Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 152 : Yêu hận vướng mắc

“Tôi hy vọng là vậy.” Giang Hằng liếc sang tình tiết cũ rích đang diễn ra trên màn hình, gương mặt cứng nhắc đột nhiên trở nên bất đắc dĩ, “Đáng tiếc là bạn gái trước.” “Bạn gái trước của đại tác gia tới tìm?” Vu Tử Thạc hiểu ý của Giang Hằng, khóe môi co giật một chút, theo như tiết tấu này, nói không chừng thật sự có thể ra một quyển sách, gọi là ‘Kịch cẩu huyết làm sao viết thành’. “Tôi truyền hình ảnh tới di động của anh.” Di chuyển con chuột chọn lựa hoàn tất, Giang Hằng đi tới cạnh bàn rót một ly cà phê, do dự một chút, lại cầm một bao khoai tây về trước màn hình, chuẩn bị thưởng thức một màn tiết mục lớn. Bạn gái trước của vị tác gia này có một cái tên rất fashion__ Âu Dương Tô San, cho dù Giang Hằng kiến thức rộng rãi khi lần đầu tiên thấy, cũng không nén được cảm thấy bản thân liệu có tăng độ cận hay không cho nên nhìn lầm rồi. Cách ăn mặc của Âu Dương Tô San cũng thời thượng như tên của cô, áo khoác màu cầu vồng ống tay xòe, phối với khăng quàng cổ màu vàng chói phong cách Scotland, khiến người ta không thể không tặc lưỡi cho phẩm vị của vị tác gia nào đó. Mà tư liệu của cô ta thì Giang Hằng vừa mới điều ra không tới ba phút, đã thấy cùng một gương mặt xuất hiện trong camera dưới lầu. Neal vừa pha xong cà phê, rót ra bình siphon, chuông cửa liền vang lên, gần như cùng một thời gian khi Neal đi tới cạnh cửa, cửa mở ra. Tên nhóc tóc vàng thấy ngoài cửa là người phụ nữ cầm chìa khóa mỉm cười, hơi nhíu mày, “Sớm biết vậy tôi nên bảo em để chìa khóa lại.” “Đừng hiểu lầm.” Tô San cười lạnh một tiếng, đi thẳng vào trong nhà, “Anh xuất bản quyển sách đó, tôi đến hỏi anh tại sao làm như vậy.” Đóng cửa lại, Neal đi tới cạnh tủ lạnh, lấy một túi sữa ra, tùy tiện đáp: “Tôi viết tiểu thuyết.” “Anh cho rằng bị anh viết vào trong tiểu thuyết sẽ khiến người ta phải vui vẻ sao?!” Tô San nghiêm giọng chấp vấn, có thể từ vẻ mặt của cô đọc được cảm xúc tức giận, cô mở quyển tiểu thuyết trong tay, đọc ra tiếng, “‘Đặc điểm của cô ấy chính là giả vô tư, tuy có lúc sẽ khiến bạn cảm thấy rất ấm áp, nhưng thật ra đều cần phải có hồi báo. Cô ấy ghét người tự đại, nhưng lại không hề phát giác đối với mặt đó của mình.’__ Tôi bỏ anh, anh tức giận nên viết về tôi thế này tôi còn có thể hiểu, nhưng quyển sách này anh viết khi chúng ta còn ở bên nhau, tôi không hiểu, sao anh có thể… hình dung về người yêu của anh như vậy!” “Vì tôi thấy được chính là như thế, nhưng không ảnh hưởng tới việc tôi yêu em.” Neal nhìn Tô San ném quyển tiểu thuyết xuống đất, sự lạnh nhạt của cậu ta và phản ứng kịch liệt của Tô San tạo thành sự đối lập rõ ràng. Bất cứ ai nhìn một màn này, đều rất khó tưởng tượng được một nam một nữ này từng là người yêu thân mật. “Bớt nói tới thứ tình yêu quỷ quái của anh đi!” Khóe mắt Tô San bắt đầu trào lệ, “Người bị anh yêu toàn bộ đều xui xẻo!! Tôi xui xẻo Tứ Lý cũng xui xẻo!” Tứ Lý là người bạn gái trước cả Tô San, tuy Neal không biết tại sao cô lại quen Tứ Lý. Cậu ta rót sữa vào cà phê, dòng sữa trắng trộn lẫn vào cà phê, trong ly thoáng chốc gợn sóng như lụa. Neal không quay đầu, bình thản nói, “Em có thể đi, tôi không cản em.” Một cái tát vang dội, tiếp