.
Ngày thứ sáu
Thời gian: 2 giờ chiều┃Địa điểm: Đảo X, tòa kiến trúc bỏ hoang phía sau núi.
Lúc Hàn Chiếu quyết định đẩy cánh cửa phía trên bám một lớp bụi thật dày, hắn chú ý tay cầm của cánh cửa rất trơn nhẵn hơn nữa còn bị mài mòn có chút sáng bóng.
Hắn mở cửa, ngay sau đó một luồng không khí thổi tới lạnh đến thấu xương.
Ánh nắng mặt trời tràn vào, từng chút xé tan màn đêm u tối rồi cuối cùng tràn đầy cả căn phòng.
Hàn Chiếu do dự nhưng rồi cũng bước vào.
Căn phòng rất lớn, rộng rãi lại sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật trong nhà được phủ lên vải trắng.
Ở chính giữa có một mảnh vải màu đỏ, đột ngột lóe lên ánh sáng diễm lệ.
Với lòng hiếu kì mãnh liệt, Hàn Chiếu xốc tấm vải đỏ lên.
Đó là một bức tranh.
Hàn Chiếu biết nó, hơn nữa còn cảm thấy rất quen thuộc.
Bút pháp non nớt, đường nét thô cứng, màu sắc ảm đạm.
Bức tranh vẽ hình ảnh phản xạ của cảnh vật trên mặt nước.
Đó là bức tranh tự tay họa của một người, phủ đầy bụi qua nhiều năm tháng.
Hắn vươn tay vuốt ve bức họa, cảm giác được sự ghồ ghề trên mảnh vải vẽ tranh sơn dầu, ở phía trên cao có một ngôi sao sáng rực, cảnh sắc thiên nhiên đa dạng màu sắc.
Khóe môi của hắn nhếch lên mỉm cười rồi lại bỗng nhiên rũ xuống.
Năm tháng xanh tươi đã trôi qua không còn nữa, lại còn có ai hứa hẹn những lời tốt đẹp.
Mặt hắn tiến đến gần bức tranh, hai tay vịn lên thành khung thì bỗng nhiên một tiếng “Két” vang lên, cơ quan chuyển động, một thế giới khác đang đợi hắn khám phá.
************
Ngày thứ 6
Thời gian: Buổi chiều 2:15┃Địa điểm: tòa kiến trúc bỏ hoang phía sau núi, đảo X.
Hàn Chiếu mò mẫm đi xuống.
Ngọn đèn u ám làm cho bức tường hai bên như được quét lên một lớp màu xanh thẫm, ánh sáng phía trước chiếu vào một bức tranh có phần kỳ quái, Hàn Chiếu đi lên trước tỉ mỉ ngắm nhìn.
Từng hàng nam nữ ăn vận khoa trương, trong tay cầm vũ khí sắc bén, một đám người khác nằm rạp dưới chân bọn họ, thân thể tàn tạ kinh khủng, thần sắc bi ai.
Hàn Chiếu không khỏi lùi về sau một bước.
Các bức tranh đáng sợ đó ghi lại các phương thức giết người rợn cả tóc gáy, hợp lại tất cả sẽ thấy được hình ảnh của 18 tầng địa ngục.
Hắn hít sâu một hơi rồi tiếp tục tiến về phía trước. Bậc thang được làm từ gỗ mun, rất dày và chắc. Hắn nhớ lại thời cổ đại thường sử dụng loại gỗ này để chế tạo quan quách cho các vị vua chúa. Hắn cảm giác như mình đang bước lên cỗ quan tài, mà mỗi một bước chân tựa hồ sẽ làm cho các vong linh đang ngủ say giật mình tỉnh giấc.
Cái bóng của hắn bị ánh đèn phản xạ khắp nơi, cái bóng màu đen trải dài bao phủ con đường dưới chân hắn.
Trong không khí phảng phất một mùi thơm nhàn nhạt, đó là hương thơm trộn lẫn giữa mùi thơm của hoa và rễ cây mộc hương(1), ngoài ra còn có một mùi thơm kỳ dị không rõ.
Hắn cảm thấy mùi hương rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, hắn nhẹ nhàng tiến tới phía trước, chỉ sợ đã quấy rầy ma quỷ ở sâu bên trong.
Hắn đã đi rất xa, khi quay đầu lại thì đã không còn thấy đầu đường.
Đằng trước mặt vẫn đen kịt, bóng tối dường như đã nuốt chửng tất cả ánh sáng.
Càng bước vào sâu nhiệt độ cũng càng hạ thấp, chỉ mặc một bộ quần áo dài tay làm cho hắn không nhịn được co rúm người lại, hắn đành phải dùng hai tay xoa xoa cánh tay cho đỡ lạnh.
Rốt cuộc hắn cũng đi tới cuối con đường.
Hắn rẽ qua một góc, ánh sáng càng trở nên âm u hơn.
Hắn đi tới một vùng đất bằng phẳng.
Ở trên mặt đất có một cái thùng gỗ lớn, không sâu nhưng miệng rất rộng, có thứ gì đó từ bên trong mọc vươn ra ngoài, rễ cây to khỏe, nhánh hoa tươi đẹp lộng lẫy, màu sắc diễm lệ.
Mùi thơm lạ lùng dần dần tỏa ra rồi càng ngày càng nồng nặc.
Hắn vừa nhìn vào thùng gỗ thì không khỏi thét lên, hắn nhanh chóng tránh qua một bên.
Hắn thấy rõ, hắn thấy rõ.
Vô cùng chân thật.
Cái thùng gỗ kia thực chất là một con người, toàn thân đã phù thũng thối rữa, rễ cây đâm thật sâu vào trong thân thể, sau đó phá vỡ xương xọ, đâm qua khe nứt nở ra một đóa hoa.
Bất luận là hai mắt, hai lỗ mũi, miệng, chỉ cần có thể xuyên qua, rễ cây sẽ điên cuồng tàn sát bừa bãi.
Mặt của người kia đã hoàn toàn biến dạng, vặn vẹo giống như nhân vật chính trong một bức tranh trừu tượng, giữa tro bụi lộ ra màu xanh biếc.
Người đó, đã biến thành gốc cây thực vật, một thực vật hoàn chỉnh.
Hàn Chiếu cảm thấy buồn nôn, lui lại mấy bước nhưng không biết làm sao lại không cẩn thận đụng phải người thùng gỗ, cái thùng gỗ kia lăn vài vòng trên mặt đất sau đó có vật gì đó rơi ra, nằm sấp dưới đất, đối diện với hắn.
Là một con người biến dạng, hình dạng hai chân hai tay cong veo kì lạ, Hàn Chiếu chân tay luống cuống cắn môi tiến lên phía trước muốn đỡ “nó” dậy.
“Nó” đột nhiên mở mắt.
Màu mắt xanh biếc, giống như màu xanh lục của tảo biển sinh trưởng dưới đáy biển sâu, làm cho nước ánh lên màu sắc xanh biếc.
“Nó” tựa hồ bị chọc giận, yết hầu rách toạc phát ra tiếng gió thổi, sắc bén như âm thanh của cây sáo gỗ.
Các loài hoa khác cũng đều nổi giận, cây hoa quỳnh ở trước mặt hắn nhanh chóng lớn lên, nở ra một đóa hoa thật to, cánh hoa dày đặc, nhụy hoa nhỏ dài, màu sắc không giống nhau nhưng đều tỏa ra mùi hương nồng nặc.
Cuối cùng Hàn Chiếu không nhịn được nữa, hắn nhanh chóng xoay người chạy trở về.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
20 chương
20 chương
239 chương
86 chương