05 Buổi sáng Cố Thanh Bùi bị một trận âm thanh lốp bốp đánh thức, sau khi anh tỉnh lại phiền toái mà mở mắt ra, ngồi ở trên giường một hồi mới thanh tỉnh. Tối hôm qua, hình như anh và Nguyên Dương ngủ cùng một giường...! Cố Thanh Bùi nghe động tĩnh bên ngoài, mang đép lê chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa mở cửa phòng liền đụng trúng lồng ngực của Nguyên Dương. Cố Thanh Bùi đeo mắt kính, anh định thần nhìn lại, Nguyên Dương cư nhiên mặc pijama màu trắng của anh, nhưng bởi vì vóc người Nguyên Dương lớn hơn mình một số, chính vì vậy bộ quần áo vốn dĩ rộng thùng thình mặc trên người Nguyên Dương lại có hơi bó sát, mà sáng sớm Nguyên Dương lại mở rộng cổ áo, lộ ra cơ ngực căng chặt, gợi lên một ít hồi ức khiến tim Cố Thanh Bùi đập nhanh. "Anh tỉnh rồi, ai bảo anh để cái dĩa ở sát rìa tủ như thế, còn cao như vậy." Nguyên Dương sau khi tỉnh lại theo thói quen chuẩn bị làm điểm tâm, nhưng đã làm nửa ngày cũng không thấy giống đồ ăn sáng một chút nào, còn làm vỡ dĩa của Cố Thanh Bùi, trên dĩa còn in tranh thủy mặc viền vàng, nhìn qua giá cả không rẻ. Nguyên Dương có chút chột dạ muốn tới đây đóng cửa phòng ngủ lại để dọn dẹp, kết quả Cố Thanh Bùi đột nhiên đâm vào trong ngực của mình. "Sáng sớm đã ôm ấp yêu thương, xem ra đã nghĩ thông suốt rồi?" Cố Thanh Bùi liếc mắt nhìn Nguyên Dương, anh cũng không muốn tính toán Nguyên Dương chưa có sự cho phép đã mặc quần áo của anh. Nghĩ tới đây, anh chợt phát hiện trên người mình cũng mặc bộ pijama tương tự nhưng màu đen. "Ai cho cậu cởi quần áo tôi!" Nguyên Dương nhìn dáng vẻ Cố Thanh Bùi trong lời nói có hàm ý, nhíu mày một cái, lập tức hiểu lời nói bóng gió trong đó. Hắn cười nói: "Chỗ nào của anh tôi chưa từng nhìn qua." "Lưu manh!" Cố Thanh Bùi không muốn nói lời vô nghĩa cùng Nguyên Dương, anh đi đến phòng bếp muốn rót một ly nước, thì phát hiện kiệt tác của Nguyên đại lưu manh. "Nguyên Dương, mấy cái dĩa này tôi đã cất kỹ, vậy mà cậu lại làm vỡ nó!" Nguyên Dương nghe tiếng chạy tới tựa ở khung cửa, không đếm xỉa tới nói: "Tôi cũng không phải không bồi thường nổi." Thành công nhận được cái liếc mắt của Cố Thanh Bùi. "Tránh ra!" Cố Thanh Bùi nổi giận đùng đùng thẳng đến nhà vệ sinh rửa mặt, bỏ lại Nguyên Dương một mình ở tại phòng bếp quét tước mảnh nhỏ đầy đất. Chờ hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi đổi xong quần áo, Cố Thanh Bùi cũng vừa lúc đi ra. Anh ngồi ở bên cạnh bàn ăn xem điện thoại, nhìn qua như là vừa gửi tin nhắn cho người khác. Một lát sau Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, phát hiện Nguyên Dương tựa như tối hôm qua ngồi trên ghế salon, dùng cái ánh mắt nhìn mình chằm chằm con mồi của mình quan sát anh. "Cậu còn không đi?" "Anh vẫn chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn." Cố Thanh Bùi để điện thoại xuống, ngồi nghiêm chỉnh nói với Nguyên Dương: "Đầu tiên, ngày hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa cậu trước đó ở phòng bao táy máy tay chân với tôi, tôi chưa từng tính toán; thứ hai, tôi rất cảm ơn vốn đầu tư của cậu, chờ qua đợt thẩm định này, tôi có thể đảm bảo cậu kiếm ít nhất là gấp hai lần." Nguyên Dương sau khi nghe xong, cũng nghiêm túc nói với Cố Thanh Bùi rằng: "Thứ nhất, không phải sự cố ngoài ý muốn của tôi, tôi nói rồi hôn môi và chịch không cùng một chuyện; thứ hai, tôi không những bỏ ra tiền, còn bỏ ra tình cảm, tiền thì anh có thể trả, tình cảm thì anh trả như thế nào? Cho nên tôi sẽ là chủ nợ của anh, anh chỉ có thể là bạn tình của tôi." "Cậu đúng là khốn nạn!" Cố Thanh Bùi