Nguyện Thế Mưa Gió Để Đời Nàng Vô Ưu
Chương 47 : Hôn lễ 2
Cánh cửa lớn đem sự ồn ào bên ngoài ngăn cách, trong phòng nghỉ thật im ắng, chỉ có âm thanh on gong rất nhỏ của điều hòa đang phả ra khí lạnh. Cô dâu một thân là áo cưới trắng tinh đang im lặng ngồi ở trên ghế đến xuất thần, phía xa xa bên ngoài cách cửa sổ là lá cây khô đang bị ánh mặt trời và gió cuốn đi.
Tóc xoăn thật dài toàn bộ đều được vấn lên cao, được che ở trong chiếc khăn sa trong suốt ở trên đầu, lộ ra cái gáy đẹp thon dài tao nhã, ngũ quan lập thể của cô dâu gần như hoàn mỹ, làm cho khuôn mặt vốn là kinh diễm lại càng thêm diễm lệ vô song; dưới ngực của chiếc áo cưới trắng tinh được thiết kế tinh tế, giống như đóa hoa tầng tầng lớp lớp tản ra xung quanh, sa mỏng trong suốt cùng các họa tiết hoa văn phức tạp, lại được gắn lên rất nhiều hạt thủy tinh lấp lánh, mộng ảo đến tột đỉnh, nhà thiết kế Lạc Khắc thiết kế những bông hoa nhìn như đơn giản, quấn xung quanh cả người và chiếc eo thon nhỏ, đem những ưu điểm của cô dâu bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.
Ánh mặt trời tháng tám xán lạn đến chói mắt, trong trẻo như nước lại mang theo một độ nóng nhất định, một mảnh chói lọi giống như muốn đem mảnh đất lớn châm lên lửa; tràn ngập không khí là sự oi bức, Thiết Tây Á cảm thấy có chút hít thở không thông, hai tay nắm chặt toát ra một tầng mồ hôi tinh tế. Hạnh phúc tới quá nhanh quá mãnh liệt, đến bây giờ cô còn có một loại cảm giác như đang nằm mơ không phải hiện thực, mang theo sự khủng hoảng lo được lo mất.
“Chị Á, ăn trước một ít điểm tâm và uống miếng nước đi, em vừa đi ra ngoài nhìn một chút, rất nhiều người nha, phỏng chừng một lát nữa có bị ép buộc, chị vẫn nên bổ sung trước chút sức lực đi.”
Thanh âm vui vẻ ngọt ngào xua đi không khí yên lặng và mang đến áp lực, Thiết Tây Á xoay người nhìn về phía Lộ Diêu đang đi vào. Hôm nay Lộ Diêu làm phù dâu nên mặc áo trắng ngắn tay cùng với quần lụa mỏng, trên ngực có gắn hoa, phía sau thắt lưng mang đai, từng chi tiết đều dung nhập những yếu tố mà đương thời đang lưu hành, giản lược mà không đơn giản, hành động lại phiêu dật linh động, Lộ Diêu mang nụ cười khẽ và khí chất quyến rũ nhưng cũng không có vẻ giọng khách át giọng chủ.
Lộ Diêu vào cửa liền buông này nọ ra, lại phát hiện sắc mặt Thiết Tây Á tái nhợt, thần sắc không đúng lắm, “Chị Á, làm sao vậy? Có phải quá mệt mỏi hay không?” Bốn giờ sáng đã rời giường, hoá trang, thay quần áo ép buộc đến bây giờ đã hết hơn bốn tiếng cũng không ăn chút gì, hẳn là vừa mệt vừa đói đi.
“Diêu Diêu, chị…” Thiết Tây Á nhìn Lộ Diêu, mày hơi nhíu lại, nhưng là muốn nói lại không biết nên nói cái gì, lòng như treo ở giữa không trung cũng không nói lên được là vì tư vị gì.
