Nguy tình thất nhật

Chương 9 : chương 9

. Ngày thứ 2 Thời gian: Buổi tối 5:00 ┃Địa điểm: Đảo X Hàn Chiếu bị cậu lay tỉnh. Điên cuồng qua đi hắn liền nặng nề rơi vào giấc ngủ, trong mơ hắn nghe thấy có ai đó cất tiếng hát vang một bài hát mơ hồ và xa xôi, hắn nghe không rõ ca từ, nhưng lại cảm thấy nó rất quen thuộc, giai điệu đơn giản mà bi thương, hát rồi lại hát. Hắn mơ thấy mưa, cơn mưa từng chút từng chút phả vào gương mặt hắn, mang theo độ ấm trượt đến bên miệng thì lại có hương vị mặn chát. “Chúng ta đi ra ngoài đi…”. Cậu nhóc đã thay quần áo chỉnh tề, con ngươi màu trà dưới ánh sáng âm u tỏa sáng lấp lánh. Khóe miệng cậu thong thả nhếch lên rồi cười tươi như hoa. Hàn Chiếu gật đầu, nhặt lên quần áo rơi tán lạn dưới đất. Hiện tại là thời điểm mặt trời bắt đầu lặn, ánh chiều tà làm cho bầu trời và mặt đất như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng kim lấp lánh, gió biển vù vù thổi tới, Hàn Chiếu ngoảnh đầu lại, tòa kiến trúc thần bí đã bị núi che khuất, hắn đặt mình vào cái cảm giác bản thân đang ở trên một hoang đảo. Kỳ thực hắn tưởng tượng, nếu như trong trời đất này chỉ có hai người bọn họ thì cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Hắn nhìn thấy biển, lại nghe được âm thanh từng đợt sóng đánh trên biển rộng, hắn ngửi thấy mùi vị mằn mặn trong không khí. Gió rất to, hắn cảm thấy hòn đảo nhỏ này cũng bị gió biển thổi đến lay động rồi trôi đi. Hắn theo bản năng ôm chặt cậu vào lòng, dùng áo khoác bao bọc lấy cậu, dè dặt lại cẩn thận. ——“Ở đây đẹp quá!”. Hàn Chiếu khe khẽ nói. ——“Thật không? Tuy nhiên cứ nhìn ngắm mãi những cảnh xinh đẹp này, chung quy có một ngày anh sẽ cảm thấy nhàm chán”. Cậu rũ đầu xuống, nhìn chằm chằm sỏi cát ở dưới chân. ——“Tôi sẽ không”. Hàn Chiếu thốt lên lời thề son sắt: “Chỉ cần tôi thật lòng thích, tôi sẽ vĩnh viễn không thấy nhàm chán lại càng không vứt bỏ”. Cậu mỉm cười: “Nói như thế giống như anh đang thề thốt với ai đó. Ở chỗ này thứ không cần nhất chính là lời hứa, vậy thì lời anh nói, cũng sẽ bị người cho rằng đó chỉ là lời nói mù quáng trong lúc ham muốn mà thôi”. Cậu từ trong lòng Hàn Chiếu chui ra ngoài, bầu trời xanh phản chiếu lên gương mặt của cậu: “Anh không cần vì tôi mà lưu lại, giống như tôi cũng sẽ không buộc anh lưu lại. Nơi này là thiên đường, mà thiên đường thì không nên có ràng buộc, đợi đến khi sinh nhật của tôi trôi qua, anh có thể rời đi…Sau đó, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa”. Hàn Chiếu không nói gì, chỉ là lần nữa kéo cậu vào trong lòng. Mặt trời khuất bóng ngoài khơi xa, cuối cùng sắc vàng óng ánh cũng bị bóng đêm nuốt chửng. Sau đó, ở trên bờ cát, hai thân ảnh dây dưa dưới sự chứng kiến của quỹ đạo ánh trăng. Thế nhưng đã không còn ai quan tâm là nó mọc lên từ hướng đông hay là từ hướng tây.