 cái thân ảnh hạ xuống. Đây là 1 cái thanh niên trẻ tuổi. Thanh niên này hạ xuống dưới đi tới trước Doanh Thiên sau đó nhìn hắn thật lâu. Thanh niên này dù đứng đó nhưng lại đem cả Táng Thần Địa không gian định trụ lại. Thanh niên này đem tới 1 cảm giác áp bách cực lớn. Những cái kia thần hồn bị ép định trụ ở đó. Đám đệ tử Thái Âm cốc thì trực tiếp mất đi ý thức. Ở đây cũng chỉ có Thanh Hư. Huyết Tỳ vÀ mấy người Ma Âm k có bị định trụ lại. Thế nhưng là mấy người ở đây cũng đều hít thở không thông. Nhất là Huyết Tỳ.
Giờ Phút này hắn có xung động chính là muốn chết đi. Bởi vì cái thanh niên này so với cái vị kia Thanh Hư còn muốn khủng bố. Hắn chỉ liếc nhìn 1 chút thanh niên này cơ hồ thần hồn đều muốn tan vỡ. Căn bản k có cách nào nhìn. Chỉ có thể cúi thật sâu.
Cho dù là Thanh Hư cũng có chút áp lực với thanh niên này. Phải biết hắn đường đường là 1 cái tuyệt thế Tiên Đế. Có được thập đại linh căn Khổ Trúc. Lại có tới 81 cái chân mệnh. Thế nhưng là hắn biết so với cái thanh niên kia hắn căn bản đỡ k đc người ta 1 cái tát. Bởi vì hắn vừa nhìn liền biết thanh niên kia là dạng gì tồn tại. Cũng bởi vì đây chính là người hắn nhìn thấy đi ra từ vết nứt không gian kia.
Thanh niên này đứng nhìn Doanh Thiên thật lâu. Không ai thấy trên mắt hắn có chút lệ. Hắn chậm quỳ xuống sau đó dập đầu sát đất. Giọng có chút kích động nói “Đệ Tử bái kiến Sư Tôn”. Câu này đi ra làm người ở đây đều chết lặng. Cái thanh niên khủng bố kia lại là đệ tử của công tử bọn hắn. Đây là cỡ nào ghê gớm sự tình. Ở đây bình tĩnh nhất chỉ có Thanh Hư. Vì hắn biết được 1 chút nội tình. Ngoài ra còn có Nguyệt Nhi là không có thấy gì làm lạ sự tình.
Thanh niên này chính là Doanh Thiên đệ tử thứ 6. Tên là Vấn Thiên. Từ khi Doanh Thiên thức tỉnh hắn liền biết. Sau đó chuẩn bị một số thứ liền cấp tốc đi gặp Doanh Thiên. Trải qua 1 đoạn khá khó khăn đường mới đến được đây.
“Đứng lên đi. Ngươi bị thương, k cần như vậy hành lễ” Doanh Thiên nhẹ nhàng nói.
“Đệ tử bất tài. Chỉ có thể đem 1 bộ đạo thân này tới gặp sư tôn. Xin người trách tội” thanh niên kia nức nở nói.
“Ngươi có thể đến được đây đã là không dễ dàng, lấy ngươi thiên tư. Hẳn đã sớm đem món đồ kia luyện hoá thành tựu Đạo Quân rồi chứ. Thế nào mấy cái kỷ nguyên vẫn chỉ như vậy 1 cái Đạo Nguyên” Doanh Thiên hỏi.
“Đệ tử vô năng. Thời gian này cũng có chút khó khăn. Căn bản k có chút nào thời gian rảnh” Vấn Thiên buồn bã nói.
“Các ngươi vất vả rồi. Kiến tạo toà Hợp Hồn Trùng Sinh Trận này đã là rất k tồi. Sư tôn mắc nợ các ngươi”. Doanh Thiên trấn an.
“Sư tôn người đừng nói như vậy, công ơn nuôi dưỡng k phải chỉ như vậy. Hơn nữa đây còn là việc chúng đệ tử phải làm” Vấn Thiên vội đáp.
Doanh Thiên trầm ngâm 1 lát r hỏi tiếp “Ngươi sư huynh sư tỷ thế nào”.
Vấn Thiên tay có chút nắm chặt lại run rẩy 1 lát rồi đáp “Đại sư huynh cùng tứ sư huynh vì tranh đoạt lại sư tôn thân thể đã vẫn lạc”.
“Triệt để vẫn lạc rồi” Doanh Thiên có chút nhíu mày.
Vấn Thiên lấy ra 2 quả cầu thuỷ tinh dâng lên trước mặt Doanh Thiên sau đó nói “Ngũ sư tỷ liều mạng đốt cháy 1 thân tu vi sau đó tự bạo Hồng Mông Linh Bảo cũng chì đoạt về được như vậy vài mảnh hồn phách của 2 vị sư huynh”.
Doanh Thiên tiếp lấy 2 quả thuỷ tinh cầu kia. Bên trong bảo tồn lấy vÀi mảnh hồn phách của 2 vị đệ tử hắn rồi hỏi tiếp “Vậy lão nhị và lão tam, còn có thất nương”.
“Nhị sư huynh tam sư huynh cùng đệ tử và thất muội tốn gần 1 cái kỷ nguyên mới đem toà trận này bày bố xong. Sau đó tam sư huynh tế chính mình đại đạo mới đem trận pháp này vận chuyển. Còn nhị sư huynh mỗi cái kỷ nguyên đều hao hết tu vi bảo vệ trận này khỏi tịch diệt kiếp. Sau đó rơi vào ngủ say và hồi phục. Cứ như vậy qua mấy lần tịch diệt kiếp. Còn tHất sư muội sau đó liền mất tích. Đệ tử cũng k còn gặp lại. Chỉ còn mình đệ tử trông coi nơi này.mấy ngày trước biết sư tôn tỉnh lại đệ tử lập tức tiến đến”
Vấn Thiên giải thích.
Truyện khác cùng thể loại
294 chương
28 chương
30 chương
40 chương
106 chương
1081 chương
32 chương