Tần Vãn Thư xuyên qua tấm cửa thủy tinh, thấy Tả Khinh Hoan đang họp với quản lý cao cấp của công ty. Một bộ vest màu trắng, so ngày thường thoạt mình muốn thành thục hơn một ít, mái tóc bình thường luôn xõa tung sau lưng được búi lên, nhìn có vẻ lão luyện hơn, so với luôn thích ở trong lòng mình làm nũng giống như hai người khác nhau. Biểu tình nghiêm túc tự tin thoạt nhìn có sức quyến rũ khác, quả thực so với trước đây càng tăng thêm hương vị chọc người ghé mắt. “Tôi kiểm tra qua một số sổ sách của công ty, phát hiện năm nay công ty có những chi phí quản lý quá cao, tồn tại rất nhiều địa phương không hợp lý. Chuyện trước đây tôi không truy cứu, nhưng khi tôi tiếp nhận chức vụ…” Tả Khinh Hoan nói đến phân nửa, bỗng nhiên thấy ngoài cửa Tần Vãn Thư đang chăm chú nhìn mình. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, Tần Vãn Thư đến sớm nửa tiếng. Họp xong, Tả Khinh Hoan lập tức kéo Tần Vãn Thư vào phòng làm việc của mình, khóa cửa xong, ôm chầm lấy Tần Vãn Thư. “Đợi lâu không?” Để Tần Vãn Thư chờ nửa tiếng, Tả Khinh Hoan cảm thấy thật đau lòng. “Là ta tới sớm.” Vừa nghĩ Tả Khinh Hoan đã trưởng thành, thế nhưng phía sau vẫn dán người như thế. Tần Vãn Thư tự nhiên ôm lại Tả Khinh Hoan, nàng phát hiện mình càng ngày càng nuông chiều nữ nhân này. “Ta lập tức thay đồ.” Tả Khinh Hoan kéo rèm cửa, trước mặt Tần Vãn Thư, cởi bộ vest trắng ra, thay một bộ y phục đã sớm chuẩn bị tốt. Thấy Tả Khinh Hoan một điểm cũng không thẹn thùng dám trước mặt mình cởi quần áo, Tần Vãn Thư cảm thấy bản thân đặt tầm mắt trên thân thể cởi sạch vốn chỉ còn giữ lại nội y của Tả Khinh Hoan có chút không đúng. Dáng người Tả Khinh Hoan tuy không phải đặc biệt đầy đặn, nhưng cũng rất đẹp, mang theo một cảm giác xinh đẹp mỏng manh. Thân hình mảnh khảnh làm cho bản thân có loại ảo giác muốn vươn tay ôm chặt lấy nàng, để cho Tần Vãn Thư không thể dời đi tầm mắt. Tả Khinh Hoan nhanh chóng thay một bộ y phục đơn giản đúng mực, tăng thêm vẻ siêu trần thoát tục, càng lộ rõ thanh nhã. “Như vậy được không?” Tả Khinh Hoan rất hài lòng khi Tần Vãn Thư chằm chằm nhìn mình. Nếu không phải đêm nay muốn đến Tần gia, Tả Khinh Hoan còn muốn quyến rũ Tần Vãn Thư một phen. Chẳng qua còn nhiều thời gian, lần đầu ra mắt gia trưởng nhưng là rất quan trọng. “Tốt lắm.” Tần Vãn Thư tới gần Tả Khinh Hoan, giúp đối phương thả tóc xuống. Nàng thích nhất là bộ dáng xõa tóc của Tả Khinh Hoan, có vẻ trở nên văn tĩnh nhu thuận. Trưởng bối luôn thích những hài tử nhu thuận. “Vậy chúng ta đi thôi.” Tả Khinh Hoan kéo cánh tay Tần Vãn Thư. Nàng nghĩ bản thân lúc này tâm tình rất phức tạp, chờ mong xen lẫn thấp thỏm. “Ân.” Tần Vãn Thư gật đầu. “Nhìn ngươi có vẻ căng thẳng?” Tần Vãn