Nguy tình thử ái

Chương 94 : phong sính gặp chuyện

Biểu cảm trên gương mặt Phong Sính giống như vết mực nhỏ vào bình nước, từ từ lan tỏa. Hai tay Đường Ý ôm lấy cổ anh "Tự em về được rồi, anh muốn em yên tâm thì phải đến bệnh viện đi". "Đừng xem anh yếu ớt như con nít vậy...", Phong Sính còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên đẩy Đường Ý ra, nghiêng người ho vài tiếng. Đường Ý liền vỗ vỗ sau lưng anh "Xem đi, anh đã yếu đến như vậy rồi". Phong Sính cầm ly nước bên cạnh uống hai hớp "Đưa em về, không khéo anh lại bị vứt ở giữa đường". "Đúng là nhỏ mọn". Lúc qua khách sạn Vạn Hào, phục vụ dọn chuẩn bị sẵn mọi thứ cần đóng gói, Đường Ý đoán chừng "Anh ăn tối có ngon không?" "Em quên anh đang bị bệnh sao? Ăn gì cũng không ngon, nhớ món cháo của em nấu". Đường Ý cười cười, lại không thể đáp lại với anh. Xe chậm rãi đi về phía trước, Phong Sính lái rất chậm, thỉnh thoảng tranh thủ dừng đèn đỏ nắm tay Đường Ý, Đường Ý đổi lại nắm chặt ngón tay anh. Đầu lông mày không giấu được sự lo lắng "Sao tay anh lại nóng như vậy?" "Gặp em tự nhiên vui vẻ". "Còn có thể vui đến phát sốt sao?" Đường Ý mới nói được câu vui đùa, di động trong túi quần đột nhiên vang lên, lòng cô run lên, tựa như biết trước được chuyện gì đến. Cô chậm chạp bất đắc dĩ lấy đi động ra, nhìn vào quả nhiên là ba gọi đến. Đường Ý như muốn sụp đổ, Phong Sính liếc mắt nhìn cô "Tắt máy đi". "Em rất muốn tắt, nhưng ba em chắc chắn sẽ xới tung cả trời lên tìm". Đường Ý nghĩ ngợi một lát, nhét di động vào túi quần, không nhận máy "Anh lái nhanh một chút". Phong Sính vẫn duy trì tốc độ như lúc đầu, lái được một đoạn, đôi mắt hẹp dài xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Đường Ý chăm chú "Quan hệ của chúng ta, em đến tột cùng nghĩ như thế nào?" "Bây giờ dù em nói gì với ba, ông ấy cũng sẽ không nghe vào". "Vậy em muốn nói gì với ông ấy?" Đường Ý bị hỏi khó, nghiêng đầu đối diện với Phong Sính "Những lời trước đây anh nói, đều là nghiêm túc chứ?" "Chứ em nghĩ thế nào?" "Em chỉ biết rằng, ai cũng có thể thay đổi, bây giờ anh suy nghĩ thế này nhưng ai có thể đảm bảo chuyện sau này? Phong Sính, bàn về gia thế hay bối cảnh em đều không xứng với anh. Địa vị của anh như vậy, vốn là nên xem trọng sự môn đăng hộ đối đúng không?" "Anh không quan tâm", Phong Sính nói dứt khoát "Lúc ba còn sống có thể anh sẽ để ý, bây giờ bên cạnh anh đã không còn người thân, anh chỉ quan tâm có thể ở cùng với người mình yêu hay không thôi". Đường Ý khẽ nhấp môi dưới, Phong Sính thấy thói quen mờ ám này của cô, đưa tay chạm vào người cô "Nghe được lời như vậy đừng quá cảm động". Di động của Đường Ý rất không hợp thời vang lên lần nữa, cô có chút lo âu, Phong Sính tăng tốc hơn một chút "Nghe máy đi, nói sẽ về nhà ngay để họ không phải sốt ruột". Đường Ý nghiêng người, ngón trỏ nặng nề ấn phím nghe "Alô?" "Đường Đường, sao con còn chưa trở về?" Đúng là tiếng của bà Đường. "Con vừa mới tan làm, đang trên đường về". "Ba con lại lo lắng, cứ kéo mẹ ra cửa đón con, con nói với ông ấy đi. Lão già này, tính tình lì như trâu...", bà Đường giống ngư đưa điện thoại cho chồng, Đường Ý còn chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã tắt máy. Cô thở dài "Ba em càng ngày càng khó chiều". "Có chuyện gì vậy?" "Nói là ra ngoài đón em". Phong Sính