.
Ngày thứ 4
Thời gian: 7:00 sáng┃Địa điểm: X, phòng 707
Đây là một giấc mơ dài.
Một cơn ác mộng.
Trong mơ, Hàn Chiếu thấy mình lạc vào một khu rừng rậm, sương mù dày đặc bốn phía, không khí còn mang theo mùi vị nhàn nhạt của rêu xanh.
Dưới chân là từng vũng từng vũng máu tươi tràn ngập khắp nơi trên mặt đất, thế nhưng chúng lại không ngấm xuống đất tí nào.
Trên cây, nữ yêu cơ thể trần trụi, vừa đang cấu xé cơ thể mọi người vừa hát ca, giọng hát đau thương buồn bã giống như bài ca ở trong lễ tang.
“Tôi muốn đi đến một nơi rất xa, tôi đi đến nơi nào mọi người đều phải đi cùng. Tôi muốn nắm tay bạn, ah, bạn của tôi, tại sao bạn vẫn còn do dự”.
Tại sao bạn vẫn còn do dự.
Tại sao bạn vẫn còn do dự.
Máu như mưa trút xuống xối xả, khiến cả người hắn dính đầy máu tươi thịt sống.
Hắn lớn tiếng kêu lên, thế nhưng hắn không nghe thấy giọng nói của mình, không nghe thấy. Có một nhánh cây chậm rãi tiến tới, trượt qua xé rách da tay của hắn. Hắn chạy trốn nhưng vẫn không thể thoát khỏi, không thể thoát khỏi. Dây leo quấn lấy hắn, một vòng rồi lại một vòng, chặt chẽ gắt gao.Cổ họng của hắn cũng bị siết chặt, hắn buộc phải há miệng ra để hít thở.
Gió khô thổi vào yết hầu, lạnh lẽo làm cho nội tâm của hắn cũng lạnh băng.
“Tôi muốn đi đến một nơi rất xa, tôi đi đến nơi nào mọi người đều phải đi cùng. Tôi muốn nắm tay bạn, phải, bạn của tôi, tại sao bạn vẫn còn do dự. Tôi muốn đi đến một nơi rất xa, tôi đi đến nơi nào mọi người đều phải đi cùng. Tôi muốn nắm tay bạn, phải, bạn của tôi, tại sao bạn vẫn còn do dự. Tôi muốn đi đến một nơi rất xa, tôi đi đến nơi nào mọi người đều phải đi cùng. Tôi muốn nắm tay bạn, phải, bạn của tôi, tại sao bạn vẫn còn do dự”.
Nữ yêu từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng bước tới gần hắn, nhe răng cười rồi ngâm nga hát.
Nữ yêu nghiền xương trắng thành bột rồi thoa một lớp thật dày lên mặt, lấy máu tươi thoa lên đôi môi, chất lỏng màu đỏ sềnh sệch chảy xuống.
Móng tay của nó sắc nhọn như dao găm, nhẹ nhàng khều khều cằm Hàn Chiếu, sau đó tiếp tục hát ra câu tiếp theo: “Hãy đi cùng tôi, tôi sẽ đưa bạn đến đất nước của tôi. Đừng sợ, phải, bạn của tôi, tôi sẽ đốt cháy chính mình để dẫn đường cho bạn”.
…
Hàn Chiếu cảm thấy cổ họng của mình sắp bị cắt đứt, đầu lưỡi của hắn bị một sức mạnh cường đại kéo ra, toàn thân chi chit vết thương giống như bị nứt toạc mà chảy máu không ngừng.
Hàn Chiếu như muốn nổi điên bắt mình phải nhớ ra câu cuối cùng của bài hát, hắn cảm giác ý nghĩa sống sót sau cùng của mình là nhớ ra câu hát cuối cùng này, thế nhưng hắn không nhớ nổi, càng muốn nhớ lại càng lãng quên, một câu miêu tả sống động như vậy nhưng vì sao hắn lại để thất lạc nơi đâu.
Hắn muốn van nài nữ yêu hãy nói cho hắn biết câu tiếp theo là gì, nhưng mà hắn chẳng nói nên lời.
Hắn cảm thấy cằm mình ấm nóng, hắn biết rõ đó là lưỡi của mình.
Hắn đột nhiên cảm thấy bi ai bởi vì hắn đã không còn hát được nữa.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
20 chương
20 chương
239 chương
86 chương