Nguy Tình Thử Ái
Chương 6 : Có phải rất hoài niệm chuyện tối qua?
Edit: Zamin
—–
Đường Ý nhấp nhẹ khóe môi còn sưng đỏ, cô dùng tay xoa xoa, hung hăng trợn mắt nhìn Phong Sính, “Anh có biết cái thẻ phòng này đã bị bao nhiêu cô gái cầm trong tay rồi không?”
“Thế thì sao?”, Phong Sính chống tay lên thắt lưng, “Cô chỉ cần biết, không phải ai cũng được theo tôi đến đây.”
Đường Ý khẽ hạ giọng “Tôi chỉ muốn nói anh không cảm thấy như vậy thật mất vệ sinh sao?”
“Không có”.
Đường Ý không muốn phí thời gian, tên Phong Sính này rất tinh ranh, cùng anh chơi đùa, kết quả chắc chắn sẽ bị đùa bỡn đến chóng mặt. Ánh mắt Đường Ý hướng về chiếc giường lớn “Tôi mệt rồi, anh ngủ trên giường hay sofa?”.
“Tôi không ngủ ở sofa”.
Đường Ý nghe ra ý tứ bên trong, thật không đứng đắn. Cô đi tới tủ quần áo, lôi ra một tấm chăn bông, may mà ghế sofa cũng rất rộng, ngủ trên đó cũng thoải mái.
Phong Sính mở tivi, âm thanh rất lớn. Đường Ý ngủ không được lăn qua lăn lại, dù tức giận nhưng vẫn không dám nói gì, cô kéo chăn qua đầu, rúc vào không nhúc nhích.
Âm thanh của tivi cứ vang lên bên tai, cô nhắm chặt hai mắt, chẳng bao lâu sau mơ màng thiếp đi.
Nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được, Đường Ý thức giấc, cũng không biết đã mấy giờ rồi. Cô cẩn thận vén chăn ra, nhìn về phía Phong Sính đang nằm nghênh ngang trên giường lớn, xem dáng dấp có vẻ đã ngủ rồi.
“Phong Sính, Phong đại thiếu?”
Cô thử gọi vài tiếng, vẫn không thấy anh trả lời.
Đường Ý ngồi dậy, đem chăn lông bỏ ra, cũng không mang giày vào, rón rén đi tới.
Hai mắt Phong Sính nhắm nghiền, điều khiển tivi bị ném sang một bên, Đường Ý tìm trên tủ đầu giường nhưng không thấy thẻ phòng. Ánh mắt cô hướng về chiếc khăn tắm trên thắt lưng người đàn ông, chẳng lẽ anh ta lại cất nó trong đó?
Thật hay giả.
Đường Ý đưa tay tới, mắt liếc chiếc điện thoại bên cạnh.
Cô ngẫm nghĩ một chút, liền nhanh tay với lấy di động bước ra ngoài, đây là phòng tổng thống, cho nên anh ta nhất định có số máy riêng, cô chỉ cần gọi điện kêu người đến mở cửa là được.
Đường Ý bước nhẹ nhàng, định đi vào toilet gọi điện thoại, ngón tay vô tình ấn vào một phím, màn hình liền hiện ra hình ảnh bảo vệ.
Cô giật nảy mình suýt chút nữa kêu ra tiếng, chiếc điện thoại bị rớt xuống đất.
Đường Ý ôm ngực, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, màn hình hiện lên khuôn mặt con ma đáng sợ, thật hợp với căn phòng hắc ám này, đúng là muốn hù chết người khác mà.
Cô ngồi xổm xuống,một lúc sâu mới hoàn hồn lại, Đường Ý bụm chặt miệng và xoa nhẹ lên ngực, mặc dù còn hoảng sợ nhưng cô vẫn đánh bạo cầm điện thoại lên, nhấn hai cái, khung đối thoại hiện ra, yêu cầu cô nhập đúng mật mã.
Đường Ý tức giận đến mức muốn chửi thề, cô bực mình quăng mạnh điện thoại xuống thảm.
Người đàn ông trên giường trở mình, khóe miệng ẩn giấu ý cười.
Một lát sau Đường Ý đứng dậy, liếc qua phía giường lớn, cô cũng không vội tới đó mà lại đi đến bên cửa sổ.
