Trong không gian hạn hẹp, anh không nhúc nhích, dán mặt vào cổ cô ngửi thật lâu. Mạnh Thịnh Nam cứ đứng như vậy, không dám thở mạnh. Mùi hương trên người anh bao phủ quanh cô, bàn tay khẽ vuốt ve eo cô, không nhớ rõ là bao lâu, cô cứ nghĩ anh thiếp đi rồi. "Trì Tranh?" Cô nhẹ giọng gọi, người đàn ông rầu rĩ đáp một tiếng. "Anh uống say à?" Người đàn ông nở nụ cười. "Em nhìn xem anh giống như uống say sao?"      Cánh tay Mạnh Thịnh Nam tê rần, khuôn mặt nghiêng qua một bên, Trì Tranh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô. "Em không nhìn làm sao biết được?" Giọng nói của anh mang theo ý cười, cô không lên tiếng. Cách một cái cánh cửa, bên ngoài đang có người cất cao giọng hát hát bài Không bỏ không rời của Vũ Tuyền. Năm 2009 khi ấy, cô nghe đi nghe lại vô số lần.  Sau đó, anh gọi tên cô, giọng nói khàn khàn. "Mạnh Thịnh Nam." Da đầu cô tê dại. Trì Tranh buông cổ tay cô ra, hai tay nhẹ ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, chậm rãi vuốt ve sau lưng cô. Một lát sau, anh lên tiếng. "Mặc kệ trước đây như thế nào, bây giờ là anh đang theo đuổi em." Giọng nói của anh thấp mà chậm, quanh quẩn bên tai cô. Sau đó, hốc mắt Mạnh Thịnh Nam dần ướt, nước mắt rơi xuống bả vai anh, không một tiếng động. "Em có thể giận dỗi, cáu gắt, vui vẻ hay như thế nào anh cũng đều thích." Trì Tranh nói xong dừng lại một chút. "Anh nói như vậy em có hiểu không?" Anh xoa xoa khuôn mặt cô. "Em khóc sao?" Trì Tranh thở dài, hai tay lau đi nước mắt của cô. Mạnh Thịnh Nam cứ nhìn anh như vậy, ngoan ngoãn giống con mèo con, trong hốc mắt chỉ chứa hình bóng anh, nghiêm túc, chuyên chú. Anh vừa lau nước mắt cho cô vừa mở miệng. "Bây giờ chắc em cũng biết anh như thế nào. Mạnh Thịnh Nam, anh không có bằng cấp không có bối cảnh, cái gì cũng không có, chỉ có một đống nợ. Em đi theo anh có lẽ sẽ rất mệt mỏi nhưng anh thật lòng thật dạ muốn bên em. Những lời này anh cũng chỉ nói với mỗi mình em, trước đây anh còn trẻ tuổi, tính tình nông nổi, cái gì cũng không nghĩ đến. Bây giờ em có thể suy nghĩ. Đồng ý ——" Anh tỉnh táo nhìn cô. "Hoặc là từ chối." Trong phòng ngủ bỗng nhiên lặng yên như nơi rừng sâu núi thẳm, mặt ngoài sóng yên biển lặng nhưng thực ra trong lòng thủy triều đang lên. Mạnh Thịnh Nam mãi vẫn không nói chuyện. Kim giây chuyển động tròn một vòng, mười giờ bốn lăm phút khuya ngày 4 tháng 7 năm 2012 là khoảnh khắc giày vò nhất trong cuộc đời Trì Tranh. Hai tay anh đặt lên gò má cô, con mắt chăm chú nhìn cô. Một lúc sau cô vẫn không mở miệng, Trì Tranh liếm môi, giọng nói trầm thấp. "Nếu như em...." Anh chưa nói được một nửa, Mạnh Thịnh Nam đã hôn lên môi anh. Chỉ một giây. Trì Tranh nhanh chóng biến bị động thành chủ động, một tay ôm eo cô, một tay vuốt ve cái cằm cô, điên cuồng hôn lên môi cô. Anh len lưỡi vào trong miệng Mạnh Thịnh Nam, bắt đầu càn quấy, Mạnh Thịnh Nam không chịu nổi, anh nhếch môi cười, càng len vào sâu hơn. Toàn thân Mạnh Thịnh Nam mềm nhũn. Trì Tranh mở mắt ra đã thấy cô buông lỏng cảnh giác, bàn tay chậm rãi trượt tới vạt áo, từ từ di chuyển lên. Da thịt bị người khác chạm vào, Mạnh Thịnh Nam khẽ lắc một cái, Trì Tranh dừng lại động tác, híp mắt nhìn cô, trong ánh mắt anh chứa đầy dục vọng, giọng nói mê hoặc. "Ngứa?" Mạnh Thịnh Nam khẽ "ừ" một tiếng. Trì Tranh cười xấu xa. "Vậy lát nữa em nhịn sao nổi?" Cô lập tức mặt đỏ tim run. Trì Tranh cúi đầu tiếp tục hôn cô, vải vóc mỏng manh làm sao chống chọi với sự liều lĩnh của người đàn ông. Mạnh Thịnh Nam run lên, Trì Tranh nở nụ cười trầm thấp. Anh có chủ ý muốn đùa cô, lòng bàn tay dọc theo da thịt hướng lên trên. Cô