“Chị, chị có phải đang khẩn trương hay không?” Lộ Diêu ha ha nở nụ cười, lông mi thật dài như vẫy làm lộ ra hai Tiểu Bạch sắp xếp chỉnh tề (ý chỉ đôi mắt đen), bộ dáng vừa ngoan vừa ngọt ngào, “Đây là chứng bệnh sợ hãi trước hôn nhân đi, chị trăm ngàn lần đừng học máu xấu của những cô dâu đến trước thời khắc hoàng kim của ngày tổ chức hôn lễ lại phóng bồ câu để lại thư cho chú rể rồi trốn đi a, Thụy ca của em là người đàn ông tốt, chị cứ yên tâm đi, an an ổn ổn làm cô dâu xinh đẹp hạnh phúc nhất là được rồi. Đến đây, trước tiên uống chút nước cho nhuận hầu.”
Nước đá nhập hầu, một trận thấm lạnh sung sướng, Lộ Diêu ríu ra ríu rít vừa thông suốt vừa trêu chọc, tâm trạng bối rối thoáng yên ổn một chút, “Chị cảm thấy hôm này giống như một giấc mộng, sợ rằng khi tỉnh mộng hết thảy lại quay trở lại như lúc trước.” Thiết Tây Á bộc lộ lo sợ, giống như thở dài lại như nhẹ nhàng nói.
Lộ Diêu nhìn Thiết Tây Á cảm thấy trong lòng ê ẩm, có đôi khi bề ngoài thoạt nhìn là người kiên cường kỳ thật lại rất yếu ớt, người tỷ tỷ này của cô hẳn là đã đến bến bờ hạnh phúc! Lộ Diêu ôm lấy cánh tay Thiết Tây Á, hai người sóng vai ngồi xuống, “Con người khi ở cạnh hạnh phúc luôn cảm thấy sắp đạt tới hạnh phúc, còn khi đã ở trong hạnh phúc lại lo được lo mất. Tỷ tỷ, chị hiện tại chính là rơi vào trạng thái này đi! Người phụ nữ hạnh phúc, đừng suy nghĩ nhiều.”
“A, ” Thiết Tây Á bị những lời nói của Lộ Diêu chọc cho nở nụ cười, “Tuổi không lớn, không nên giảng những đạo lý lớn a? Dịch Huân ca ca của em dạy sao?”
Lộ Diêu nhăn mặt nhăn mũi hướng Thiết Tây Á, “Mới không phải đâu, chị cảm thấy anh ấy là ngwòi cảm tính như vậy sao? Là chị Ái Linh nhà em nói cho em đó.”
“Chị Ái Linh? Trương Ái Linh?”
“Ừ!” Gật đầu như gà con mổ thóc.
Cô dâu và phù dâu có thể ngồi trong phòng nghỉ mát mẻ nói chuyện phiếm, chú rể và bạn chú rể lại không có vận khí tốt như vậy, Tề Hạo cùng Đoạn Thụy tiếp đón khách mời nói đến miệng khô lưỡi khô.
Thiết Tây Á là chị cả trong giới giải trí của thành phố S, Đoạn Thụy lại là tài tướng đắc lực dưới trướng của Cố Dịch Huân, bằng địa vị của hai người trong tập đoàn Lord, cúi đầu dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết hôm nay sẽ có rất nhiều người đến. Huống chi Đoạn Thụy còn có ý đồ, cố ý bao toàn bộ khách sạn, chỉ vì muốn chiêu cáo thiên hạ người phụ nữ này từ nay về sau là của anh! Khách mời bên phía Thiết Tây Á chính là những người trong giới giải trí, ngôi sao, người mẫu, các thục nữ danh gia; khách mời bên phía Đoạn Thụy lại là những nhân vật nổi tiếng, hai giới hắc bạch đều tập hợp đủ cùng truyền thông, một lễ cưới cơ hồ tụ hội toàn bộ giới thượng lưu trong xã hội thành phố S, trong lúc nhất thời ngọn đèn lóe ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng cơ hồ chiếu rọi khắp khách sạn rộng lớn ra đến tận cửa lớn.