Ánh mắt xuyên qua chiếc rèm hướng ra bên ngoài, cả thành phố Lận An phồn hoa rực rỡ vào ban ngày dường như tan biến, giờ đây lại giống như một đứa bé đang say giấc nồng, ánh đèn trong đêm cũng vì vậy mà trở nên êm địu.
Cô vòng tay siết chặt đầu vai, trong lòng chất chứa nhiều lo lắng, cô biết chắc Tiêu Đằng ở quanh đây. Đường Ý vẫn đứng đó, mái tóc buông xõa sau lưng, đôi mắt bất động nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô.
Phong Sính mở mắt ra, nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi trên bờ vai cô, xuyên qua gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Ý. Cô im lặng đứng đó, bóng lưng gầy yếu, cơ thể như vậy nếu ôm vào lòng, có khi không đủ một vòng ôm của Phong Sính.
Đường Ý xoay người nhìn về phía chiếc giường, Phong Sính vẫn đang ngủ say, cô nhấp nhẹ môi dưới, nghĩ ngợi một lát rồi đi về phía đó.
Chiếc giường rất mềm mại, đầu gối cô ép vào mép giường, cảm nhận rõ nó lõm xuống, cô tiếp tục ngã người ra phía trước. Phong Sính ngủ giữa giường lớn, Đường Ý vừa quỳ vừa tiến lên hai bước, bàn tay từ từ hướng đến thắt lưng của anh.
Cô cả gan suy đoán, Phong Sính hạ lưu như vậy, nhất định bên trong không mặc gì.
Cũng thật may là anh đã ngủ.
Đường Ý kéo khăn tắm của anh, nhẹ nhàng mở ra một khe hở nhỏ, mắt nhìn sát vào, nhưng ánh đèn quá mờ, cô chẳng nhìn thấy gì cả.
Cuối cùng, cô dành phải dùng đầu ngón tay thăm dò…
Yết hầu Phong Sính khẽ cử động, nửa trên trần truồng khoác tấm chăn mỏng, lúc này, các tế bào trong cơ thể kêu gào kích động, anh thích kiểu lén la lén lút như thế này, quả thật con mẹ nó rất kích thích!
Phong Sính nín thở một hơi, sợ cứ như vậy sẽ dọa Đường Ý chạy mất, cô đang quỳ ở kia, ngay cả hít thở cũng không dám, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc, cô sợ đánh thức Phong Sính, cho nên đã cẩn thận đến tim cũng chịu không nổi.
Đầu ngón tay cô rất lạnh, cô cũng thật bạo gan, Phong Sính đoán cô không dám chạm vào, cùng lắm chỉ lướt dọc theo cơ thể.
Móng tay Đường Ý sượt qua da tay anh, hành động này thật khiêu khích, so với hôn nhẹ hay vuốt ve càng khiến anh không nhịn nổi.Cô dò xét một vòng, vẫn không tìm thấy vật, thần kinh Phong Sính căng lên, Đường Ý cúi người xuống, gỡ khăn tắm ra, muốn xem thật kỹ.
Cô gái này, không ngờ lại to gan đến như vậy!
Phong Sính cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, cơ thể liền nhanh chóng có phản ứng, cánh tay bỗng bóp chặt bả vai Đường Ý, đem cả người cô đè xuống bên cạnh mình.
Cô ngã xuống bị thất kinh, ánh mắt hướng qua Phong Sính bên cạnh “Buông tôi ra”.
Người đàn ông giang chân khống chế, hai cánh tay mạnh mẽ chế ngự cô, Đường Ý thấy Phong Sính khép chặt đôi mắt, hừ lạnh một tiếng “Đừng giả bộ, anh đã sớm tỉnh dậy rồi đúng không?”
Bằng không vừa rồi sao anh ta có thể hạ cô chuẩn xác như vậy?
Phong Sính vẫn không nói lời nào, tì trán tới gần mặt Đường Ý, tựa như vẫn chìm trong giấc ngủ chưa thức dậy.
Cô thẹn quá hóa giận “Phong Sính, tôi đếm đến ba, nếu anh không buông tay, tôi sẽ cắn vào người anh, dù sao anh đang mơ ngủ, cũng không biết là tôi cắn”.
Lúc Đường Ý nói chuyện, hơi thở thân mật quanh quẩn giữa hai người “Một, hai…”
Cô há miệng, lộ ra hàm răng nhỏ xíu “Ba!”
