Nguy Hiểm Cự Ly

Chương 143 : Xóa sổ mầm họa

Không tiêu phí quá nhiều thời gian, Vu Tử Thạc giải phóng trong cơ thể Giang Hằng, thỏa mãn tựa lên tường hít thở sâu. Giang Hằng mặc áo khoác lại, cứ nhìn y như thế: “Như vậy anh sẽ vui sao?” Vu Tử Thạc không biết nên hình dung thế nào, cảm giác chinh phục người đàn ông này có lẽ càng khiến người ta sảng khoái hơn là giết chết bất cứ mục tiêu nào, huyết dịch sôi sục trong cơ thể đang từ từ bình ổn, y nhún vai, “Không rõ lắm, anh thì sao?” “Vấn đề này không cần thảo luận, tôi thừa nhận giữa chúng ta có rất nhiều vấn đề, nhưng mỗi lần chúng ta quyết định tách ra thì đều sẽ lại bị kéo về với nhau__ đó cũng là sự thật.” Giang Hằng nâng cằm Vu Tử Thạc lên, cắn lên môi y. Hơi thở không dễ gì trở lại đúng quy luật lại bắt đầu rối loạn, Vu Tử Thạc vươn tay ra sau đầu Giang Hằng. “Như vậy nói rõ gì đây?” “Nói rõ chúng ta nên bên nhau.” Giang Hằng là người theo thuyết vô thần, nhưng hiện tại hắn bắt đầu tin câu nói vận mệnh đã định. Vu Tử Thạc kéo giãn khoảng cách giữa họ, gật đầu. “Đích thật là vậy.” Cho dù một vài quyết định là ‘sai’, cũng đáng để kiên trì, tiếp theo bọn họ đều rõ ràng nên làm thế nào. Đồng thời quay người, lúc này mới phát hiện trong con hẻm có người. “Tôi không phải cố ý quan sát biểu diễn kích tình của các người, nhưng mà lại ở chỗ này sao?” Ngụy Phong ôm tay bất mãn nói. Hiện tại trong lòng hắn rất loạn, một màn vừa rồi thực sự khiến hắn kinh ngạc. Hắn không ngờ sát thủ luôn bình tĩnh thong dong này cũng có một mặt cuồng nhiệt như thế, càng không thể ngờ được Giang Hằng lại là người ở mặt dưới. Thở dài tràn đầy không cam. Động tác vẻ mặt của hai người đều để lại ảnh hưởng không thể xua tan trong đầu Ngụy Phong, ít nhất trong ký ức của hắn, Giang Hằng chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế với hắn. “Anh nên về nhà nghỉ ngơi đi.” Trên mặt Giang Hằng không có lúng túng, giống như hắn hoàn toàn không để ý chuyện bị nhìn thấy toàn bộ quá trình. “Anh đưa anh ta về đi, tôi đến tìm vị minh tinh nào đó ở bệnh viện đã, xem thử có thể hỏi ra cái gì không.” Đằng sau chuyện hôm nay nhất định có người đang thao túng, điều tra ra kẻ khiến tất cả phát sinh là ai, mới có thể chân chính tiêu trừ mầm họa. Giang Hằng ném một hộp tai nghe nội tuyến qua, được Vu Tử Thạc đón lấy. Hắn nhẹ mỉm cười, đường nét cương nghị trên phần mặt được nhu hòa đi. “Tôi tra được tư liệu xong sẽ liên lạc với anh, còn nữa, nhớ rõ hiện tại anh nợ tôi một lần.” “Sao anh lại nhỏ nhen như thế hả?” Giọng nói của Vu Tử Thạc hơi mang theo bất mãn, nhướng mày đáp. Lăn lộn bên ngoài luôn phải đáp trả, Giang Hằng trước giờ không phải là người chịu thua thiệt. Nhướng cằm lên, ánh mắt tập trung trên người Vu Tử Thạc, “Một trăm lần là ai nói?” Vu Tử Thạc đương nhiên cũng sẽ không chấp nhận phúc lợi bị tiêu giảm: “Nếu anh kiên trì muốn có qua có lại, vậy tôi cho rằng nên là hai trăm lần.” “Thật thích trả giá.” Giang Hằng ôm tay cười nhẹ, nói không rõ là chế nhạo hay bất đắc dĩ. Vu Tử Thạc không chút khách khí nhíu mày, cười nói: “Là anh tính toán chi ly.” Màn này khiến Ngụy Phong đứng một bên há hốc mồm, hai người đàn ông thành thục có phong độ trong ấn tượng của hắn lại vì chuyện này là đối đầu đâm chích, luận đề mà người