Nguyên nguyên, em là của tôi
Chương 9
Hôm nay là thứ bảy.
Đáng lẽ đây là ngày nghỉ tuyệt vời của Thảo Nguyên, nhưng hôm nay An An đã qua nhà cô từ rất sớm, kéo tay cô đi hết tất cả các cửa hàng quần áo với mục đích chọn một bộ cánh thật đẹp để tới bữa tiệc sinh nhật Lâm Hiểu Phong.
Chuyện là hôm qua, Lâm Hiểu Phong đã đích thân sang lớp 11A9 đưa thiệp mời hai quý cô Bối An An và Nguyệt Thảo Nguyên tới dự bữa party sinh nhật mình vào thứ bảy (tức ngày hôm nay) và còn cam đoan sẽ có xe tới đưa đón tận nhà. Nể mặt đàn anh, Bối An An tất nhiên không thể từ chối. Thấy Lâm Hiểu Phong đích thân mời như vậy, Tiểu Nguyên cũng nhận lời.
Kết quả là bây giờ đây, An An đang kéo cô đi khắp các con phố để mua váy. Cửa hàng cuối cùng cô dừng chân khá là nổi tiếng. An An chọn một chiếc váy xoè, cúp ngực, màu xám pha chút nhũ bạc, eo đính hạt cườm. Chiếc váy dường như sinh ra để dành cho An An, nó tôn lên đường cong của cơ thể cô. Sau khi ưng ý chiếc váy xám, An An quay sang tìm cho Tiểu Nguyên. Biết cô bạn là người chuộng kín đáo, An An đã đưa cho cô một chiếc váy trễ vai màu hồng, đuôi váy xoè, kết hợp với chiếc vòng cổ ngọc trai khiến Tiểu Nguyên trở nên giản dị mà vô cùng xinh đẹp.
Tưởng rằng sau khi mua được váy, Tiểu Nguyên sẽ được bình yên, nào ngờ An An còn dẫn cô đi mua giày cao gót. Hàng ngày cô chỉ đi giày thể thao, hiếm khi đi giày cao gót. An An biết vậy bèn kiếm cho cô một đôi giày bệt mũi nhọn cùng tông màu với chiếc váy, trên giày đính chiếc nơ trắng kèm kim cương thật tuyệt. Xong xuôi, bọn họ cùng đi ăn một bữa no say, sau đó quay về nhà của An An, trang điểm nhẹ. Vốn dĩ làn da của Tiểu Nguyên không cần đánh phấn cũng đã trắng. Khuôn mặt cô rất tuyệt, không có chỗ nào phải sửa sang nhưng An An vẫn biến hoá một chút để cô thêm phần xinh đẹp. An An kẻ chút đuôi mắt để gương mặt cô thêm sắc xảo. Chuốt cho hàng mi trở nên cong vút ấn tượng. Tô một ít son đỏ khiến đôi môi anh đào thêm tươi tắn. Nếu có thể so sánh, Nguyệt Thảo Nguyên cô lúc này giống y như một nàng tiên giáng trần.
Đến giờ, chiếc Mercedes-Benz đắt tiền đỗ tại cổng nhà An An. Hai cô nàng bước ra với phong thái dịu dàng và cá tính. Nại Hà ngồi trong xe, nhìn thấy cô liền mở to mắt kinh ngạc. Ánh mắt anh dõi theo cô từ khi cô bước ra khỏi cánh cổng. Đèn đường hất vào khiến đôi mắt long lanh của cô càng thêm phần cuốn hút. An An lên tiếng, cắt đứt sự ngạc nhiên:
- Lâm Hiểu Phong, thật ngại quá! Được mời đi sinh nhật, lại được cả chủ tiệc đến đón thật nơi thế này.
- Không sao. Chỉ là mua chút đồ tiện đường qua đón đàn em. Không ngờ ngày thường thấy Bối An An có chút dễ thương, hôm nay ăn vận vào lại xinh đến thế! - Lâm Hiểu Phong cười cười, giọng tán tỉnh.
Nại Hà sau một hồi nhìn Thảo Nguyên cuối cùng cũng lên tiếng:
- Tiểu Nguyên, hôm nay em rất xinh.
Cô đỏ mặt ngượng ngùng, chỉ cười nhẹ rồi không nói gì.
Sau khi thấy cô đã lên xe, Nại Hà bắt đầu lái.
Bữa tiệc sinh nhật của Lâm Hiểu Phong quả thật toàn những người tai to mặt lớn “ thét ra lửa “, quan chức có, trung gia có, thậm chí có cả những “ người tình quá khứ “ của hắn ta. Thấy một vài bạn học ở lớp, An An chạy đến, ngồi cùng bàn với bọn họ. Nại Hà kéo ghế cho Thảo Nguyên rồi ngồi cạnh cô. Hành động nhỏ nhặt nhưng tình cảm của anh đã khiến biết bao con người đứng hình. Đa số bạn học nhìn Thảo Nguyên với ánh mắt ngưỡng mộ. Vốn dĩ Tiểu Nguyên rất được lòng bạn bè. Bọn họ không những không ganh ghét, đố kị với cô mà còn mừng cho cô. Trên sân khấu, Lâm Hiểu Phong dõng dạc:
- Lời đầu tiên, tôi xin cảm ơn tất cả các anh, các chị, các bạn đã cùng chung vui với tôi ngày hôm nay...
Phát biểu xong, Lâm Hiểu Phong cúi đầu rồi bước xuống. Cậu ta còn phải đi tiếp rượu từng bàn một. Tới bàn của bọn cô, An An thay mặt tất cả mọi người chúc mừng sinh nhật Hiểu Phong, rồi tặng anh món quà lớn. Cô cũng đưa cho anh một chiếc túi đựng hộp quà bên trong rồi nhí nhảnh nói:
- Tặng anh! Đừng cảm động quá mà khóc nhé.
Lâm Hiểu Phong cười định gõ nhẹ lên đầu cô một cái. Quay sang thấy đại thần mặt đang nghi ngút khói, anh lại thu tay về.
Ngồi được một lúc, Tiểu Nguyên và Nại Hà không hẹn mà cùng đứng lên đi ra ngoài. Họ đi ra sảnh phía sau của bữa tiệc. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt đất. Hình ảnh của cô hiện lên trong mắt anh lúc nào cũng tuyệt đẹp. Anh lên tiếng phá tan sự im lặng:
- Em thật sự không nhớ anh sao?
- Em nhớ chứ. Em đã cứu anh cơ mà! - Cô cười đáp lời anh
- Vậy tại sao em không nói?
- Em sợ anh không nhận ra em.
Anh xoa đầu cô, bảo:
- Hôm đấy thật sự cảm ơn em! Bọn họ là người làm ăn với công ty nhà anh. Công ty hắn phá sản, một mực đổ cho cha anh đâm sau lưng bọn hắn. Bọn hắn tìm mọi cách để giết cha anh nhưng không thành. Đánh đằng Đông thất bại, bọn họ chuyển sang đánh đằng Tây. Hôm đấy bọn họ chặn đường đánh úp anh, không nhờ có em chắc anh cũng không sống nổi.
- Cuộc sống của bọn anh chắc hẳn rất mệt mỏi? - Cô lên tiếng hỏi sau khi nghe xong câu chuyện.
- Đúng vậy. Nhưng chúng ta đều phải học cách chấp nhận sự mệt mỏi đó.
Hai người họ không nói gì, chỉ lặng im nhìn nhau rồi ngước nhìn mặt trăng. Đêm ấy, trăng thật tròn và đẹp!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
48 chương
13 chương
49 chương