“Ta là ai người không cần biết, bất quá có một sự kiện người nhất định phải biết. " Người đến đứng ở cách đó không xa, thanh âm lạnh lùng nói. Thạch Mặc nhíu mày, có chút không rõ ý tứ người này, bất quá người nam nhân này tướng mạo thật đúng là xinh đẹp a, mặc dù có chút lãnh, lại như cũ làm người ta không khỏi tán thưởng. “Ngươi rốt cuộc có chuyện gì.” Cảm giác người tới không có ác ý, Thạch Mặc tâm tình cũng có chút bình tĩnh chút ít. “Chủ thượng để cho ta đem vài câu nói với người, hỏi người vì sao đêm đó lại không nói cho tiểu vương biết người ấy chính là nàng, bất quá những lời chủ thượng nói, nàng cũng không cần đáp án của người, cho nên người không cần trả lời, ngoại trừ những lời này, chủ thượng còn để cho ta nói với người, người mang thai, tiểu vương gia cũng biết, nhưng lại làm cho ngự y đút ngài thuốc nạo thai…" “… Ngươi nói cái gì!” thời điểm nghe thấy người này nói những lời đầu tiên, Thạch Mặc khiếp sợ, hắn không nghĩ tới chuyện tình đêm đó còn sẽ có những người khác biết rõ, nhưng dù khiếp sợ thế nào thì cũng không bằng một câu sau làm cho người ta rung động! Người này vừa mới nói gì, hắn cảm giác mình hình như là bẩm sinh nghe nhầm… “Người mang thai, mười ngày trước lúc người hôn mê, ngự y chính là chuẩn đoán ra thế.” Người đến lạnh lùng lại tự thuật một lần. “Mang, mang thai? Ta mang thai? Cái này, điều này sao có thể a…” Nghe được người tới lại một lần nữa thoải mái khẳng định, Thạch Mặc thân thể không khỏi quơ quơ… Làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy, bọn hắn, bọn hắn chỉ có một đêm a… “Thật sự.” Chứng kiến đối phương một lần nữa khẳng định câu trả lời thuyết phục, Thạch Mặc không khỏi nghĩ tới mấy ngày nay thân thể có chút khác thường, chẳng lẽ đây là thật… “… Vậy ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi nói, hài tử bị hủy mất…” Trong lúc đó, Thạch Mặc lại nghĩ tới người kia vừa nói câu cuối cùng! Nghĩ tới đây, sắc mặt Thạch Mặc trở nên tái nhợt. “Tiểu vương gia sai ngự y làm cho ngài uống thuốc nạo thai, bất quá, thuốc đã bị ta đổi đi.” Người tới nhưng cũng không chút nào tình cảm thuật lại. Hắn là một ám vệ, thuộc ám bộ của Thương vương gia, về sau đã trở thành ảnh vệ của Ngạn tiểu vương gia, hơn nữa, liền là một ảnh vệ mà tiểu vương gia thân mình cũng không biết, có lẽ tiểu vương gia cũng có cảm giác, nhưng mà không biết hắn người này ở đâu, là có bộ dáng gì. Đến nỗi nhiệm vụ của hắn cũng rất là đơn giản, chỉ cần tại thời điểm tiểu vương gia sinh mạng nguy hiểm mới được ra mặt trợ giúp, còn thời điểm còn lại hắn không cần xuất hiện. Mà đêm đó, tiểu vương gia một đường phi hành, hắn đều một mực đi theo sau lưng nàng, tiểu vương gia cùng Vương gia chuyện tình hắn trông nom không được, nhưng hắn muốn thời khắc nào cũng phải bảo hộ lấy an toàn của tiểu vương gia. Mà sau đó ngẫu nhiên phát sinh chuyện tình, hắn cau mày ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, đây không phải là chuyện tình hắn có thể trông nom, cho nên hắn chỉ có thể bảo trì trầm mặc, sau