khác cảm thấy vô vị đến cực điểm nhưng bọn họ không chỉ nghiêm túc đối xử, mà còn rất vui vẻ. Tình yêu sẽ khiến người ta trở thành kẻ ngốc, câu nói này một chút cũng không sai. “Không chơi với anh nữa, tôi còn chính sự phải làm.” Gắn tai nghe xong, đôi môi mỏng dán lên ngón tay, cánh tay vẽ một đường cong giữa không trung, Vu Tử Thạc tao nhã ném một nụ  hôn gió, rồi cất bước đi. Ngụy Phong nhịn không được nhíu mày, nhìn sang Giang Hằng. “Anh cảm thấy rất vui sao?” Giang Hằng nhìn theo bóng lưng Vu Tử Thạc biến mất ngoài hẻm, hồi phục lại vẻ mặt cứng nhắc bình thường. “Tôi cảm thấy cũng không tệ.” “Lục Thiên Thần, nói thật, anh và một sát thủ sao?” Trước đó Ngụy Phong cho rằng hai người chỉ là quan hệ tình nhân, giống như quá khứ của mình và hắn, cho đến khi chứng kiến cảnh vừa rồi, hắn mới phát hiện không phải như hắn nghĩ. “Không cảm thấy các người ở bên nhau chỉ sẽ tổn hại lẫn nhau sao?” Chân tình thật ý của hắn chỉ đổi lại một câu nói rõ kết thúc, sát thủ thị huyết tàn nhẫn đó lại có thể có được toàn bộ nhiệt tình của người này. Nói không cam tâm cũng không được, sự thật bày ra trước mắt, nhưng muốn tiếp nhận lại rất khó. “Hay là nói anh thích như vậy? Một người có năng lực làm anh thương tích đầy mình?” Giang Hằng nhìn Ngụy Phong, một lúc sau, quay người đi về phía xe, “Không còn sớm nữa, tôi đưa anh về nhà.” “Anh đang tránh né vấn đề của tôi sao? Hay anh không dám thừa nhận tôi nói đúng rồi.” Ngụy Phong kéo tay Giang Hằng, cười lạnh. “Anh nói không sai, chúng tôi sẽ thương tổn đối phương, điều này không thể tránh.” Giang Hằng dừng bước, quay mặt nhìn Ngụy Phong, “Nhưng tôi không thích như vậy, tôi yêu anh ta, chỉ có anh ta.” Một câu chỉ có anh ta thật hay! Ngụy Phong tức nghiến răng, nắm tay Giang Hằng càng thêm chặt. “Vậy tôi tính là gì? Thế thân?” Câu nói này Giang Hằng không cách nào phản bác, khi hắn và Ngụy Phong lên giường quả thật sẽ nhớ tới Vu Tử Thạc, hơn nữa không chỉ một lần. Rút tay ra, ấn lên cổ Ngụy Phong, tha đối phương lên xe. “Đừng tính toán chuyện quá khứ nữa, anh đã tìm được bắt đầu mới rồi không phải sao?” “Anh nói tôi và Tiêu Hồng? Ha, anh cảm thấy tình cảm của hai minh tinh sẽ có kết quả sao?” Bị ấn vào xe, Ngụy Phong không phục nắm chặt nắm đấm, hừ lạnh nói: “Chúng tôi chỉ là quan hệ lên giường.” “Vậy anh ta cũng cảm thấy như vậy?” Thắt dây an toàn, Giang Hằng không nhanh không chậm khởi động xe. “Tôi cần gì phải quản anh ta nghĩ thế nào?” Ngụy Phong hùng hồn phản bác, ngón tay không kiên nhẫn ngõ lên lớp da ghế ngồi. Chiếc xe tải chạy ngược hướng vẫn chưa tắt đèn chiếu xa, ánh sáng chói mắt tạo ra bóng mờ xanh lục trong võng mạc. Giang Hằng gỡ kính râm gọng vuông xuống, nhét vào túi, quay sang hỏi: “Đây chính là nguyên nhân anh không đi thăm anh ta sao? Anh cảm thấy các người lợi dụng lẫn nhau như vậy thì sẽ không bị tổn thương sao?” “Anh biết nhà họ Ngụy.” Làm ăn trầm nổi, tính kế hãm hại, nghi kỵ lẫn nhau, Ngụy Phong trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, “Rất nhiều người vẻ ngoài mỉm cười với anh, xưng anh em thân thiết, nhưng trong lòng không lúc nào không nghĩ nên làm sao hủy diệt anh. Anh không hiểu cách sử thủ đoạn, không hiểu lợi dụng người khác, thì căn bản không thể dung nhập vào vòng luẩn