cũng biết không nên giảng đạo lý với Nguyên Dương, hao phí lời nói, còn ôm một bụng tức. "Đúng, ai bảo anh trêu chọc tôi." Nguyên Dương đứng dậy khỏi ghế salon, Cố Thanh Bùi vừa nhìn thấy Nguyên Dương đi tới, thì có cảm giác như mình bị một tấm lưới lớn chèn ép bao phủ. Chỉ nghe Nguyên Dương tiếp tục nói: "Hiện tại kẻ khốn nạn này đã rút chìa khóa cửa, trước khi ra ngoài anh phải chủ động hôn tôi một chút." Cả cơ thể Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương vây ở trên ghế, anh không đeo mắt kính, không có bất kỳ vật che chắn nào mà đối diện với Nguyên Dương. Anh từ trong đôi mắt của Nguyên Dương thấy được biểu cảm hoảng hốt của chính mình, muốn quay mặt qua chỗ khác, lại bị Nguyên Dương nắm cằm, lại hôn một cái nữa. Cố Thanh Bùi cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân đờ ra, anh có thể cảm giác được Nguyên Dương vẫn đang nhìn chằm chằm mình từ trên cao, thẹn thùng nói: "Hôn xong rồi, cậu đi đi." "Cái vừa nãy không tính, anh phải chủ động đó." Cố Thanh Bùi ở trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà Nguyên Dương, sau đó chậm rãi đứng dậy, sau khi từ từ nhìn thẳng vào Nguyên Dương, nhắm mắt lại đem môi của mình nhẹ nhàng dán lên môi Nguyên Dương. Cố Thanh Bùi thầm đếm ba giây trong lòng, vừa mới chuẩn bị lui ra lại bị Nguyên Dương ôm lấy thắt lưng, đang lúc không kịp giãy dụa Nguyên Dương đã cạy cái miệng đóng chặt của Cố Thanh Bùi ra. Môi lưỡi giao triền, Cố Thanh Bùi nhanh chóng thua trận. Anh bị cái hôn đầy dục vọng này khiến cho hai chân nhũn ra, chỉ có thể mượn khí lực của Nguyên Dương mới miễn cưỡng đứng được. Lúc Cố Thanh Bùi cảm giác mình sắp không thở nổi, Nguyên Dương mới thả gương mặt đã đỏ bừng của anh ra. Chờ Nguyên Dương huýt sáo đóng cửa lại, Cố Thanh Bùi cũng không có ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, nhưng sự tồn tại của Nguyên Dương ở trong lòng anh lại bộc phát ra nhiều thêm. Cố Thanh Bùi đột nhiên cảm giác được nhà anh thoáng cái đã yên tĩnh rất nhiều, anh đi lại ghế salon sửa sang lại nếp nhăn do Nguyên Dương tạo ra, lúc này điện thoại di động của anh vang lên. Cố Thanh Bùi vội vàng cầm điện thoại lên, phát hiện là một đoạn tin nhắn do số lạ gửi tới: "Nhớ kỹ thân phận của anh bây giờ, tôi đi đây! Còn nữa, vừa nãy tôi cũng không nói là phải hôn môi đâu biên kịch Cố." Cố Thanh Bùi đọc xong, trên mặt lúc trắng lúc xanh, ngoài miệng mắng Nguyên Dương nhưng lại buồn chán, trên tay lại lưu dãy số vào danh bạ. Cố Thanh Bùi bắt đầu tiến hành công việc dang dở hôm qua —— thu dọn hành lý, sau khi thu dọn xong lại chuẩn bị nấu chút gì đó để ăn, Vì vậy liền mở ra xem ba mẹ đưa cho anh những gì. Hắn vừa ăn vừa xem báo cáo sản xuất điện ảnh và truyền hình quý một, chợt nhớ tới, Nguyên Dương lúc đi hình như vẫn chưa ăn gì. Trong khi đó Nguyên Dương đang bị Nguyên Lập Giang phạt đứng ở trong phòng khách. Nguyên Lập Giang vẫn biết con trai lớn này của ông vô pháp vô thiên, cho nên mới đem người đưa vào quân đội. Kết quả tiểu tử này lại một lòng ở trong quân đội, hoàn toàn mặc kệ người nhà. Ông và vợ Ngô Cảnh Lan muốn giới thiệu cho Nguyên Dương vài đứa con gái cùng tuổi, ai biết Nguyên Dương lại có thể làm trò trước mặt những người lớn tuổi trong nhà hôn một người đàn ông, may mà không có người ngoài ở đó, nếu không cái mặt già này của ông biết đặt ở nơi nào! Hiện tại, Nguyên Dương lại bất ngờ xin nghỉ sau lưng ông, nếu như không phải con trai người bạn họ Chiêm của ông nội Nguyên Dương nói cho ông, ông vẫn chưa hay biết gì. "Mày đừng tưởng rằng mày không lên tiếng, là