Đường Ý thề, nhất định sẽ cắn cho anh chảy máu.
Đầu vừa mới tiền lại gần đã bị một bàn tay đẩy ra “Dám cắn tôi, cô nghĩ mình có mấy cái đầu?”
“Anh thừa nhận giả bộ ngủ rồi nha?”
“Đây là phòng của tôi, tôi ngủ thật hay giả thì liên quan gì đến cô?”
Đường Ý muốn đứng dậy, Phong Sính lại gác chân lên người cô, khiến cô không thể dậy được. Đường Ý hừ nhẹ “Tôi ngoan ngoãn đi ngủ còn không được sao?”
“Tôi đang ngủ ngon, cô bò lên giường làm cái gì? Dì nhỏ ơi, tôi với cô quan hệ đặc biệt như vậy, cô lại muốn trêu đùa tôi, không sợ chị cô biết được sẽ xử cô à?”
“Tôi tìm thẻ phòng, thế nào? Tôi chính là muốn rời khỏi đây! Ai cần giường của anh chứ?”
Cánh tay Phong Sính ôm lấy bả vai Đường Ý “Đây là phòng tổng thống, một đêm ở đây còn hơn ngàn ngày, cô cứ thoải mái hưởng thụ đi, bình thường cô với bạn trai mướn phòng ở đâu? Nhanh thì ở khách sạn hay vẫn là mấy quán trọ nhỏ? Không khí ở mấy chỗ đó có thể làm cho cô thích thú sao?”
“Anh câm miệng!” Đường Ý cử động bả vai nhưng đã bị Phong Sính kiềm chặt không thể động đậy, Đường Ý tức giận ra mặt nhưng lúc này, cô tự biết mình yếu thế hơn đối phương “Phong đại thiếu , tôi thật sự rất mệt, anh để tôi ngủ đi”.
“Tôi không nói là không cho cô ngủ” Phong Sính hướng về phía cô “Tôi chỉ là nếu không có vật gì để ôm thì không ngủ được”.
Đường Ý chỉ có một mong muốn duy nhất vào lúc này là được yên ổn qua hếtđêm nay, nếu được như vậy thì thật là điều may mắn trong bất hạnh mà.
Phong Sính nắm lấy tay cô di chuyển xuống, cuối cùng rơi xuống đùi cô.
Toàn thân Đường Ý cứng lại, cô kêu lên “Tôi đau bụng quá!”.
“Giả vờ”
“Hình như tôi đến kỳ rồi, thật sự đau quá”.
Phong Sính vẫn không buông tay, Đường Ý cuộn hai chân lên, ở trong ngực anh không thể ngọ nguậy “Giường này của anh đắt tiền như vậy, anh để tôi xuống đi, không nên làm bẩn nó”.
“Cô lại dùng thủ đoạn bỡn cợt tôi, tôi cũng không ngại lột sạch cô ra để kiểm tra, có muốn tôi động thủ không?”
Đường Ý rụt vai lại, không dám cử động, nhưng vẫn cứng miệng “Nếu làm dơ nó, anh cũng đừng trách tôi”.
Cơ thể nóng bỏng như lửa của Phong Sính trong nháy mắt đã bị dập tắt. Đường Ý rõ ràng là nói dối, anh sao có thể không biết, nhưng vừa nghĩ tới điều cô nói, Phong Sính thấy cả người khó chịu, thậm chí có chút buồn nôn.
Anh buông tay ra, nhưng chân vẫn đè trên người cô, không cho cô động đậy.
Đến bước này vẫn không tìm thấy thẻ phòng, Đường Ý cũng đành phải buông xuôi.
Hôm sau, Đường Ý thức dậy, ánh sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cửa sổ được mở ra, chiếc rèm phất phơ muốn chạm đến mép giường.
Cô xoa nhẹ hai mắt, thấy Phong Sính đã ngồi bên cửa sổ, đồ ăn đã được thay đổi. Lúc này anh đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng, ánh mắt nhắm vào Đường Ý, Phong Sính không nói gì, đến khi cô đói bụng sẽ mặt dày tự đi đến.
Đường Ý đi vào toilet rửa mặt, sau đó ra ngoài ngồi xuống chỗ đối diện anh.
