Ngưu Nam

Chương 253

Sáng hôm sau, La Hồng Phượng sau khi phân biệt đưa hai cô con gái đi học, ngồi xe trâu chầm chậm lên Ngưu Vương trang, vào tứ hợp viện thấy La Mông đang cùng mấy người ngâm rượu sơn trà, cũng rửa sạch tay đi qua hỗ trợ. Ngâm rượu sơn trà phải rựa sạch để ráo nước cắt bỏ đầu đuôi trái sơn trà, lại khứa mấy đường trên vỏ sơn trà, La Hồng Phượng xách một cái ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh La Mông, cùng bọn họ cùng nhau xử lý sơn trà, sau khi làm gần xong rồi, cô nói với La Mông: “Buổi chiều em cho chị mượn hai người nhé”. “Ai ạ?”. La Mông cũng đoán hôm nay chị ấy không sai biệt lắm phải có động tác rồi, ngồi chờ chết không phải phong cách của chị anh. “Chị Hồng hà, còn có tiểu Liễu”. “Liền hai người? Có đủ không vậy?”. La Mông sợ tới khi đó hiện trường hỗn loạn, Liễu Như Hoa không quản hết được, chị anh sẽ bị thiệt. “Đủ rồi, lấy nhiều làm gì, cũng không phải đi dỡ nhà”. La Hồng Phượng cười, La Mông nói như vậy, cô nghe xong trong lòng cao hứng, ly hôn thì sao, cô còn có em trai làm chỗ dựa cho cô mà. Kỳ thật đêm qua La Hồng Phượng đã nghĩ thông rồi, tuy rằng cô hôn nhân bất hạnh, nhưng mà cha mẹ em trai nhà mình đều là tốt, cũng nguyện ý nhận cô về lại trong nhà, còn giúp cô chăm sóc con gái, hai đứa con gái cũng là được yêu thương như bảo bối trong tim, bây giờ còn nhập gia phả rồi. Ở dưới sự trợ giúp của La Mông, mấy năm nay cô không chỉ có mở tiệm bán đồ ăn sáng ở trấn trên tới náo nhiệt, bản thân cũng có thay đổi rất lớn, cô của hiện tại, dù thế nào cũng sẽ không uất ức chính mình giống như năm đó vậy, rời khỏi cái gia đình đó, đi tới trên xã hội, đi đâu cô đều không khiếp sợ, tuy rằng cuộc sống khẳng định không thể sống tốt như hiện tại vậy, tốt xấu cũng là sống tiếp được. Phụ nữ ly hôn rồi càng khó sống, có mấy người có thể may mắn giống như cô? Cho dù là không ly hôn,  cũng không phải mỗi người đều hiện tại sống hài lòng như cô. Cô còn có cái gì luẩn quẩn trong lòng, người sống trên đời này, ai còn không gặp một chút suy sụp chứ, hiện tại cô đều là mẹ của hai cô con gái rồi, còn có thể để chút việc nhỏ đó  làm khó cô sao? “Liễu Như Hoa, công việc của hôm nay bố trí xong sớm một chút, buổi chiều đi cùng chị tôi tới Vĩnh Thanh”. Lúc này La Mông ngẩng đầu vừa vặn thấy Liễu Như Hoa quơ cuốn tập ngồi ở trên hành lang tính toán, vừa tính vừa xòe ngón tay, bị lão Chu gọi một cái, lại phải tính lại lần nữa. “Biết, chị ấy nói qua với tôi rồi”. Liễu Như Hoa xua xua tay, không kiên nhẫn đáp một câu, lại xòe ngón tay bắt đầu tính lại. “Vậ việc trong tay cô nhớ bố trí trước một chút, đừng tới khi đó tìm không được người”. Tất cả rau muối trên Ngưu Vương trang đều do một mình cô ta quản lý, cái gì cũng không dặn dò vừa đi chính là cả nửa ngày này cũng không được. “Tôi làm việc anh còn có cái gì lo lắng? Đừng làm phiền tôi, đang làm việc đó”. Suy nghĩ bị cắt ngang mấy lần, Liễu Như Hoa dứt khoát cầm đồ đạc, xoay người đi tới căn tin. “Chậc, còn thật to mồm, không biết hai ba ngày xảy ra sự cố chính là ai?”