Thư hỏi người ngồi bên ghế phụ lái. “Hoàn hảo.” Đúng là có chút khẩn trương, nhưng vẫn còn trong phạm vi kiểm soát. “Không khẩn trương thì tốt rồi.” Tần Vãn Thư nghiêng người giúp Tả Khinh Hoan đeo lại dây an toàn, nhẹ nhàng hôn lên bên má Tả Khinh Hoan, lập tức ngồi ngay ngắn trên ghế của mình. Tuy chỉ là nụ hôn nhẹ lại khiến Tả Khinh Hoan an tâm, chỉ cần Tần Vãn Thư bên cạnh, Tả Khinh Hoan nghĩ bản thân không có gì phải sợ hãi. Xe rất nhanh đã chạy đến nhà tổ của Tần gia, đây là lần thứ hai nàng tiến vào Tần gia. Hơn hẳn lần trước phải lén lút đi vào, lần này rốt cuộc có thể quang minh chính đại rồi. Loại chênh lệch này khiến trong lòng Tả Khinh Hoan có chút cảm khái. Tần Đằng đang dựa vào cây cột trước cửa chính, thấy tỷ tỷ nhà mình và Tả Khinh Hoan từ xe bước xuống. Hôm nay tỷ tỷ chính thức đưa Tả Khinh Hoan về ra mắt, cho nên hắn phải trở về ăn bữa cơm có thâm ý này. “Đã lâu không gặp.” Tả Khinh Hoan hào phóng chủ động tiến lên chào hỏi Tần Đằng. Nàng nghĩ Tần Đằng so với bộ dáng phóng túng nganh ngạnh của ba năm trước càng trở nên thâm trầm hơn. Bởi vì Thi Vân Dạng nghiêm túc chọn một nữ nhân còn tệ hơn Tả Khinh Hoan, điều này khiến Tần Đằng hết sức tức giận. Hắn thà rằng Thi Vân Dạng không tim không phổi, tiếp tục trò chơi nhân gian, so với cùng một chỗ với một nữ nhân thứ gì cũng không biết rõ ràng tốt hơn. Tần Đằng ngược lại có chút kinh ngạc nho nhỏ, nếu bản thân nhớ không lầm, ba năm trước Tả Khinh Hoan dường như rất sợ mình, cơ bản đều là bị động lựa chọn tránh xa mình. Hành động chủ động như lúc này chính là lần đầu tiên, hơn nữa giống như nàng hoàn toàn không còn sợ mình, quả nhiên cách biệt ba năm, càng phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Hơn hẳn nữ nhân bên cạnh Thi Vân Dạng, Tần Đằng bỗng nhiên nghĩ ánh mắt chọn nữ nhân của tỷ tỷ tốt hơn Thi Vân Dạng nhiều lắm. Tần Đằng càng nhìn Tả Khinh Hoan càng cảm thấy thuận mắt. Hiện tại trong lòng hắn ấm ức lớn nhất chính là nữ nhân tên Hứa Chiêu Đệ, cũng chính là nữ nhân bên cạnh Thi Vân Dạng, vốn nghĩ Thi Vân Dạng chỉ là nhất thời thử nhấm nháp một chút cháo trắng dưa cải, trong chốc lát sẽ chán, không ngờ Thi Vân Dạng lại động chân tình. “Ba năm không gặp, xem ra không còn là ngô hạ a Mông của năm đó nữa a.” Tần Đằng nhíu mày nói. “Quan điểm rộng mở nhìn vấn đề sẽ khác.” Tả Khinh Hoan mỉm cười đáp lại. “Nghe nói, cô trở thành nghĩa nữ của Bắc Dã Phong phải không?” Bắc Dã tập đoàn là tập đoàn tài chính lớn ở Nhật Bản, có Bắc Dã Phong người nghĩa phụ này, lại giao hảo tốt với người kế thừa của Bắc Dã tập đoàn trong tương lai, Tả Khinh Hoan thật là có chút tiền vốn. “Nhờ có nghĩa phụ không ghét bỏ.” Tả Khinh Hoan thản nhiên trả lời. Nàng tuyệt đối