“Thụy ca, sau khi tiệc cưới kết thúc anh phải cho em một cái hồng bao lớn một chút nha, mệt muốn chết người.” Tề Hạo một bên cầm lấy cốc nước ở bàn bên cạnh để giải khát, một bên hướng về phía Đoạn Thụy ồn ào đòi công, một điểm hình tượng người đàn ông anh tuấn tiêu sái nho nhã cũng không cố duy trì.
Đoạn Thụy một thân là tây trang trắng tinh của chú rể, diện mạo yêu nghiệt làm điên đảo chúng sinh, làm không ít tiểu cô nương khi nhìn thấy liền mê mẩn mặt đỏ tim đập. “Được!” Hôm nay Đoạn Thụy nói chuyện tốt đến thần kỳ, đáp ứng một cách đặc biệt vui vẻ. Quả nhiên là người có việc vui tinh thần liền tốt lên, ngay cả khi xã giao cũng không bày ra bộ mặt than (ý nói mặt đen, lạnh) như lúc trước, tuy rằng ý cười nhạt đến cơ hồ không có, nhưng vẫn là nở nụ cười.
“Cha mẹ tôi đã an bài tốt?”
“Yên tâm, hai người đó đang ở phòng nghỉ trên lầu nghỉ ngơi, đợi đến giờ sẽ xuống.”
“Á Bá có đến không?”
“Ai biết a? Cái người này gần đây luôn thần long kiến thủ bất kiến vĩ [1], có cằn nhằn hỏi cũng không biết bận việc gì! Huynh đệ kết hôn thế nhưng còn không thấy mặt cậu ta.”
“Được rồi, tiếp đón khách trước đi đã.”
“A… Ca, em sửa chủ ý, em muốn phá lệ thêm hai hồng bao!”
“Kết thúc nhiệm vụ nói sau.”
“…” Đoạn thối!
Khách khứa lục tục đến đông đủ, chín giờ mười tám phút, lễ cưới chính thức bắt đầu.
Nhạc nền bắt đầu hôn lễ vang lên, tất cả đèn trong đại sảnh khách sạn dần dần tối đi, trên lễ đài tràn ngập sương mù, chỉ có một ánh sáng duy nhất chiếu lên lối vào của cô dâu, trong mông lung lộ ra đường đi rõ ràng.
Cách cửa chậm rãi mở ra, thân ảnh yểu điệu với lễ phục trắng tinh xuất hiện trước mắt mọi người, tấm lụa trắng trong suốt che khuất khuôn mặt tuyệt diễm, trên áo cưới xa hoa khảm thật nhiều hạt thủy tinh tinh xảo phát sáng chói mắt, vô cùng xa hoa. Cô dâu xinh đẹp bước từng bước một, thong thả mà kiên định đi qua chiếc cổng vòm được cấu thành bởi những quả bóng bay màu hồng, bước chân giẫm lên làm phân tán những đóa hoa phấn hồng trên thảm, hướng đến người đàn ông phía trước.
Đoạn Thụy yên lặng nhìn người phụ nữ trước mặt đang chậm rãi hướng chính mình đi đến, chuyên chú quan sát vẻ mặt cô, thậm chí quên cả hô hấp, chỉ có thể cảm giác được tâm chính mình đang vang lên những tiếng bang bang bang bang, Á Á, rốt cục… Trong mắt em chỉ có mình anh. Mỗi một bước của người phụ nữ tựa hồ giẫm nát lòng anh, từng đợt bủn rủn đau đau, người phụ nữ này nguyện ý vì anh mà dũng cảm tiêu sái bước ra nhà giam chính bản thân cô nhiều năm qua, từ nay về sau anh sẽ cho em càng nhiều tình yêu, để cho anh tới yêu thương em.