. Liễu Như Hoa này bản lĩnh lừa người làm việc rất tốt, bên cô ta cơ bản đều là nữ, lúc rãnh rỗi liền dạy các cô gái trẻ luyện một chút kỹ năng phòng sói, lại tính mệnh cho các dì các bà, hòa mình cùng người dưới trướng, mọi người nguyện ý nghe cô sai phái, hiệu suất làm việc liền cao, hơn nữa một ngày bận việc tới tối, mỗi người đều còn đặc biệt vui vẻ, cũng không biết cô ta làm như thế nào. Về phần năng lực trù tính quy hoạch, này liền đừng nói. Dù sao hiện tại lão Chu chỉ cần vừa thấy Bốn Mắt vẻ mặt đau khổ, quản sự Trần của nhà bọn anh nhíu mày, liền đoán Liễu Như Hoa có phải lại gây chuyện phiền phức gì rồi hay không, trên cơ bản đoán cái nào chuẩn cái đó, trên Ngưu Vương trang liền không có nhân viên quản lý nào không đáng tin như cô ta. Hơn một giờ chiều, ba người La Hồng Phượng và Liễu Như Hoa, Ngưu Hồng Hà liền đi ra ngoài, vừa tới bốn giờ chiều, Liễu Như Hoa trở về tứ hợp viện, nghe nói La Hồng Phượng phải ở bên cửa tiệm chờ tới giờ tan học đi đón con gái, Ngưu Hồng Hà trực tiếp đi bên chuồng trâu vắt sữa. “Sao rồi?”. Liền một mình Liễu Như Hoa trở về, lão Chu đành phải đuổi theo hỏi cô ta. “Toàn thắng!”. Liễu Như Hoa xắn tay áo, đi bên trong căn tin tìm nước uống, Hầu mập  nhìn thấy, ào áo rót một ly lớn trà lá sen cho cô ta, mát lạnh, bên trong còn bỏ thêm mật ong đó. “Toàn thắng như thế nào? Ông bà già bên đó đều không phải đèn cạn dầu”. La Mông thấy Liễu Như Hoa ừng ực uống tới hăng hái, quay đầu liền nói với Hầu mập: “Cũng rót cho tôi một ly”. Hầu mập thoạt nhìn không phải tự nguyện lắm, nhưng mà lá sen này, nước này, mật ong này đều là của nhà lão Chu, thật đúng là không có đạo lý không cho anh ta uống, đành phải vào phòng bếp cũng rót ra một ly cho anh ta. “Ông bà già? Không có nha, bọn tôi trực tiếp đi cục thủy lợi”. Liễu Như Hoa uống trà xong lau miệng, nói. “Các cô đi cục thủy lợi?”. La Mông vừa nghe, nhất thời cũng phấn khởi rồi, lần này La Hồng Phượng đủ hung ác. “Đúng nha, chị Hồng Phượng nói, cái tên Cao Triển Bằng đó không giỏi giang gì, liền cái công việc đó còn được, đi nhà bọn họ căn bản vô dụng, chị ấy cũng không thích đi”. “Vậy làm như thế nào? Người ta không gọi bảo vệ đuổi các cô à?”. Lúc này Hầu mập cũng hỏi. “Đuổi à, này không phải có tôi sao, chị Hồng Hà cũng là lành nghề, lúc ấy loạn lên, có một người bảo vệ, bị chị ấy đẩy té xuống đất”. Liễu Như Hoa nói xong cười ha ha. “Các cô lá gan cũng thật đủ lớn, chẳng may người ta báo cảnh sát thì làm sao?”. Hầu mập đổ mồ hôi hột thay các cô ấy, một đám đều ăn gan hổ à, sao cũng không biết sợ chứ? “Không sao, còn có tôi mà, thật muốn đi vào, tôi khẳng định đưa ra được”. Tại loại thời điểm này lão Chu luôn có vẻ đặc biệt đáng tin. “Ài, không thể, ba bọn tôi ở trên đường đều bàn tốt rồi, làm tốt liền rút, dù sao nên nói đều nói rồi, trước trước sau sau, tổng cộng ở đó cũng chưa tới một tiếng đồng hồ liền rời khỏi”. Các cô đều là rất có nhãn lực. “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Như thế nào liền toàn thắng?”. Nói tới nói lui, phần mấu chốt còn chưa nói rõ nữa. “Khi đó bọn tôi không phải đi tìm Cao Triển Bằng sao, thằng cháu đó sớm liền được người báo tin rồi, muốn tránh, không tránh thoát được, tổng cộng liền máy cái văn phòng như vậy, tìm một cái liền ra liền, có người đại khái là ngứa mắt gã, còn trộm nháy mắt ra dấu cho bọn tôi đó, ha ha!”