nhíu mày, ông già này cũng thật khó đối phó. Đường Ý nhìn ra ngoài, đi thêm một đoạn, cô hạ cửa kính xe "Hay là thả em xuống đây đi, em tự trở về là được". "Em đi làm cả ngày còn chưa đủ mệt sao? Khụ khụ", Phong Sính quay mặt sang một bên ho dữ dội, ngay cả tay lại cũng run rẩy. Sắc mắt Đường Ý trầm xuống "Lại còn nói mình khỏe lắm, thế này là sao?" Phong Sính gỡ bỏ một khuy áo, một tay chống trên cửa kính xe, kỳ thật anh rất khó chịu, chân tay giống như bị sai khiến, vừa đau vừa chua xót, thân nhiệt vừa mới hạ đã nóng lên lại. "Đưa em về nhà, anh sẽ đến bệnh viện". Xe chạy nhanh đến trước khu chung cư nhà cô, Phong Sính dựa vào ghế, Đường Ý không nhận ra điểm khác lạ "Dừng ở đây đi, đừng vào bên trong". Phong Sính dừng xe bên đường, Đường Ý đẩy cửa bước ra "Nhớ đến bệnh viện". Anh cười cười, xua tay với cô "Đi đi". Đường Ý mới vừa đóng cửa xe liền chạm mặt ông Đường ở ngay khúc cua. Cô trốn không được, đi cũng không được, cứ như vậy bị bắt gặp. Cô không khỏi cảm thấy ảo nảo muôn phần, sợ ba lại làm ầm ĩ liền vội bước tới "Sao ba lại ra đây? Không phải nên đi nằm sao?" Ông Đường hướng mắt nhìn chiếc xe, thấy rõ người ngồi bên trong, sắc mặt liền trầm xuống "Tôi không ngờ cô vẫn không chịu nghe lời, vẫn còn lui tới với cậu ta. Đường Ý, rốt cuộc con muốn thế nào đây?" "Ba, có chuyện gì trở về nói được không?", Đường Ý kéo tay ông "Anh ấy chỉ là tiện đường đưa con về". Ánh mắt ông Đường rơi xuống khóa chặt trong tay cô, phẫn uất trong lòng lại lần nữa dâng lên, ông giận tới mức hàm răng rung lên, một tay đoạt lấy túi ném mạnh xuống đất "Tôi cho cô lấy đồ của nó!" Đường Ý lui về phía sau hai bước, sắc mặt hết sức khó coi "Ba, rốt cuộc người muốn làm gì?" Ông Đường gạt tay ra, lần mò di chuyển xe lăn, ông đẩy ra một đoạn, Đường Ý thấy thế vội kéo ghế dựa theo "Ba, chúng ta trở về". "Tôi có lời muốn nói với cậu ta". "Có gì hay đâu mà nói", khẩu khí Đường Ý cứng rắn hơn, mạnh mẽ xoay xe lăn lại, ông Đường hướng chiếc xe cách đó không xa rống lên "Sau này đừng cho tôi thấy cậu nữa!" Thật ra Phong Sính chẳng nghe được gì cả, ngực anh bắt đầu đau, lỗ tai vang lên tiếng on gong, mới vừa rồi sức lực rã rời, đầu anh rũ xuống, trước mắt thậm chí còn cảm thấy choáng váng. Anh biết đạo lý bệnh tới như núi sập, biết mình giống như đột nhiên không chịu nổi. Đường Ý nhanh chóng đưa ông Đường về chỗ ở, Phong Sính run rẩy lấy di động ra, tựa như mất rất nhiều sức lực mới gọi được cho Đường Ý. Chuông điện thoại vang lên, Đường Ý không nghĩ tới là Phong Sính, cô vừa nhìn thấy số, có ba ở đây cô không dám nghe máy, chỉ quay đầu nhìn về hướng chiếc xe kia. Vì đã đi một đoạn khá xa, Đường Ý không thấy được thần sắc của người đàn ông ngồi bên trong, chỉ biết anh giống như đang gục trên tay lái, không có lập tức rời đi. Đi vào khu nhà, bà Đường cẩn thận liếc nhìn con gái, thấy sắc mặt cô không tốt, liền mở miệng khuyên nhủ "Đường Đường à, ba mẹ cũng là muốn tốt cho con". "Mẹ, con đã làm chuyện nên tội ác tày trời gì sao? Sao ba mẹ lại xem con như đứa trẻ ba tuổi, tan tầm cũng phải ra đón con?" Ông Đường hừ lạnh "Nếu không ra đón, cô ở trong nhà người khác lúc nào tôi cũng không biết!" Đường Ý nghe thế, tức giận đến buông tay ra, sải bước nhanh lên tầng lầu. Bà Đường giậm chân "Ông bớt tranh cãi đi, tôi cũng bị hai