sợ tới mức duỗi tay ra cản lại. Anh bắt cái tay cô, đè xuống, nở nụ cười trầm thấp, hỏi. "Sợ sao?" Mạnh Thịnh Nam nhịn không được cắn môi. Trì Tranh cười hỏi. "Vừa rồi không phải em rất giỏi sao?" Ý anh nói vừa rồi cô mới chủ động hôn mình, Mạnh Thịnh Nam có hơi nhíu mày, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Trì Tranh nghiêng đầu nhìn cô, cái tay đang trong quần áo cô di chuyển lên ngực cô. Tim cô càng đập mạnh hơn. Trì Tranh cười nhẹ. "Không nói anh sẽ tiếp tục đấy." Bên trong gian phòng chỉ có một cái cửa sổ, ánh trăng men theo cửa sổ rót đầy trong phòng, bàn tay anh chầm chậm đi tới hàng khuya sau lưng áo cô. Mạnh Thịnh Nam bỗng nhiên nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng rên một tiếng, cảm thấy hơi sợ hãi. "Trì Tranh." Trì Tranh hít sâu một hơi, muốn ngừng mà không được. Cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn dưới thân đang khao khát phun trào, buông tay ra. "Em đừng đi." Anh thấp giọng nói. Mạnh Thịnh Nam nhìn anh. Anh nói. "Anh không đụng vào em nữa." Sau đó anh đưa tay bật đèn lên. Tia sáng đột ngột chiếu vào khiến cô chói mắt, Trì Tranh nghiêng người ngăn ánh sáng lại, rũ mắt cười. Mạnh Thịnh Nam chầm chậm mở mắt ra, có chút ngại ngùng. Trì Tranh cười, sau đó kéo tay cô để cô ngồi bên mép giường. "Anh đi tắm đã, cả người chỉ toàn mùi rượu thôi." Cô chậm rãi gật đầu, anh cười cười vuốt tóc cô sau đó đi ra cửa hông. Vòi hoa sen chảy nước xuống, anh dùng nước lạnh đập tắt dục vọng lớn mạnh đang lan tràn khắp người, buồn cười mình vừa nói không chạm vào cô. Nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chỉ có thể đắp chăn bông nói chuyện phiếm. Trong phòng, Mạnh Thịnh Nam chống hai tay trên giường nhìn bốn phía xung quanh. Căn phòng mấy chục mét vuông bừa bộn không chịu nổi. Cô ngồi một lúc sau đó bắt đầu dọn giường cho anh, trên giường đều là mùi hương của anh. Nhìn ban đêm ngoài cửa sổ kia, cô cúi đầu mỉm cười. Anh đẩy cửa đi vào, lúc ấy Mạnh Thịnh Nam đang đứng dưới chân dường xoay người dọn quần áo bẩn cho anh. "Em có muốn tắm không?" Cô vội vàng quay đầu, người đàn ông để trần dựa vào cánh cửa, trên tóc vẫn đang còn dính nước. Cô bị dọa sợ tới mức không dám động đậy, hai tay vẫn còn cầm quần áo anh. "Em...không tắm." Trì Tranh cười vui vẻ. "Em sợ anh làm gì em à?" Mạnh Thịnh Nam cắn môi, nói không nên lời. "Nói không động vào em thì ông đây chắc chắn nhịn được." Trì Tranh cười, dứt lời cúi người, môi khẽ thì thầm bên tai cô. "Lần sau thì không nói trước được đâu." Mạnh Thịnh Nam lo lắng, trừng mắt nhìn. "Em..." "Sao em?" "Em muốn về." Cô run rẩy mở miệng. Hai người mới thừa nhận quan hệ đã ngủ chung một chỗ thực sự không tốt lắm, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy bản thân chưa phóng khoáng tới vậy. Nghe vậy, Trì Tranh nhướn mày giống như muốn nhìn thấu cô. "Về à?" Mạnh Thạnh Nam. "Vâng." Trì Tranh híp mắt, cười lưu manh. "Em cảm thấy anh sẽ thả em đi à?" Cô sững sờ. Trì Tranh cúi đầu xích tới gần mặt cô. "Không động vào em đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi." Mạnh Thịnh Nam. "..." Trì Tranh cười. "Thực sự không tắm sao em?" Sống lưng cô thẳng tắp, tiến không được lui cũng không xong. "Em dính mùi rượu của anh, còn ngủ trên giường anh, nếu như anh nhịn không được..." Giọng nói của anh như có từ tính khiến lỗ tai Mạnh Thịnh Nam tê rần. Trì Tranh sợ chọc cô quá mức cô lại chạy nên dừng lại đúng lúc. Anh xoay người lấy một cái áo ngắn tay trong tủ ra, còn có cả túi đồ hôm trước cô để quên. "Cái này lát nữa mặc." anh đưa áo ngắn tay cho cô, sau đó lại cầm túi giấy lên. "Cái này