Đoạn Thụy bước lên trước đón nhận, nắm chặt tay Thiết Tây Á, dưới sự hướng dẫn của người dẫn chương trình dần hoàn thành các nghi thức. Đến khi hai người trao đổi tín vật, những người khác có lẽ không nhìn được rõ lắm, nhưng đứng ở phía sau hai người nên Lộ Diêu nhìn được rõ ràng tay giao nắm của bọn họ đang run nhè nhẹ. Mười năm, tổng cộng cả cuộc đời có được bao nhiêu cái mười năm? Và có bao nhiêu người có thể trong mười năm dài đằng đẵng này cam tâm chờ đợi, không rời đi nửa bước? Hạnh phúc này, đến thật không dễ.
“Ô ô nha ~~” đám người tuôn ra từng trận hoan hô gọi tâm tư đang phiêu du của Lộ Diêu trở về, chú rể đã vén tấm lụa mỏng trên mặt cô dâu lên và hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô dâu.
“Chú rể và cô dâu nói một chút về tình sử của hai người đi, ai theo đuổi ai nha? Như thế nào lại thành công a?”
“Đúng vậy, đúng vậy, mau nói một chút!!”
“Được, nói một chút, nói một chút…”
Không biết là người nào ồn ào, khiến cho mọi người vỗ tay phụ họa, tiếng vỗ tay tiếng hoan hô vang lên không ngừng. Người chủ trì thấy thế đem micro chuyển cho hai nhân vật chính.
Thiết Tây Á từ trong lòng Đoạn Thụy ngẩng đầu lên, hướng anh mỉm cười, chu môi khẽ mở, chậm rãi kể lại một đoạn chuyện xưa tựa như đã phủ đầy bụi. Đám người đang xôn xao ồn ào bỗng nhiên yên lặng, mọi người theo tiếng nói mềm mại như chim hoàng oanh của cô dâu mà dung nhập vào câu chuyện xưa, trở lại thời thanh xuân ngây ngô của người thiếu nam thiếu nữ năm đó, tiếc nuối vì chỉ gặp thoáng qua; mười năm yên lặng bảo vệ, cam khổ (cam nguyện + đau khổ) tự biết; mãi cho đến hôm nay mới tu thành chính quả, nắm tay nhau cùng tiến tới hôn nhân…
Thanh âm của cô dâu mềm nhẹ trong không gian yên tĩnh thật lâu, mới có người phản ứng, vẫn là những tiếng ngưỡng mộ và cảm động, phần tình yêu này làm cho người ta càng chú ý, phần thâm tình này làm cho người ta càng thêm khó quên! Thiết Tây Á trong lúc kể lại chuyện xưa bên khóe miệng luôn mang theo ý cưới thản nhiên mà hạnh phúc, tựa vào trong ngực ấm áp của Đoạn Thụy, mười ngón tay đan nhau.
“Tình yêu có cỡ nào động lòng người a! Câu chuyện này lưu trữ lại sau này chúng ta lại có thể kể lại, hiện tại chúng ta nên tiếp tục nghi lễ tiếp theo, xin mời chú rể và cô dâu hãy nói lời muốn nói nhất với đối phương.” Thanh âm của người dẫn chương trình vang lên vừa đúng lúc. “Lần này mời chú rể nói trước đi.”
