Nguy tình thất nhật
Chương 17 : chương 17
.
Ngày thứ tư
Thời gian: 7:05 sáng┃Địa điểm: đảo X, phòng 707
——“Anh đã tỉnh”.
Đó là câu nói đầu tiên vào lúc sáng sớm mà Hàn Chiếu nghe được khi vừa tỉnh giấc.
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu mập mờ.
Tay ai đó mang theo hơi lạnh xoa xoa lên trán của hắn.
“Tại sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Anh lại thấy ác mộng sao?”. Cậu mỉm cười nói: “Tôi thật sự ghen tị với anh đó”.
Hàn Chiếu ngồi dậy, đầu nặng nề nằm dựa vào đầu giường: “Cậu thức sớm”.
“Bởi vì tôi không ngủ được”. Cậu nũng nịu nằm lên người hắn, vươn đầu lưỡi linh hoạt liếm lấy cằm hắn.
Hàn Chiếu chế trụ đầu của cậu rồi hung hăng hôn xuống, thuận thế trở người đè lên cậu: “Là do cậu trêu chọc tôi trước…”.
Cậu vui cười không ngừng, nghiêng đầu qua một bên, chỉ để lại cho đối phương gò má hoàn mỹ.
Không thể nghi ngờ đó là hành động đổ thêm dầu vào lửa.
Hàn Chiếu kéo chăn ra, cơ thể trần trụi của cậu cứ như vậy bày ra trước mắt hắn, da thịt trắng nõn và thanh mảnh. Hắn hôn một đường xuống tận phía dưới, một chỗ cũng không buông tha.
Hoóc-môn kích thích cảm xúc mãnh liệt.
Những khao khát ham muốn từng chút từng chút ngưng tụ ở trước mặt tạo nên một bức tranh toát lên vẻ đẹp sắc dục.
Apollo thân thể xích lõa, mọi người vẫn như trước nghĩ đó là một vị thánh thần.
Venus chỉ khoát lên một mảnh vải dài, mọi người nói đó là xinh đẹp mỹ lệ.
Sơn dương đối mặt với thần linh trơ trụi, chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng.
Hàn Chiếu đang thưởng thức tế phẩm của mình, bất quá chỉ là thay đổi một cách thức khác.
Trăm sông đổ về một biển.
Trán cậu bịn rịn mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng giống như quả táo chín mọng nước khi vào thu, tựa hồ cắn xuống một miếng thì sẽ chảy ra nước ngọt.
Thanh âm của cậu phối hợp với động tác của đối phương, khàn khàn đến mê người.
Cậu cắn mút bờ vai của hắn, lưu luyến không rời.
Thân thể bọn họ kết hợp trọn vẹn, giống như sự kết hợp của hai đứa trẻ sinh đôi.
Chẳng biết tự lúc nào rèm cửa sổ đã bị thổi tung, ánh sáng mặt trời không hề cố kỵ mà chiếu rọi xuống, đột nhập vào lãnh địa bí mật của hai người.
Không ai biết vầng thái dương lúc này xấu hổ đỏ bừng mặt, giữa khe hở chỉ để lại nửa con mắt.
Sau đó các đám mây trên bầu trời cũng lén lút dừng lại nơi đây.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
12 chương
57 chương
17 chương
370 chương
54 chương