quẩn này, thế giới của chúng tôi chính là như vậy.” “Có thể tôi nói như vậy anh sẽ cảm thấy tôi rất quá đáng, dơ bẩn, bỉ ổi…” Ngụy Phong hít thật sâu. “Nhưng nếu anh biết từ trước tới nay tôi luôn như vậy, anh sẽ lý giải tôi.” Sự thông minh của con người sẽ không phải bẩm sinh ngày một ngày hai, nếu không phải đã chịu qua rất nhiều khổ sở, thì sao có được Ngụy Phong ngày hôm nay? Sau lưng của người hát chính trong ban nhạc nổi tiếng xinh đẹp mỹ lệ, có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh bày ra những chiêu hãm hại, bao nhiêu tai tiếng ác ý thương tổn, và đi kèm bao nhiêu tổn thất để làm cái giá? Giang Hằng không nhìn hắn nữa, chỉ nhẹ đạp chân ga, trầm giọng nói: “Tôi hiểu.” “Lục Thiên Thần, anh biết tại sao tôi thích anh không? Tuy anh cũng là người có tiền, nhưng anh không giống chúng tôi.” Ngụy Phong đột nhiên từ phía sau ôm lấy Giang Hằng. “Anh chính trực, thẳng thắn, kiên cường bất phục. Anh và những người liều mạng muốn tiến vào vòng luẩn quẩn này không giống nhau.” Tay ấn lên ngực đối phương, có thể cảm giác được nhịp đập bên dưới lớp da, “Anh khác biệt như thế, tại sao lại không phải là của tôi?” Câu này Ngụy Phong nói rất nhẹ, âm sắc cực có lực cảm nhiễm, trong giọng nam khá khàn tràn đầy gợi cảm. “Sát thủ đó chính là ác quỷ, anh và anh ta bên nhau, chỉ sẽ càng đi càng xa trên con đường tà ác, hiện tại quay đầu vẫn còn kịp…” Giang Hằng tấp xe lại bên đường, rồi mới quay lại nhìn hắn, dưới đáy mắt lam đậm, nhảy nhót ngọn lửa giận dữ, “Buông tay.” “Vẻ mặt này là anh muốn ăn tôi sao? Giang Hằng không bùng cơn, nhưng lại khiến Ngụy Phong cảm thấy sợ hãi, có lẽ hình dung không giận mà uy là thế này đấy. “Câm miệng.” Một tiếng gầm thấp, bầu không khí giương cung bạt kiếm lan tràn trong xe. Dừng một chút, Ngụy Phong cười sâu xa. “Thế nào, sợ tôi châm lửa anh sao?” Siết chặt xương cổ tay đối phương, Giang Hằng nói nghiêm túc mạnh mẽ: “Tôi bảo anh buông tay ra.” Cổ tay đột nhiên bị siết, đau đớn khiến Ngụy Phong nhíu mày, hắn không dám tin, trên đời này lại có người có thể kháng cự được sự dụ dỗ của hắn, hừ một tiếng, mồ hôi trượt xuống trán, “Không thẹn là người tôi đã từng yêu, chiêu này không tác dụng với anh sao?” Vẻ mặt Giang Hằng vẫn bình tĩnh, nhưng lại nói từng chữ, không cho phép nghi ngờ. “Không có anh ta, tất cả đều không còn ý nghĩa.” “Dưới mắt anh thì còn có gì có ý nghĩa nữa sao?!” Ngụy Phong nắm tóc sau đầu Giang Hằng, đột nhiên cắn lên môi hắn, muốn cậy mở hàm răng của đối phương, nhưng không thể, điều này không thể, chưa ai có thể cự tuyệt hắn. Nhưng bất luận Ngụy Phong nỗ lực thế nào, Giang Hằng đều không có phản ứng, Giang Hằng không bị hắn ảnh hưởng, giống như một ngọn núi không thể lay động. Rắc__ Tiếng còng tay  khóa lại, Giang Hằng xoay người Ngụy Phong ấn lên ghế sau, bẻ ngoặc tay hắn còng lại. Ánh mắt sắc bén như chim ưng bắn lên mặt đối phương, giọng nói trầm ổn lộ ra tức giận: “Anh ồn ào đủ chưa?” “Chưa!” Ngụy Phong giãy dụa hét lớn, lý lẽ hùng hồn. “Điều này không công bằng đối với tôi! Anh biết rõ mà!” “Ngụy Phong, đừng cho rằng người khác đều nên buông thả cho sự tùy hứng của anh!” Phê phán không cho phản bác, gương mặt dưới ánh đèn đường giống như tảng đá được khắc sâu, giọng nam vừa trầm vừa uy nghiêm.