Một tuần trước đêm 30, cô đi Thượng Hải tham gia trận đấu bán kết. Chuyến xe lửa tới K chạy rất chậm, 1 tiếng 20 phút mới tới nơi. Trong sân ga đầy người, cô đeo cặp sách bước nhanh ra ngoài, đây là thành phố cô đã tới mấy lần, đường 104 quen thuộc, liếc mắt cái đã nhận ra. Lúc tới tuần san, trời vẫn còn sớm. Vừa mở cửa số 675 đã gặp phải bạn cũ, Giang lan tài tẫn kích động chạy về phía cô, trên khuôn mặt vẫn còn nét phấn chấn, từ xa cậu ta đã gọi Mạnh Thịnh Nam, ánh mắt nhìn cô giống như người bạn nhiều năm đã không gặp. "Tới đây lúc nào?" "Mới tới." Mạnh Thịnh Nam nói. "Anh cũng mới đến sao?" Giang Tấn cười. "Anh tới từ tám trăm năm trước rồi." "Hả?" Giang Tấn cười haha. "Tới đây hai ngày rồi, không chỉ mình anh, Lục Hoài và Lý Tưởng đều tới cả rồi." "Vậy sao anh lại ở đây?" "Đừng nói nữa, anh đánh bài thua nên phải ra ngoài đây đứng." Mạnh Thịnh Nam cười. "Em không nhớ là anh chơi bài kém như thế nha, chắc là do xui rồi." Giang Tấn nhướn mày lên, miệng hơi trề xuống. "Em cũng xem thường anh?" "Không dám đâu, em cảm thấy..." Trong ánh mắt cậu ta là một tầng sát khí. Mạnh Thịnh Nam ngừng lại, không nói nữa, cười híp mắt nhìn cậu ta. Giang Tấn cổ vũ cô. "Nói đi." "Anh không tức giận chứ?" "Không giận." "Vậy em nói nhé?" "Ừm." "Nếu anh đã không giỏi cái gì thì nên bớt bớt làm cái đó đi." Cô vừa dứt lời, Giang Tấn đã xắn tay áo lên. Mạnh Thịnh Nam nhanh chân chạy. "Đồ xấu xa." "Hừ, nghe đâu mà nói vậy, sao anh không biết?" Được rồi, cái miệng tiện này không ai có thể địch lại nổi. Tuần san có sắp xếp khách sạn gần đấy, người tới tham gia bán kết đều được sắp xếp tới đó. Giang Tấn đưa Mạnh Thịnh Nam tới đăng ký xong, hai người về 2007, Lục Hoài đang còn nói chuyện với Lý Tưởng, vừa thấy Mạnh Thịnh Nam, hai mắt đã sáng lên y hệt Giang Tấn. Lý Tưởng dùng giọng Sơn Đông chúc cô năm mới vui vẻ. Lục Hoài vẫn nở nụ cười lưu manh như thế. "Xuất phát từ cảm tình, anh nghĩ nên dùng hành động bày tỏ tình cảm một chút." Nói xong ôm Mạnh Thịnh Nam một cái. Mấy người ngồi xung quanh giường, Lý Tưởng mua một đống đồ ăn vặt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. "Sao Chu Ninh Trì còn chưa tới?" Lục Hoài hỏi. Giang Tấn ngồi một bên vừa cắn hạt dưa vừa nói. "Cậu nhớ cậu ta à?" "Sao tớ chẳng bao giờ nghe được thông tin hữu ích gì từ miệng cậu thế?" Giang Tấn xoa xoa đôi bàn tay mình, nụ cười không có ý tốt. "Này người anh em, ngẫm lại bình thường lắm mà, tại cậu nghĩ sai đấy chứ." Mạnh Thịnh Nam ngồi ở một bên không nhịn được cười. Lục Hoài vừa định giơ chân đá Giang Tấn cửa đã mở ra, chân Lục Hoài vẫn còn ngừng giữa không trung, ngạc nhiên oa một cái, Trương Nhất Diên đi tới, cười. "Tới sớm vậy, tớ nói này Lục Hoài, cậu đang luyện công phu sao?" Lý Tưởng nói. "Khi nào cậu ta cũng muốn tập thể dục mà." Mấy người cười haha. Trương Nhất Diên ngồi xuống ghế, cúi đầu liếc một cái. "Haha, từ lúc tới đến giờ vẫn cứ thế này sao?" Lục Hoài nói. "Bình thường mà, đang chờ cậu và Chu Ninh Trì." "Đúng vậy, không phải tên nhóc kia đi nửa đường bị cướp sắc chứ?" Lý Tưởng cười xấu. Giang Tấn cũng cười haha. "Nếu như cậu ta biết Tiểu Mạnh cũng tới đây không chừng đang ở sa mạc cũng sẽ phóng như điên về đây." Mạnh Thịnh Nam đỏ mặt xấu hổ. "Thịnh Nam, em tới đây lúc nào vậy?" Trương Nhất Diên lúc này mới thấy Mạnh Thịnh Nam. "Em ấy mới tới." Giang Tấn thay cô trả lời. "Tớ tiếp đãi em ấy." Mạnh Thịnh Nam gật đầu. Lục Hòa ô ô ô một tiếng. "Sao bây giờ cậu vĩ đại như vậy?" "Không phải là xui quá nên mới thế sao?" Lý Tưởng cười. Mạnh Thịnh Nam liếc nhìn Giang Tấn, cũng nở nụ cười. Trương Nhất Diên tới muộn