đó, Tiểu vương gia chưa trở về vương phủ, hắn cũng một mực âm thầm đi theo, thẳng đến khi Vương gia phái người tới hỏi, hắn mới đem sự tình từ đầu đến cuối từng cái báo cáo. Rồi sau đó chuyện đã xãy ra, hắn cũng chỉ là một người đứng xem, thẳng đến khi Vương gia trước khi đi mới lần nữa phân phó hắn, sai hắn tại lúc cần thiết thì ra tay… Mà cái tất yếu chừng mực lại làm chính hắn đắn đo. Cho nên thời điểm khi hắn chứng kiến tiểu vương gia muốn hủy đi đứa con của mình, hắn cho rằng mình phải làm một ít chuyện gì đó trong thời điểm này rồi, sau đó hắn liền liều kêu ngự y thay đổi thuốc, ngự y vốn là không muốn, lại bị thuyết phục bởi mình trong tay có Vương phủ lệnh bài. Mà sau khi ngăn cản chuyện này, hắn tựu lập tức dùng bồ câu đưa tin đem sự tình báo cáo nhanh cho Vương gia, sau đó Vương gia sai hắn truyền tới lời này. “Đổi đi rồi?” Thạch Mặc kinh hỉ nhìn người tới, tâm tình thay đổi rất nhanh làm cho hắn cảm thấy có chút mê muội. Nam nhân nhẹ gật đầu, không nói gì, “…” Thạch Mặc lúng ta lúng túng không biết nên nói cái gì. “Công tử, Vương gia hỏi người, là muốn rời đi hay là nói ra chân tướng cho tiểu vương gia.” Đây mới là ý tứ cuối cùng của Vương gia. “…”Thạch Mặc có chút bàng hoàng, nên ly khai hay là nói cho nàng biết chân tướng… Chân tướng, không phải không thể nói, có lẽ nói ra sẽ làm cuộc sống của hắn hội khá giả hơn, dù sao hiện tại cũng có nhiều người có thể chứng minh cho hắn, chỉ là, thật sự muốn nói ra sao? Vừa nghĩ tới nàng tại biết mình có thai liền sai người xóa sạch con của hắn, nhưng lại không nói cho hắn biết, hắn từ từ trong nội tâm cảm giác được một hồi phẫn nộ! Nàng, nàng dựa vào cái gì mà làm như vậy, dựa vào cái gì mà có thể quyết định chính mình muốn hay không lưu lại đứa bé này, nàng dựa vào cái gì… Dựa vào cái gì… Thạch Mặc sững sờ đứng ở đó, sắc càng ngày càng khó coi, nắm tay cũng nắm được càng ngày càng gấp, quanh thân tản ra một loại tức giận vô hình. Mà người đến chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, không can thiệp vào. “Ta muốn đi!” Thạch Mặc thấp giọng quát, thanh âm không lớn, lại đè nén phẫn nộ. Hắn biết rõ, nếu như hắn không ly khai, hắn liền muốn nói ra chân tướng, bằng không đứa con của mình cũng khó tránh khỏi, bị nữ nhân kia đã hội muốn xóa sạch con của hắn, tựu cũng không làm cho hắn lưu lại! Bất quá, hắn không chỉ nói ra, ít nhất cũng không cần ở loại tình huống này mà nói, hắn có thể không cần danh phận, có thể ủy khuất chính mình, nhưng là, hắn muốn một phần thiệt tình! Hắn thật sự hoài nghi nữ nhân kia có phải thật hay không yêu mến chính mình, nếu như thật sự yêu mến hắn, thì thế nào lại cam lòng xóa sạch đứa con của hắn, như thế nào cam lòng cho, thương tổn hắn như vậy… Hắn phải ly khai, hắn không cần phải ở tại chỗ này, nữ nhân này nhất định sẽ lại thương tổn tới mình, nhưng lại thương tổn đến hài tử… “Dẫn ta rời đi, cầu ngươi, dẫn ta rời đi…” Thạch Mặc dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn cái kia nam nhân một mực không nói gì.