người làm cho tức chết rồi!" Vào đến nhà, Đường Ý bắt đầu chuẩn bị cơm tối, ông Đường đi vào, cả hai vẫn không mở miệng. Trong phòng bếp truyền ra tiếng lấy gạo, rất nhanh sau đó Đường Ý từ bên trong bước ra, ông Đường chắn trước mặt cô "Đường Ý, con đừng trách ba, ba thực sự muốn tốt cho con, con và Phong Sính sẽ không có kết quả đâu". "Ba, nói cũng nói rồi, động thủ cũng làm rồi, hiện tại chuyện với Phong Sính, ba không thể suy nghĩ thật kỹ sao? Anh ấy..." "Câm miệng!" Đường Ý nghe thế, không muốn tiếp tục tranh cãi, cô lao vào phòng ngủ đóng cửa lại. Đường Ý nghĩ nghĩ, vẫn là gọi điện cho anh, bảo anh mau về nhà. Bấm số của anh, điện thoại vừa đổ chuông, cô theo bản năng nhìn về hướng phía xa. Chẳng biết từ lúc nào, một chiếc xe bạc 16 chỗ đã dừng bên cạnh xe Phong Sính. Nhiều người đi xuống nhưng bởi vì khoảng cách xa nên Đường Ý không thể nhìn rõ động tác của họ. Phong Sính gục trên tay lái, muốn đợi khỏe hơn tí sẽ lái xe rời đi. Bên ngoài hai người tách ra đi đến cửa kính xe, đem vật trong tay dán lên cửa xe. Động tác của họ rất nhanh, gần như đồng thời trở về bên xe bạc 16 chỗ. Ông Đường bị con gái làm cho tức đến mức thiếu chút nữa đã bật dậy khỏi xe lăn, ông đẩy xe đến bên cửa phòng khóa trái lại "Hư quá rồi, lời người lớn chẳng thèm nghe lấy nửa chữ, bắt đầu từ ngày mai không đi làm nữa!" "Ôi, lão già này, cần gì phải như vậy chứ?" "Bà tránh ra, chuyện gì vào tay bà rồi cũng hỏng bét!" Đứng ngoài ban công, Đường Ý hoàn toàn không nghe thấy người bên ngoài nói chuyện, cô chẳng qua cảm thấy những người kia đang làm chuyện gì kỳ lạ. Bọn họ trở vào xe, ngay sau đó nhấc hai cái thùng ra ngoài. Trái tim Đường Ý chợt co rút mạnh, cảm giác như có chuyện, Phong Sính cũng ko nghe điện thoại, ngồi trong xe cũng ko động đậy. Ngón tay Đường Ý bắt đầu run rẩy, lập tức gọi lại, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía xa. Hai người kia nghiêng đổ thùng, chất lỏng từ từ lan ra thân xe, Phong Sính nghe có tiếng động không khỏi ngẩng đầu lên. Đường Ý trợn tròn mắt, nhìn thấy động tác trong tay người đó, hai người bay nhanh lên xe bạc, cánh tay chuyển động trong nháy mắt, bất quá chỉ hai ba giây, chiếc xe của Phong Sính lập tức bốc cháy. Cô cả kinh không khỏi thét lên chói tai "Phong Sính!" Đường Ý trước nay chưa từ kinh hoảng như vậy, hai tay cô nắm chặt lan can, dùng toàn bộ sức lực hô lớn "Phong Sính!" Nam nhân hiển nhiên ý thức được nguy hiểm, anh tháo dây an toàn ra sức đẩy cửa xe, nhưng không ngờ cửa xe lại bị mắc kệt không thể di chuyển. Phong Sính quay người đẩy cửa ghế phụ nhưng vô dụng, toàn bộ đã bị khóa kín. Anh bình thường tính tình cẩn thận, nhưng mới vừa rồi thực sự quá yếu mới sơ sót. Ngọn lửa bắt đầu lan rộng, Đường Ý nước mắt rơi đầy mặt, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy ngực và miệng đau nhức, đến mức chính cô cũng không thể tin được. Cô không kịp nghĩ đến chuyện khác, vội vàng chạy đến cửa phòng. Cô theo bản năng vặn cửa mở ra, lại phát hiện không thể mở được. Đường Ý gấp đến độ dùng sức đập mạnh "Ba, thả con ra, mở cửa ra!" Ông Đường rống lên "Câm miệng, ngoan ngoãn ở trong đó!" "Phong Sính xảy ra chuyện rồi, mau thả con ra!" "Hừ, hắn có chết cũng không liên quan đến cô!" Đường Ý nghe được câu kia, dường như muốn điên lên dùng sức lao vào cánh cửa.