. Liễu Như Hoa đang nói, Hầu mập lại bưng một dĩa bánh rán mè (= bánh cam mè) lên  cho cô: “Lát nữa liền ăn cơm rồi, ăn ít thôi”. Người này vừa ăn bánh rán mè, vừa nói chuyện buổi chiểu ở bên Vĩnh Thanh, phát âm thế nhưng còn thực rõ ràng: “Mặt đối mặt liền đối chất, chị anh hỏi bọn họ hiện tại tại sao còn muốn đi trấn Thủy Ngưu tìm Mĩ Linh, lúc trước lúc ly hôn không phải đều nói rõ ràng rồi, Cao Triển Bằng liền nói chính mình không biết, bảo bọn tôi đừng ảnh hưởng gã làm việc, nói chỗ bọn họ là đơn vị nhà nước, chưa được một lát bảo vệ cũng vào cuộc,  nhất thời hiện trường có chút loạn”. “Không bị thiệt chứ?”. La Mông nói xong cũng cầm một cái bánh rán mè ăn, anh không nhớ rõ chính mình khi nào thì đã cho Hầu mập bột gạo nếp, cũng không biết người này lén giấu lúc nào. “Sao có thể chứ? Bọn tôi dù sao cũng là nữ, bọn họ cũng không dám mạnh tay, có một bảo vệ còn bị đẩy té lăn trên đất, khiến chị Hồng Hà cực kỳ ngại, còn liên tiếp nói xin lỗi người ta”. Liễu Như Hoa nói tới đây lại vui vẻ. “Sau đó thì sao?”. Lão Chu vội vàng lại hỏi. “Sau đó à, chị Hồng Phượng liền nói”. Liễu Như Hoa nuốt bánh rán mè xuống bụng, hắng hắng giọng, học giọng điệu của La Hồng Phượng, nói: “Cao Triển bằng tôi mặc kệ anh có biết chuyện này hay không, dù sao nếu anh không cho be mẹ con tôi bình yên sống qua ngày, anh cũng đừng muốn yên bình, sau này ba mẹ anh tới trấn Thủy Ngưu mọt lần, tôi liền tới đây tìm anh một lần, nên làm như thế nào, bản thân anh tự nhìn mà làm đi”. “Vậy lúc đó Cao Triển Bằng phản ứng như thế nào?”. Lão Chu nói xong, cầm một cái bánh rán mè cuối cùng trong dĩa bỏ vào miệng mình, có một thời gian không ăn bánh rán mè rồi, lúc này ăn mấy cái, thật đúng là cực kỳ ngon. “Hứ, Cao Triển Bằng mặt mũi trắng bệch, cũng không biết là tức giận hay là sợ, lúc đó lãnh đạo bọn họ cũng đi ra nhìn một cái, dù sao không cho sắc mặt tốt gì, chờ sau khi bọn tôi đi về rồi, gã nhất định bị phê bình”. Liễu Như Hoa duỗi tay ra, gì cũng không đụng tới, cúi đầu nhìn trong dĩa một cái, cũng chỉ còn lại một chút bột phấn, vì thế hỏi Hầu mập: “Bàn tử, bánh rán mè còn không vậy?”. “Tôi lại đi làm cho cô”. Bàn tử không nói hai lời liền đi hướng phòng bếp. “Làm ba phần luôn đi”. Lão Chu ở phía sau la lên. Bản thân anh ăn tầm tầm rồi, Tiếu Thụ Lâm và bé Khỉ còn chưa ăn đâu, Tiếu Thụ Lâm rất thích ăn món ăn vặt làm bằng gạo nếp, bánh trôi bánh rán mè cậu ấy đều thích ăn, tối thiểu cũng phải chuẩn bị phần hai người cho cậu ấy. Chờ một lát Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ trở lại tứ hợp viện, lão Chu vô cùng cao hứng liền bưng bánh rán mè trà lá sen lên, ba con ba người ngồi ở trong sân vừa ăn bánh rán mè vừa uống trà, coi như ăn tráng miệng ngọt trước giờ cơm. Thấy hai người Bé Khỉ và Tiếu Thụ Lâm ăn tới vui vẻ, lão Chu quyết định tạm thời liền không truy cứu chuyện Hầu mập tự lén giấu bột gạo nếp làm đồ ăn cho một mình Liễu Như Hoa, dù sao chỉ ăn cũng ăn không hết bao nhiêu, chỉ cần có chừng mực đừng quá đáng là được, Ngưu Vương trang có thể có danh tiếng của ngày hôm nay, Hầu mập này coi như là càng vất vả công lao càng lớn. Sau khi trải qua chuyện này, bên nhà họ Cao liền cũng không có ai tới trấn Thủy Ngưu tìm hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ nữa. Qua một thời gian không lâu, bọn La Mông đại khái cũng biết bà lão bên Vĩnh Thanh tại sao muốn tới tìm