Cô cầm lên một miếng sandwich, vừa ăn vừa hỏi “Khi nào thì tôi có thể đi?”
“Chờ bạn trai cô đưa tiền đến”.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, không lên tiếng.
Tiêu Đằng gần như cả đêm không ngủ, hắn tìm đến tất cả bạn bè nhưng chẳng ai có được số tiền kia.
Triệu Lập Cương cho anh mượn năm vạn đồng, Tiêu Đằng chạy bên ngoài từ sáng sớm, quá trưa mới về đến công ty.
Triệu Lập Cương thay hắn mua cơm hộp về “Tốt xấu gì cũng phải ăn một chút, nếu cơ thể suy sụp thì phải làm thế nào?”
Tiêu Đằng lấy tiền ra đếm, thầm tính toán. Cửa phòng đột nhiên mở ra, Viên Viện sải bước đi vào, cô tiến thẳng đến trước mặt Tiêu Đằng, đồng thời đưa cho anh một tấm thẻ “Trong này có tất cả bốn mươi hai vạn.”
Tiêu Đằng giật mình, ngẩng đầu nhìn cô “Em kiếm đâu ra số tiền này?”
“Anh không cần biết, đây là tiền của chính em, không ăn trộm cướp đoạt của ai cả”. Viên Viện trông thấy khuôn mặt tiều tụy của anh, râu ria lởm chởm chưa kịp cạo, cô gắng che giấu sự đau lòng “Anh ăn cơm đi, sau đó đi tìm Đường Đường”.
“Anh sẽ đi ngay bây giờ”.
Viên Viện ở trước mặt ngăn cản anh “Ăn cơm trước đã, anh muốn để Đường Đường nhìn thấy bộ dạng lúc này sao?”
Triệu Lập Cương nghe nói vậy, liền nhét hộp cơm vào tay Tiêu Đằng. Anh nhìn thấy, cầm lấy đôi đũa, liền ăn vội ăn vàng, Viên Viện tức giận nói “Tiền cũng đã gom đủ rồi, anh đừng vội”.
Tiêu Đằng ăn xong rất nhanh, không nói lời nào chạy ra ngoài.
Viên Viện thấy anh hành động như người điên, cô không yên tâm cũng đi ra ngoài “Để em đi với anh”.
Đến quảng trường, Triệu Lập Cương mắt nhìn bốn phía “Viên Viện, lấy xe của em đi”.
Viên Viện đi bên cạnh Tiêu Đằng, im lặng không nói, anh cuối cùng cũng bình tâm lại, đôi mắt khó khăn nhìn về phía cô “Viên Viện, xe của em đâu?”
Cô hơi đứng thẳng lên, vai trùng xuống, cố tỏ ra bình thản “Xe đó là ba em mua cho, em vốn không thích…”
Giọng nói Tiêu Đằng nghẹn lại trong cổ họng “Em bán xe rồi sao?”
“Vâng”. Viên Viện gật đầu đáp nhẹ.
Triệu Lập Cương im lặng không lên tiếng, Tiêu Đằng đứng tại chỗ không nhúc nhích, muốn bước đi nhưng không còn sức lực “Thật xin lỗi, vì chuyện kiếm tiền không ngờ lại làm liên lụy đến em”.
“Tiêu Đằng, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Đường Đường cũng là bạn của em”.
“Nhưng anh là bạn trai cô ấy”. Tiêu Đằng chen ngang, dưới ánh mặt trời, cả người lộ ra vẻ chán chường vô cùng.
Triệu Lập Cương vỗ nhẹ bả vai anh “Đổi lại là tôi, tôi cũng làm như vậy. Chúng ta vừa mới bắt đầu, sau này còn rất nhiều thời gian để người khác nhìn chúng ta với cặp mắt ngưỡng mộ”.
Tiêu Đằng ngước mắt nhìn, khóe miệng Viên Viện nhẹ giãn ra “Tiêu Đằng, em tin tưởng anh”.
Anh khẽ gật đầu, Viên Viện tới bên đường đón xe “Em đi cùng anh, Lập ca, anh ở lại trông công ty giúp tụi em”.
“Được, không thành vấn đề”.
Khách sạn.
Đường Ý dùng xong bữa trưa, an phận ngồi yên bên cửa sổ, đối diện nam nhân đang chăm chú vào máy tính, cô không yên lòng nhìn xuống phía lầu dưới.