“Khụ khụ, ” Đoạn Thụy khụ nhẹ hai tiếng để thanh cổ họng, “Ân… Con người của tôi không giỏi ăn nói, hay dùng một bài hát để biểu đạt tâm ý vậy.” Vừa dứt lời, giai điệu du dương của nhạc dạo truyền đến, Đoạn Thụy đem kiều thê trong lòng xoay người, nhìn thẳng vào mắt cô, thâm tình mở miệng:
Chỉ một lần giữa đám đông liếc mắt nhìn thấy em
Mà lại không thể nào quên được dung nhan của em
Từ đó anh bắt đầu cô đơn tưởng niệm
Nhớ em khi em nơi chân trời
Nhớ em khi em ở trước mắt
Nhớ em khi em lấp đầy trong tâm trí
Nhớ em khi em ở trong tim
Tình nguyện tin tưởng chúng ta kiếp trước hữu duyên
Kiếp này chuyện tình yêu xưa sẽ không lại thay đổi
Tình nguyện dùng cả đời này chờ em phát hiện
Anh luôn bên cạnh em
Chưa bao giờ rời xa
Chỉ một lần giữa đám đông liếc mắt nhìn thấy em
Mà lại không thể nào quên được dung nhan của em
Từ đó anh bắt đầu cô đơn tưởng niệm
Nhớ em khi em nơi chân trời
Nhớ em khi em ở trước mắt
Nhớ em khi em lấp đầy trong tâm trí
Nhớ em khi em ở trong tim
Tình nguyện tin tưởng chúng ta kiếp trước hữu duyên
Kiếp này chuyện tình yêu xưa sẽ không lại thay đổi
Tình nguyện dùng cả đời này chờ em phát hiện
Anh luôn bên cạnh em
Chưa bao giờ rời xa
Chỉ một lần giữa đám đông liếc mắt nhìn thấy em…
Âm cuối bay xa, bài hát《 truyền kỳ 》được Đoạn Thụy hát một cách thâm tình mà lại lưu luyến, trong thanh âm đạm mạc lạnh như băng lại lộ vẻ ôn nhu quyến luyến, tại một khắc kia tất cả mọi người đều cảm thấy người đàn ông này căn bản không phải đang ca hát, mà là dùng linh hồn của chính mình để độc thoại lại tình yêu của mình, vì người phụ nữ anh đang nắm tay, vì cô mà dùng tình yêu cả đời.
Có thời điểm, yêu, thật sự có thể chỉ một cái liếc mắt liền thành vạn năm…
Thiết Tây Á rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, nước mắt như đê vỡ chảy dài xuống hai bên má, cô cũng có quyền lợi hạnh phúc, cô thật sự tìm được hạnh phúc của chính mình! Nặng nề tiến vào trong lòng người đàn ông, chôn thật sâu trước ngực anh không bao giờ rời đi nữa, nước mắt ấm áp thấm ướt vạt áo trước ngực người đàn ông. “A Thụy, em yêu anh.” Nghẹn ngào, cơ hồ không kiềm nén nổi. Đoạn Thụy đưa tay lên sau đó thu cánh tay thật nhanh, ôm chặt đến mức khiến thắt lưng Thiết Tây Á sinh đau, nhưng là ai cũng không muốn buông lẫn nhau.
Đại đa số phụ nữ có mặt đều cảm động đến lệ nóng quanh tròng mắt, đàn ông đều là vẻ mặt thổn thức, ở bàn gần nhất bên cạnh lễ đài, mẹ Đoạn Thụy cũng đang cầm khăn tay lau nước mắt. Năm đó bởi vì chuyện làm ăn mà muốn dùng hôn nhân của con trai, nên con trai liền rời nhà trốn đi, sau đó số lần về nhà chỉ thể đếm trên đầu ngón tay, nhiều năm lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy, bên người ngay cả một người bạn gái cũng không thấy, bà còn tưởng rằng… Ai… Đều đã qua, hoàn hảo hoàn hảo, bà còn tưởng rằng đời này sẽ không thấy được con trai kết hôn sinh con.
Lộ Diêu vẫn đứng bên cạnh nhìn, hốc mắt đã sớm đỏ lên, lúc này lại cảm động đến lệ rơi không ngừng, trong lúc nhất thời cảm khái ngàn vạn, Cố Dịch Huân thấy vậy mà đau lòng. Cố Dịch Huân thừa dịp nhiều người hỗn loạn, đem Lộ Diêu kéo đến dưới lễ đài gắt gao ôm vào trong ngực, tinh tế vừa hôn vừa dỗ.
Toàn bộ hội trường đều bị loại không khí ấm áp cảm động này bao phủ, tất cả mọi người im lặng, không ai đành lòng phá hư bầu không khí này… Thời gian giống như dừng lại tại thời khắc này, chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp.
————————————————————————–
[1] Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi. Câu này là ngạn ngữ, ám chỉ sự thần bí, bí ẩn.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
60 chương
69 chương
66 chương
86 chương
77 chương
512 chương