Nguyên nguyên, em là của tôi
Chương 18
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Nguyên Nguyên uể oải lê từng bước nặng nhọc đến trường.
Cô gặp anh trên hành lang, khuôn mặt cô chợt bừng sáng. Chưa kịp chào hỏi gì, cô đã thấy phía sau anh có một người con gái chạy tới. Cô ta hồn nhiên nắm tay anh, giọng ngọt sớt:
- Hoá ra anh ở đây, em tìm mãi. Đây là..?
Cô ta quay sang Nguyên Nguyên hỏi. Nguyên Nguyên không đáp. Nhìn cử chỉ và giọng điệu của cô ta, Nguyên Nguyên vô cùng ác cảm. Anh vẫn đứng im đó, ánh mắt chằm chằm nhìn vào cô. Cô không nói gì, cứ thế bỏ đi.
Đến khi bóng dáng Nguyên Nguyên đi khuất, sự hiện diện của cô gái vừa rồi mới lọt vào mắt anh. Anh cúi xuống, khẽ khàng, buông câu nói đầy chết chóc:
- Cút.
Điều này cho thấy anh đang vô cùng tức giận. Hôm qua cô không tới nhà anh tập kịch, anh gọi điện lại không nghe máy. Anh rất lo lắng, đi khắp nơi tìm cô. Kết quả thấy cô đang ngồi bên một quán ven đường cùng một người con trai. Lúc ấy, anh chỉ hận không thể tiến tới mà nghiền nát cậu ta ra.
Trên đời này, có những chuyện có thể nhẫn nhịn, có những chuyện lại không. Cái gì cũng có giới hạn của nó. Nguyệt Thảo Nguyên cô đang suy nghĩ về câu chuyện tối qua. Hàn Hà Chi quả thật không biết điều! Lần trước, không phải cô hiền lành không thể làm gì được cô ta. Cũng không phải cô rộng lòng tha thứ. Mà cô đang nhẫn nhịn, vì khi con thú dữ trong cô bộc lộ, có trời mới biết chuyện gì xảy ra. Trong mắt An An, cha mẹ, các bạn, cô luôn là một cô gái hiền dịu ngoan ngoãn. Nhưng sự thật không phải như vậy. Khi sống ở Sydney cô đã thay đổi rất nhiều. Cô bị tha hoá bởi những con người xấu. Cô tàn nhẫn và trở nên bạo lực. Khi ấy, cú đấm với cô đã giải quyết mọi vấn đề. Nhưng người đó, đã là động lực khiến cô kìm hãm lại con thú trong mình. Giữa lòng thành phố Úc, cô chỉ tìm kiếm được duy nhất người đó để dựa dẫm. Trước khi cô về Trung Quốc, anh ta đã dặn dò cô rất kĩ. “ Không thể tức giận, không thể để mình trở thành một con quái thú “. Cô vẫn nhớ kĩ lời của người đó, nhưng bây giờ, cô không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Chuông reo vào lớp cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô đã lên kế hoạch tuyệt vời cho Hàn Hà Chi. Chủ nhiệm tới, dõng dạc:
- Lớp ta có học sinh mới, các em tự làm quen đi!
Người con trai bước vào, thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai nở nụ cười khả ái:
- Tôi là Tống Thiên Thiên, rất mong được giúp đỡ!
Sau đó chủ nhiệm bố trí hắn ta ngồi cạnh Tiểu Nguyên thay An An, đợi sau khi An An đi học sẽ tính tiếp. Nãy giờ Tiểu Nguyên vẫn đang trợn tròn con mắt nhìn học sinh mới. Trái đất quả thật bé! Mới hôm qua được hắn cứu mạng, mới hôm qua còn gọi hắn một tiếng “ anh “, vậy mà hôm nay đã trở thành bạn học. Tống Thiên Thiên lên tiếng cợt nhả:
- Chắc không cần làm quen nữa nhỉ? Em gái!
Hai từ “ em gái “ phát ra từ miệng hắn ta nghe sao ngọt ngào đến thế. Cao Chí Đình nãy giờ vẫn hướng ánh mắt tới Tống Thiên Thiên, rất không hài lòng vì Tống Thiên Thiên được ngồi cạnh Tiểu Nguyên.
Tống Mai Mai nghe bọn họ thân thiết vậy liền hóng hớt:
- Hai người quen nhau sao?
- Tôi với anh trai của cậu có chút quen biết.
- Đã biết hắn là anh trai của tôi còn dám nói chỉ có một chút quen biết? Bạn học, chúng ta nên thật lòng với nhau chứ! Rốt cuộc hai người là quan hệ gì vậy?
Nhìn vẻ mặt đểu cáng của Tống Mai Mai, cô chỉ biết lắc đầu cười trừ. Mai Mai lại quay sang, trêu đùa với anh trai của mình:
- Thiên Thiên, em sẽ rất vui lòng nếu có một người chị dâu như Nguyệt Thảo Nguyên.
- Nhất định!
Thiên Thiên nháy mắt đáp lại em gái mình, giọng điệu tinh nghịch đã khiến Cao Chí Đình khó chịu. Tiểu Nguyên huých vai hắn ta một cái rồi tập chung học bài.
Giải lao, Tống Mai Mai mặc anh mình mới đến, cùng người khác đi ăn. Thiên quay sang nói với cô:
- Em gái, đưa tôi đi tham quan trường đi!
- Thứ nhất, tôi và cậu bằng tuổi, không thể xưng anh em. Thứ hai, tôi không có trách nhiệm phải đưa cậu đi đâu cả.
- Làm ơn mắc oán, tệ thật!
Nhận thấy mình có chút đanh đá, cũng thấy hắn ta đang nhắc lại ơn cũ, Tiểu Nguyên đành đứng dậy, tỏ ý sẽ đưa hắn ta đi. Hắn ta được đà, xoa đầu cô một cái rồi bảo:
- Rất ngoan!
Cao Chí Đình lúc này đầu đã bốc khói. Cậu ta đập bàn cái “ rầm “ rồi bỏ đi, mặc Nguyên Nguyên đang đằng sau ngơ ngác.
Dưới ánh nắng sân trường, một nam thanh một nữ tú đang cùng nhau sánh bước. Tống Thiên Thiên nhận ra cô thật sự rất đẹp. Làn da trắng như bạch ngọc đang ửng hồng dưới ánh mặt trời, lông mày lá liễu. Đôi mắt to tròn long lanh cùng hàng mi dài tự nhiên cong vút. Sống mũi cao thanh thoát nổi bật giữa khuôn mặt. Đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Tống Thiên Thiên thực sự bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. Cô từ từ đưa tay lên che ánh mặt trời. Trên tầng, Dương Nại Hà đang nhìn cô. Đầu óc tối tăm, anh tự hỏi kẻ đang đi cạnh cô kia là ai?
Không chỉ đại thần và Tống Thiên Thiên, phải đến gần trăm con mắt đang nhìn Tiểu Nguyên mà say đắm. Ánh nắng sớm với cô gái nhỏ bé kia đang tạo nên một bức tranh huyền thoại.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
15 chương
62 chương
18 chương
194 chương
102 chương