theo là tiếng khóc kìm nén của Tô San, phụ nữ có lúc rất kỳ quặc, cho dù nguyện vọng được thỏa mãn cũng sẽ không vui. Neal không hiểu tại sao Tô San lại tức giận như vậy, cô muốn đi, cho nên cậu để cô đi, hình như đâu có gì sai? “Tôi chịu đựng anh đủ rồi, Neal! Từ trước kia cho tới giờ, tất cả những gì anh nói đều là nói dối! Anh lợi dụng từng người bên cạnh anh để hoàn thành tiểu thuyết, nhưng lại nói… lại nói chúng ta là bạn bè, là người nhà?” Nói tới đây, Tô San trào phúng cười, ‘Tôi thật nghĩ không ra có ai có thể giả dối hơn anh!” “Cho nên Tứ Lý rời khỏi anh, tôi cũng sắp rời khỏi anh, anh nên sống cô độc trọn đời! Vì anh căn bản không hiểu thế nào để yêu một người!” Hung ác ném lại câu đó, tay Tô San lục tung trong túi, cuối cùng run rẩy lấy ra chìa khóa cô vừa dùng để mở cửa, ném lại dưới chân Neal, trước khi đóng cửa cô còn không quên bỏ lại một câu  nguyền rủa, “Nên sớm xuống địa ngục đi!” Căn phòng trở lại an tĩnh, Neal xoa xoa gương mặt bị xưng lên, vẻ mặt không có gì biến hóa, bình tĩnh, hơn nữa thản nhiên. Cậu ta uống cà phê, sau đó bưng ly đến bên lan can. Dưới ánh tịch dương, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi bóng người cô tịch trong phòng. Giang Hằng nhìn bóng lưng cậu ta trong màn hình, bất tri bất giác thở dài, hắn cho rằng sẽ thấy một cuộc tranh chấp đáng cười, thậm chí đã nghĩ tới phải bình luận thế nào về chuyện này, nhưng tình tiết phát triển hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn. Hiện tại hắn hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt. Vu Tử Thạc bên kia cũng trầm mặc thống nhất cùng Giang Hằng, trong mắt y thậm chí mang theo vẻ thương xót, còn về đang đồng tình tác gia, hay đồng tình người phụ nữ kia, thì không thể biết. Khi Neal uống sạch cà phê trong ly, thì bầu trời đã hoàn toàn bị phủ màn đen. Chuông cửa lại vang lên, người tới là biên tập Triệu Ảnh, chiếc đầm dài cổ điển xinh đẹp chạm mắt cá, cô mang giày cao gót màu vàng, đi cộp cộp tới trước mặt Neal, dùng tay nâng cằm cậu ta lên, lại liếc mắt nhìn quyển tiểu thuyết bị ném dưới sàn, thầm thì: “Tô San tới?” “Cô có chuyện tìm tôi?” Đẩy tay Triệu Ảnh ra, Neal cầm bình cà phê, bỏ vào bồn nước. Triệu Ảnh chu miệng, không bận tâm đến vết thương trên mặt Neal, “Hiện tại tôi có thể cười nhạo con mắt nhìn phụ nữ của cậu rất kém không? Tôi từng nói thế nào nhỉ, cô gái đó là một kỹ…” “Triệu Ảnh!” Neal nghiêm giọng gọi tên đối phương, ngăn cản cô nói tiếp, “Cô tìm tôi có chuyện gì à?” “Tôi nói sai sao? Làm loại chuyện này, không phải là kỹ nữ thì chính là thứ tiện hóa.” Đừng nhìn Triệu Ảnh vẻ ngoài văn nhã lịch sự, cô tuyệt đối là dạng nếu không mắng thì thôi, đã mắng thì mắng chết đối phương. “Neal, tôi nói cho cậu biết, mẹ nó cậu hễ thấy cô gái nào xinh đẹp thì chuyện gì cũng tha thứ được! Tôi thì không, đừng để tôi gặp được cô ta, tôi sẽ cho cô ta hận không thể chui ngược vào bụng mẹ!” “Cô cảm thấy cô ấy xinh đẹp sao?” Neal không tốt lành liếc nhìn Triệu Ảnh một cái. “Tôi không muốn thảo luận vấn đề này cùng cô, cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì!” Câu hỏi ngược này khiến Triệu Ảnh ngây ra, mấy người bạn gái mà Neal từng quen cô cũng đều biết, quả thật đều thuộc hàng tư sắc