ngày mai mặc nhé." Cô cúi đầu, nhận ra cái váy kia. "Sao lại ở chỗ anh?" Trì Tranh nhíu mày. "Không phải hôm đó em bỏ của chạy lấy người sao?" Mạnh Thịnh Nam ôm quần áo, không nói lời nào cũng không dám nhìn thẳng vào anh. Lồng ngực người đàn ông rộng lớn, bắp thịt rắn chắc khiến cô không nhịn được đỏ mặt, Trì Tranh muốn cười nhưng không cười được. Anh buông túi giấy ra, nắm tay cô dắt cô qua cửa hông, băng qua hành làng. Cô đi theo phía sau anh, đột nhiên cứ muốn như vậy cả đời. Anh đưa cô tới phòng tắm, thử nước giúp cô. "Có chút đơn sơ, chỉ sợ em không chịu được." Mạnh Thịnh Nam nhẹ lắc đầu. Anh cười, đi ra ngoài đóng cửa lại. Mạnh Thịnh Nam đứng một mình trong phòng, chậm rãi cởi quần áo xuống rồi tắm rửa qua loa. Dòng nước chảy trên da khiến cả người cô thấy thoải mái. Tất cả mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ, cô cười. Trước kia chỉ sợ anh gặp dịp thì chơi, bây giờ.... Lãng tử quay đầu rồi. Trong hành lang chỉ có một chiếc đèn mờ, Trì Tranh tựa vào tường như cũ. Anh cúi đầu nhìn ánh sáng ngoài khe cửa, châm một điếu thuốc, đèn tắt lại sáng. Anh hút xong một điếu, cười lớn. Tiếng nước chảy bên trong đã ngừng lại, Trì Tranh dập tắt thuốc quay về trong phòng. Hai chân cô thon dài, làn da mềm mại trắng nõn. Trì Tranh nhìn thoáng qua rồi dời tầm tầm mắt, che miệng ho khan mấy lần. "Em ngủ bên trong đi." Anh khó chịu nói. Mạnh Thịnh Nam cất quần áo vào túi, sau đó rón rén bò lên giường. Cô có chút lo lắng, ôm hai đầu gối nép sát vào tường. Trì Tranh bất đắc dĩ cười, ngồi dưới chân giường nhìn cô. Tấm ván gỗ ngăn cách trong và ngoài, không khí yên tĩnh, Mạnh Thịnh Nam bị anh nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên. "Nhìn cái gì thế?" "Em nói xem anh nhìn em làm gì?" Mạnh Thịnh Nam cúi đầu nhìn ra chỗ khác, không lên tiếng, Trì Tranh cười một tiếng. Cô giương mắt nhìn anh, vừa vặn thấy cái hình xăm chữ H trên bả vai anh. Trì Tranh quay đầu, con ngươi nhìn cô chằm chằm. "Mạnh Thịnh Nam." "Hả?" Trì Tranh co chân lên, cánh tay khoác lên chân. "Em có chuyện gì muốn hỏi anh hay không?"     Hai người cách nhau hơi xa, cô nhìn anh, vẻ mặt anh nghiêm túc. Mạnh Thịnh Nam im lặng hồi lâu, hỏi. "Em hỏi thì anh sẽ trả lời sao?" Trì Tranh. "Đương nhiên rồi." Mạnh Thịnh Nam lắc đầu. Trì Tranh nhíu mày. "Không có à?" "Không có." Cô nói. Trì Tranh nhìn cô thật lâu, chậm rãi cười. Sau đó anh nói một vài chuyện, Mạnh Thịnh Nam chăm chú lắng nghe. Thực ra chưa đến mấy câu Mạnh Thịnh Nam đã ngáp ngắn ngáp dài. Anh nhìn cô rồi. ười, nghĩ tới hôm nay chắc cô cũng mệt rồi. Một lát sau cô nhắm mắt ngủ, hơi nép vào tường. Trì Tranh lắc đầu bật cười đắp kĩ chăn cho cô, sau đó cúi đầu nhìn cô thật lâu rồi đi ra ngoài. Bây giờ đã là nửa đêm. Ngoài phòng có gió thổi, Trì Tranh đóng cửa lại dọc theo đường rẽ phải đi tới quán nét. Ánh đèn đường mờ nhạt, anh vừa đi vừa châm một điếu thuốc. Ngày đêm chập trùng, trời trăng thay đổi. Mạnh Thịnh Nam tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai, có ánh sáng len qua cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng vô cùng yên tĩnh,  cô chậm rãi đứng dậy, bên cạnh cô không có dấu vết anh ngủ. Cô ngồi trên giường cười ngây ngô, thật lâu sau mới hoàn hôn. Trong đầu lóe lên, nhớ lại hôm nay là thời gian phát thông báo, lúc ấy mới 6 rưỡi, cô vội vã rửa mặt, thay quần áo sau đó tới trường học.     Trên xe, cô gửi tin nhắn cho anh. Trường học có việc, em về trước. Lúc ấy Trì Tranh đang xách cơm hộp đi vào trong cửa hàng, điện thoại di động vang lên, anh mở ra nhìn sau đó cười, vừa đi vừa nhắn lại cho cô. Ừ. Mặt trời đã mọc rồi.