xem như không có việc gì xảy ra! Mày xin nghỉ trở về để làm gì!" "Về nhà thăm người." "Chó má! Trước đây muốn mày quay về thăm nhà mày có thể tìm ra mấy nghìn lý do, hiện tại mới đi hai mươi mấy ngày, mày thăm người cái gì!" "Con nhớ nhà không được hả!" Nguyên Dương bỗng nhiên lên giọng, một giây tiếp theo Nguyên tướng quân và bà nội Nguyên Dương liền tiến vào, Nguyên Lập Giang trừng mắt nhìn Nguyên Dương một cái, biết lửa giận ngày hôm nay không phát ra được. "Dương Dương, lại ngồi đây với bà." Bà nội Nguyên Dương kéo tay của Nguyên Dương ngồi xuống, tức giận nói rằng: "Con trai hiện tại hiểu chuyện, nhớ nhà quay về thăm một chút đã làm sao! Hơn nữa thăm người nhà là con sao, thăm người nhà là hai người già tám mươi tuổi chúng ta đây!" "Mẹ, Nguyên Dương đức hạnh gì mẹ còn không biết sao? Nó lén quay về là vì tên Cố Thanh Bùi kia!" "Thanh Bùi của em sao rồi!" Nguyên Anh ỷ có ông bà ở đây, thọt một câu lúc Nguyên Lập Giang nói. Tuy rằng chuyện đã xảy ra ngày hôm đó khiến cho cô cảm thấy vừa kích thích vừa sợ hãi, thế nhưng làm một fan chân thành, cô tuyệt đối không cho phép có người chửi bới Cố Thanh Bùi. "Cái gì mà Thanh Bùi của em, đừng gọi lung tung." Nguyên Dương dùng ngón tay chọc trán Nguyên Anh một cái, bày tỏ sự bất mãn với cách xưng hô này. "Đúng vậy, ta thấy đứa trẻ tên Tiểu Cố kia tốt vô cùng, đọc đủ thứ thi thư, nhân phẩm cũng tốt, rất xứng với Dương Dương của chúng ta." "Mẹ, mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, như thế nào cũng giống như mấy đứa trẻ này thành fan cuồng như thế!" "Cái gì gọi là fan cuồng, đó gọi là tán thưởng, con thì biết cái gì!" Ba đứa trẻ Nguyên gia lần đầu tiên nghe thấy có người dám mắng Nguyên Lập Giang, mỗi người một bên xem trò vui một bên cười trộm. Nguyên Lập Giang biết không thể đối nghịch cùng mẹ của mình, bằng không lấy cái tính cách đanh đá kia, chẳng kiêng dè gì nói ra ngoài. "Mẹ, ngài đừng tức giận. Thật ra con cũng cảm thấy Cố Thanh Bùi cũng không tệ, ngoại trừ là một người đàn ông ra...!Các phương diện khác cũng không tồi, đáng để Nguyên Dương học hỏi." "Đúng vậy, Dương Dương, con nói cho bà nghe, hai con có đúng là đang ở chung với nhau không?" Nguyên Dương vừa định nói phải, nhưng nhớ tới dáng vẻ không được tự nhiên của Cố Thanh Bùi, lại lắc đầu."Vẫn còn đang theo đuổi ạ." "Vậy con nhất định phải nắm cho chắc, Tiểu Cố là một đứa bé ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi." Người Nguyên gia bởi vì Nguyên Dương xin nghỉ về nhà, lại tập họp ở nhà nửa ngày, nhưng Nguyên Lập Giang gọi điện thoại cho người ta, cần phải đưa Nguyên Dương quay về quân đoàn. Nguyên Dương tuy rằng không tình nguyện, nhưng bà nội Nguyên Dương làm chủ để cho Nguyên Dương thời điểm mừng năm mới cần phải đem Cố Thanh Bùi dẫn về nhà, vì vậy Nguyên Dương liền trả phép sớm quay về. Ở trên đường trở về, Nguyên Dương gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi. Nhưng Cố Thanh Bùi lúc đó đang đến phòng biên tập xem biên tập viên chỉnh sửa biên tập, nên không nhận cuộc gọi đến. Chờ Cố Thanh Bùi thật vất vả kết thúc công việc, hoa cả mắt mở điện thoại di động, mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ Nguyên Dương. Anh vốn định nhắn tin hỏi có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy Nguyên Dương rảnh rỗi không có chuyện gì nhất định sẽ nói mấy lời lưu manh, Vì vậy liền không để ý đến. Nhưng khiến cho Cố Thanh Bùi không nghĩ tới chính là, khi anh gặp lại Nguyên Dương lần nữa, vậy mà lâu đến nỗi anh cũng nhanh chóng quên mất giọng nói của Nguyên Dương..