thượng thừa, cho nên cô luôn cho rằng Neal là hội viện của hiệp hội ngoại hình, hiện tại xem ra, không phải như vậy? Hít thở thật sâu, Triệu Ảnh lúc này mới bình tĩnh lại, cô tiến gần tai Neal, dùng giọng nói cực nhỏ nhanh chóng nói vài câu, sau đó thì bỏ đi. “Bọn họ nói cái gì?” Lúc này, Vu Tử Thạc cũng trở lại, y tới cạnh máy tính, chỉ thấy Giang Hằng mở một phần mềm ra, “Xử lý phóng to âm thanh cần vài tiếng, bên anh thế nào?” “Tôi nay có thể lấy được tư liệu của Rank, anh có đói không? Muốn ăn gì?” Vu Tử Thạc hôn lên mặt Giang Hằng, câu trả lời của y rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ, một bước bỏ qua tất cả những chuyện có liên quan đến Dương Trường An. Giang Hằng không phải không phát giác được, nhưng sự chung sống thời gian này cũng khiến hắn hiểu được, sát thủ này trừ phần hoàn toàn vui vẻ bày tỏ ra, chuyện y muốn bảo mật cũng rất khó điều tra, “Tôi không đói, cơm tối có thể đợi lát nói sau. Hiện tại nên để tôi hỏi, bên ngoài có lạnh không? Anh có cần nghỉ ngơi một chút không?” Cuộc đối thoại của họ vì giọng điệu và vẻ mặt, mà trở nên không giống như cuộc nói chuyện thân mật giữa các cặp tình nhân, mà giống như kiểu thẩm tra có hỏi có đáp. “Nghỉ ngơi? Anh muốn giúp tôi mát xa?” Lộ ra nụ cười gian xảo, tay Vu Tử Thạc ấn lên tay Giang Hằng. Giang Hằng vòng ôm eo y, cắn lên hầu kết y, “Cẩn thận tay của anh, còn có vẻ mặt này của anh. Anh đang dụ dỗ tôi.” “Tôi có sao?” Sát thủ cười vô tội, có lẽ y không tự phát giác, khi y mỉm cười thế này, rất dễ khiến người ta sinh hảo cảm. “Tôi cho rằng có người nói tôi nên tự phản tỉnh một chút.” “Chính là hiện tại.” Đoạt đi đôi môi trước mặt, giọng nói thấp trầm trở nên ôn hòa, giữa khoảng không của nụ hôn, tay Giang Hằng len vào mái tóc Vu Tử Thạc, “Quả thật chủ nghĩa tự cao của anh quá nặng, gian xảo lại còn hủy hoại nghiêm trọng tam quan.” Nói tới đây Giang Hằng hơi ngừng một chút, rồi lại hôn lên cằm sát thủ. “Nhưng đều không ảnh hưởng tới chuyện tôi yêu anh.” (*Tam quan: nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan.) “Vậy thì đúng rồi, tuy anh là người thích nói chuyện vòng vo, tự cho là đúng lại cuồng khống chế, nhưng tôi vẫn yêu anh.” Sát thủ nắm tay đối phương hồi ứng, hơi thở trong lúc thân mật dần biến loạn, thô nặng. Bức tường sắt vô hình ngăn cách giữa bọn họ tựa hồ đang ngày càng mỏng đi, điều này hiển nhiên là thành quả cả hai cùng nỗ lực. “Chuyện hôm nay khiến tôi có chút hiếu kỳ… viết tiểu thuyết dễ khiến người ta hận như vậy sao?” Thở dốc nặng nề, Vu Tử Thạc ngước mắt nhìn Giang Hằng. Giang Hằng nâng mặt y lên, hôn lên đó, “Không có công việc không bị người hận. Thử nghĩ tới chuyện chúng ta làm đi.” Đôi môi hôn lên gương mặt di chuyển đến phần cổ, kỹ xảo của Giang Hằng vẫn tốt như trước, Vu Tử Thạc nhẹ hừ một tiếng, thu lại vòng tay ôm vai đối phương, “Chúng ta? Chúng ta luôn làm rất tốt.” “Anh nói không sai.” Cánh tay vò tung mái tóc của đối phương, Giang Hằng ôm mạnh người đang đè lên mình vào lòng. Tuy nói như thế, nhưng công việc cứu giúp nguy hiểm giống như đi lại trên sợi dây thép mắc trên cao, sự hợp tác chính là một màn diễn xuất hoàn mỹ. Nhưng chỉ cần hơi chút sai xót, thì sẽ vạn kiếp bất phục, về điểm này cả hai đều biết rõ.