nên không rõ. "Cái gì mà xui?" Mạnh Thịnh Nam nói. "Anh ấy chơi bài quá hay, hay tới mức thất bại thảm hại." "Cậu đánh bài?" Trương Nhất Diên chỉ vào mặt Giang Tấn, không thể tưởng tượng nổi. "Sao thế, tớ không đánh được à?" Trương Nhất Diên ho khan một tiếng, hắng giọng nói. "Cậu không sợ chết à, cũng không biết năm ngoái ai thua tới nỗi chỉ còn một cái quần." Mọi người tán gẫu với nhau, bọn họ đến từ nhiều nơi khác nhau, nói tiếng địa phương nhưng trong lòng chứa những câu chuyện còn lớn hơn thế giới, anh một câu em một câu, nói tới cả chuyện 50 triệu năm trước. Ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, trong phòng có một ngọn đèn ấm áp. Sau khi liên tục đổi đề tài, Lục Hoài đột nhiên thở dài. "Lần này tới đây, tôi đã ký mệnh lệnh với cụ già trong nhà, không cầm giải thưởng về thì sống chết không sáng tác nữa." Không khí nhất thời yên lặng. "Tới mức đó sao?" Giang Tấn mở miệng. Lục Hoài lắc đầu. "Vì chuyện này mà tôi đã cãi nhau với cha mẹ mấy lần rồi." Mạnh Thịnh Nam nhíu mày, hỏi. "Sao chú dì không đồng ý?" Lục Hoài cười khổ. "Bọn họ cảm thấy không có tiền đồ." "Cậu nên giải thích với bọn họ chứ." Trương Nhất Diên nói. "Được sao?" Lục Hoài bất đắc dĩ nói. Giang Tấn ngẩng đầu nhìn cậu ta một lúc lâu. "Nếu như lần này không có giải thì không viết nữa sao?" Bốn người nhìn về phía Lục Hoài. Lục Hoài bị nhìn chằm chằm không biết nói gì, giống như đang tham gia lễ cúng bái nào đó, mấy chục giây trôi qua, cuối cùng cậu ta không kiềm được đột nhiên nở nụ cười. "Viết trộm." Anh ta nói. "Đờ mờ." Lý Tưởng muốn đá cậu ta một cái. "Suýt chút nữa bị cậu dọa đái ra quần rồi." Mấy người vui vẻ trở lại. Lúc ấy bọn họ cùng san sẻ câu chuyện của nhau, cùng lo cùng nghĩ. Ngồi trong lớp học đầu óc suy nghĩ lung tung, thành tích càng ngày càng tụt, Lục Hoài từng nghĩ tới chuyện nghỉ học nhưng sau này không nghỉ nữa, dù sao đời này không phải chỉ có một lựa chọn. Sau khi quen thân, Giang Tấn từng hỏi bọn họ vì sao lại tới đây. Lục Hoài nói cậu ta thích chơi game, cũng thích võ hiệp. Cậu ta từng điên cuồng thích Kim Dung và Cổ Long, một ngày đọc hết mấy vạn chữ giang hồ tình cừu. Tuy nói rằng khả năng viết không sánh bằng một phần mười Kim Dung và Cổ Long nhưng dù sao cũng phải viết cho ra hồn một chút.  Lúc ấy, Lý Tưởng cho cậu ta một cái ôm, hai người trở thành cùng bạn hiền một ly không đủ, nếu đã gặp nhau cũng không sợ muộn. Khi đó cũng là mùa đông như hôm nay, tuyết bay đầy trời. Chu Ninh Trì hỏi vặn lại Giang Tấn. Tên ngốc này cười nói. "Anh em thích thử qua nhiều thứ mới mẻ, biết nhiều chuyện trên đời mới không khiến bản thân oan ức." Mạnh Thịnh Nam cười. Giang Tấn vừa cười vừa nói. "Nói trắng ra thì..." "Sao?" Cô hỏi. "Anh thích trải nghiệm." Có người từng bảo đám người bọn họ tuổi trẻ nông nổi nhưng không thể mất đi lý trí, nếu như lâm vào con đường sa đọa, không biết đi bao nhiêu con đường vòng mới có thể về vạch xuất phát ban đầu. Giang Tấn đứng trước mặt bọn họ phản bác câu này. "Đi đường vòng thì sao chứ, không phải trái đất này hình tròn sao, sớm muộn gì cũng quay lại được." Bọn họ cười lớn, cảm thấy có lý. Tiếng chuông ngoài phòng làm gián đoạn câu chuyện của bọn họ. Đêm khuya, ai cũng đều về phòng mình ngủ, hôm tới nơi thi đấu bán kết Mạnh Thịnh Nam mới gặp được Chu Ninh Trì, xung quanh đều là người dự thi, nam nữ đứng chung một chỗ cười nói với nhau, Trương Nhất Diên đột nhiên kêu lên. "Chu Ninh Trì." Chàng trai cao 1m8 đeo túi sách chậm rãi đi tới, Giang Tấn hỏi. "Sao hôm nay mới tới?" "Trong nhà có chuyện gấp." Lý Tưởng lại nói. "Còn tưởng rằng cậu không tham gia."