La Mĩ Linh. Thì ra bên ngoài hiện tại thế nhưng có người tung tin, hai chị em La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh tương lai rất có thế sẽ kế thừa Ngưu Vương trang của cậu bọn nó, dù sao Tiếu La Bình kia cũng là con nuôi, dù thân cũng không thân bằng cháu gái, hơn nữa nó còn họ Tiếu mà, căn bản liền không họ La, không thấy hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ hiện tại đều lên gia phả của nhà họ La bọn họ rồi sao? Bà lão bên Vĩnh Thanh nghe người ta nói những lời này, khẳng định là động tâm rồi, nghĩ thừa dịp lúc hai con bé này còn nhỏ, qua lại nhiều chút cùng hai đứa nó, nếu bọn nó chịu nhận thức bà người bà nội này, tương lai hai đứa nó giàu có rồi, bà làm bà nội hai đứa nó, ít nhiều cũng có thể hưởng ké chút ưu đãi. Lúc đó khi La Mĩ Tuệ rời khỏi nhà bọn họ, tuổi đã có chút lớn rồi, khi đó La Mĩ Linh vẫn là đứa bé bú bình, không khả năng sẽ có ấn tượng gì đối chuyện trong nhà, hơn nữa nhà trẻ lại quản lý rất thoáng, xuống tay từ chỗ nó tự nhiên là càng thích hợp. Về phần những chuyện trước đó bà lão này làm, rốt cuộc không hề bàn qua cùng người trong nhà, người ngoài liền không biết, dù sao sau một lần bị La Hồng Phượng náo loạn, bà cũng không dám đi trấn Thủy ngưu nữa. Ở loại bản xứ nhỏ bọn họ, ôm cái chén sắt (làm nhà nước ấy) thì phải là chỗ trông cậy của cả đời, co n trai của bà từ sau khi tốt nghiệp đại học, liền một mực làm trong đơn vị, cũng chưa làm qua chuyện khác, lúc này thật sự nếu như bị La Hồng Phượng làm con bà mất việc, vậy tương lai con bà phải dựa vào cái gì nuôi gia đình? Dùng lời của bọn họ mà nói, này chính là cả tiền đồ đều bị hủy. La Mông ngược lại thật không nghĩ tới người bên ngoài thế nhưng sẽ nói chuyện của nhà bọn anh như vậy, đặc biệt họ của Bé Khỉ, còn có thể bị người bịa đặt như vậy. Nhưng mà cũng may người trong nhà đều không nghĩ như vậy, ông La, Lưu Xuân Lan cũng đều là nghiêm túc xem Bé Khỉ là cháu trai mà yêu thương, gần đây La Hồng Phượng ở trấn trên nghe được một chút tin đồn, cũng đều nói cùng người ta đây là không thể nào, bảo bọn họ đùng nói lung tung, đối trẻ con không tốt, cô cũng là lo La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ nghe nhiều lời nói như vậy sẽ bị ảnh hưởng, sinh ra cái tâm tư gì đó không nên có, suy nghĩ một chút, quyết định sau này sẽ không cả ngày dẫn các con lên trên Ngưu Vương trang, ít nhất phải bảo các con phân rõ bên kia là nhà mình, bên đó là nhà cậu. Đối với cách làm của La Hồng phượng, La Mông cũng ngầm thừa nhận, anh biết chị của mình trong xương là một người mạnh mẽ, người khác nói ba mẹ con chị ấy như vậy, trong lòng chị ấy khẳng định cũng rất khó chịu. Về phần Bé Khỉ vai chính của lời đồn này, bé ngược lại không chịu cái ảnh hưởng gì, cho tới bây giờ, còn chưa có người ngay mặt nói bé không phải con ruột của lão Chu, lại càng không dám ngay mặt rêu rao họ của bé, dù sao họ Tiếu cũng không phải là người tốt lành gì. Chẳng may mấy câu vui đùa nói ra, nếu bé con này cảm thấy chính mình bị uất ức, tới ben Lò Rèn đi mách tội, những người này liền chịu không nổi đâu. Tiếu lão đại mới mặc kệ bọn họ có phải hay nói giỡn hay không, ai ăn no rững mỡ dám nói loại đùa giỡn này cùng cháu ông ta? Không muốn sống ở trấn Thủy Ngưu nữa hả?