Một hồi sau, tiếng chuông cửa vang lên, cô đột nhiên hoàn hồn đứng dậy.
Phong Sính ngước mắt nhìn lên “Vào đi”.
Cửa phòng mở ra, người quản lý đại sảnh dẫn Tiêu Đằng và Viên Viện bước vào.
Đường Ý kích động chạy lên phía trước “Hai người đã tới”.
Tiêu Đằng vòng tay ôm lấy cô “Em có làm sao không?”
“Em không sao cả”. Đường Ý lùi bước nhìn anh “Chúng ta đi thôi”.
Viên Viện đưa túi tiền cho Tiêu Đằng, anh lấy ra một chiếc thẻ “Trong thẻ có bốn mươi hai vạn, còn đây có tám vạn tiền mặt”.
“Đưa qua đây”. Phong Sính đóng máy tính lại.
Tiêu Đằng đi tới, đem thẻ và túi tiền đã mở ra đặt trên mặt bàn, Phong Sính cầm lấy chiếc thẻ hỏi “Mật mã là bao nhiêu?”
Viên Viện đọc ra một dãy số, chính là ngày sinh của Tiêu Đằng.
Phong Sính nhấc tấm thẻ lên, Đường Ý bị nó cùng túi tiền kia làm cho đau đớn, cô nhìn thấy trong mắt Tiêu Đằng hằn lên tia máu, anh hẳn là cả đêm không ngủ “Số tiền này, chúng tôi muốn lấy lại”.
“Nói đùa gì vậy?” Phong Sinh đem chiếc thẻ bỏ vào túi quần “Có phải rất hoài niệm chuyện tối qua, không quên được? Cho nên mới lấy cớ phá chuyện này?”
“Anh đi chết đi”. Đường Ý tức giận mắng.
Phong Sính không giận còn cười “Hay là cô quan tâm bạn trai cô làm thế nào có được số tiền kia, nói không chừng đúng là bán thân đấy.”
Tầm mắt Đường Ý rời khỏi chiếc bàn, cô khoác tay Tiêu Đằng. Cứ như vậy vô duyên vô cớ nợ người khác năm mươi vạn, cô thực sự không cam lòng.
Tiêu Đằng nhận thấy Đường Ý có ý muốn tiến lên, anh kịp thời chế ngự hai vai cô, đem cô ôm vào lòng “Đường Đường chúng ta đi”.
Chuyện này nếu còn tiếp tục, người chịu thiệt chắc chắn là bọn họ.
Phong Sính cầm lấy sấp tiền trên bàn, ngón tay lướt qua rất nhanh. Đường Ý cười lạnh “Anh yên tâm đi, đều là tiền thật, một chút cũng không kém”.
Người đàn ông không nhìn thêm nữa, xòe sấp tiền thành hình quạt, đưa tay đặt ngoài cửa sổ, ngón tay buông lỏng, sấp tiền lớn theo cơn gió mà rơi xuống.
Đường Ý nhận thấy Tiêu Đằng cứng người, số tiền đó là anh từng chút kiếm được, hơn nữ cũng là tôn nghiêm của anh, nhưng hôm nay sự tôn nghiêm đó lại bị Phong Sính tùy ý giẫm đạp lên như vậy. Đối với Phong Sính, số tiền đó chẳng đủ cho hắn tiêu xài nhưng đối với bọn họ mà nói, đó còn là tình nghĩa của biết bao người đã dành cho mình?
Hốc mắt Đường Ý chua xót, Phong Sính dường như cảm thấy chưa thỏa mãn, lại cầm một sấp tiền khác lên.
Đường Ý lên tiếng, giọng nói không kiềm được tức giận mà run rẩy “Phong Sính, anh đã không cần tiền có thể trả lại cho chúng tôi, anh là tên khốn khiếp”.
“Tôi không cần bởi vì tôi không thiếu tiền”.Phong Sính trưng ra nụ cười khiến người khác muốn lao đến đánh “Nhưng tôi thích làm việc tốt để tạo phúc, ở lầu dưới vắng người, nếu muốn cô cùng bạn trai xuống dưới đó nhặt tiền đi”.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
12 chương
164 chương
11 chương
160 chương
10 chương
63 chương