không cảm thấy đây là chuyện đáng giá khoe khoang. “Thật là cá chép vượt long môn, giá trị con người tăng vọt gấp trăm lần.” Lời nói của Tần Đằng không biết là khen hay chê. Có thể ở trong mắt Tần Đằng xuất thân của mình chung quy là một vết nhơ, cho dù bây giờ mang danh là nữ nhi của Bắc Dã Phong, cũng bất quá là cáo mượn oai hùm. Nhưng có những thứ không thể thay đổi, chỉ có thể thản nhiên chấp nhận. Mấy năm nay Tả Khinh Hoan đã học được một đạo lý, đó là muốn để người khác tôn trọng ngươi, bản thân ngươi phải biết tôn trọng mình trước. Xem ra, lần này Tả Khinh Hoan đến Tần gia đã làm đủ chuẩn bị, là nữ nhân của tỷ tỷ, miễn cưỡng có thể coi như là đạt tiêu chuẩn. “Chúng ta đi vào thôi.” Tần Vãn Thư lúc này mới lên tiếng. Nàng cố ý không xen vào giúp đỡ Tả Khinh Hoan, chỉ để nàng một mình đáp lời Tần Đằng. Thấy Tả Khinh Hoan đối đáp khéo léo, Tần Vãn Thư đã có thể an tâm, ba năm lịch lãm bên ngoài rốt cuộc là đáng giá. Lâm Tĩnh Nhàn thấy Tả Khinh Hoan đứng bên cạnh nữ nhi, có chút vô cùng kinh ngạc, hài tử này lớn lên rất thuần khiết thoát tục, một điểm cũng không tưởng tượng được thân phận trước đây của nàng, thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận, cũng rất giống hài tử của nhà giàu có nuôi dưỡng. Tả Khinh Hoan gặp Lâm Tĩnh Nhàn, cảm giác đây là một phụ nữ cao quý mà ôn nhu. Đây không phải hình dáng lý tưởng của một người làm mẹ mà mình luôn ước ao khi còn bé sao? Cùng với xinh đẹp nóng bỏng không chịu trách nhiệm Tả Diễm cách biệt một trời một vực, vừa nhìn chính là hiền thê lương mẫu, ôn nhu như nước, cả người tản ra một loại cảm giác dịu dàng, làm cho bản thân không thể tự chủ muốn đến gần. Tần Vãn Thư trưởng thành có chút giống bà, chẳng qua tướng mạo của Tần Vãn Thư càng có thể nói là hậu sinh khả úy hơn mẹ nàng. “Chào dì, con là Tả Khinh Hoan. Ngài có thể gọi con là tiểu Hoan.” Tả Khinh Hoan ngọt ngào cười với Lâm Tĩnh Nhàn. Nàng nghĩ mẹ của Tần Vãn Thư thân cận không chút khó khăn, ngược lại, rất có cảm giác gần gũi của một bà mẹ. Hài tử hay cười hơn phân nửa đều khiến người ta yêu thích. Lâm Tĩnh Nhàn nhìn dáng cười thuần khiết giống hoa sen của Tả Khinh Hoan, trong lòng lập tức sinh ra hảo cảm. Bà giống Tần Vãn Thư, tin tưởng tướng tùy tâm sinh, cho nên tướng mạo của Tả Khinh Hoan rất được hai mẹ con Tần Vãn Thư yêu thích. “Đến ngồi cạnh ta này.” Lâm Tĩnh Nhàn vẫy tay, ý bảo Tả Khinh Hoan đến bên cạnh mình. Điều này khiến Tả Khinh Hoan có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng nghe lời ngồi bên cạnh Lâm Tĩnh Nhàn. Tả Khinh Hoan nghĩ mẹ của Tần Vãn Thư không khó thân cận, có loại cảm giác gần gũi như mẹ ruột. Tần Vãn Thư khẽ cười, nàng đã biết, mẹ mình nhất định thích Tả Khinh Hoan.