Ngưu Nam

Chương 196

Người đàn ông trung niên mua trái hồng cũng là người kì lạ, một trăm tệ một trái hồng, thế nhưng mày đều không nhăn, đứng tại chỗ liền lột ăn. “Ừ! Làm tốt lắm”. La Mông đi qua ôm lấy tiểu Chu nhà anh hôn một cái, sau đó lấy ra một trăm tệ trong ví tiền đưa lại cho người nọ, người ta vui đùa mà, coi là thật liền không hay lắm. “Tiền này tôi cho con trai cậu”. Đối phương cũng không có định thu lại một trăm tệ này. “Này sao được chứ??”. Không thân chẳng quen, lấy một trăm tệ của người ta làm gì? “Nếu không cậu cho tôi thêm mấy trái hồng đi”. Vừa mới ăn xong một trái, hương vị thật đúng là không tồi. “Hôm nay là hết rồi, ngày mai tới sớm đi”. La Mông nói xong vẫn là nhét tiền lại cho gã ta. Gần đây tuy rằng trái hồng nhà anh không nhiều lắm, nhưng mà mỗi sáng đều còn sẽ có một chút  trái hồng để ở trong tiệm bán, nếu muốn mua, một phải tới sớm, hai phải thân thủ nhanh nhẹn. “Tôi tên Dương Tồn Ba, cậu xưng hô như thế nào?”. Thời gian nói chuyện, người đàn ông trung niên đã lấy ra khăn tay từ trong túi quần lau sạch tay mới vừa nếm qua trái hồng, lúc này liến rất có phong độ thân sĩ vươn tay phải về phía La Mông. “Xin chào, La Mông”. La Mông cũng giơ tay bắt tay cùng gã. “Thì ra cậu chính là La Mông, ngưỡng mộ đã lâu!”. Hàng này vừa nhìn liền biết là người bên ngoài, người địa phương bọn họ đều biết lão Chu chính là La Mông, La Mông chính là lão Chu. “Ài”. La Mông cười cười, lúc này mới anh làm sự nghiệp mới bao lâu chứ, liền khiến người ta ngưỡng mộ đã lâu. “Trước đó tôi mua qua sản phẩm của nhà các cậu từ trên mạng, lần này tới đây, là vì giáp mặt bàn bạc công việc hợp tác dài hạn”. Dương Tồn Ba nói. “Dương tiên sinh người ở đâu?”. La Mông hỏi gã ta. “Quê nhà Đông Bắc, hơn mười tuổi theo người thân đi Hồng Công, hiện tại định cư ở bên đó”. “Dương tiên sinh đường xa tới đây cực khổ rồi, anh xem, bây giờ tôi cũng không đi được…….”. Trái hồng còn chưa thu xong. “Không sao, không sao, tôi ở bên cạnh chờ một chút là được”. “Sao không biết ngại như vậy được chứ, tôi gọi điện thoại tìm một người tới đây đón anh, Dương tiên sinh tới chỗ tôi nghỉ ngơi một chút, chuyện làm ăn, thời gian cơm trưa chúng la lại bàn tiếp được không?”. Đám trái hồng này thu xong rồi, lát nữa La Mông còn phải đi tới cửa thu một đám trái hồng cuối cùng của mấy gia đình xung quanh trấn Thủy Ngưu nữa. La Mông gọi điện thoại cho Trần Kiến Hoa, bảo anh ta tới đây đón người đàn ông trung niên kêu Dương Tồn Ba này, thuận tiện phụ trách một chút công tác tiếp đón, người này từ Hồng Công xa xôi chạy tới vùng núi bọn họ, muốn bàn làm ăn đại khái sẽ không quá nhỏ. Chờ sau khi siêu thị nhà mình khai trương, đồ trên Ngưu Vương trang, ở trấn Thủy Ngưu và khu vực xung quanh, sẽ dần dần đi hướng ổn định giá, dưới tình huống như vậy nếu muốn đảm bảo thu nhập, tốt nhất chính là lại tìm mấy con đường xa hoa đi một chút, tuy rằng Cực Vị lâu không tồi, nhưng mà không thể vẫn treo cổ trên một cái cây, người kêu Dương Tồn Ba này, lúc này hiển nhiên liền mang tới con đường mới cho La Mông. Trần Kiến Hoa không tới nhanh như vậy, Dương Tồn Ba ngồi trên một cái ghế ngay tại bên cạnh Bé Khỉ, bảo La Mông cứ làm việc của mình trước, không cần đặc biệt ở bên cạnh tiếp đón gã. Gã đều nói như vậy rồi, La Mông cũng liền không khách khí nhiều, quản chính mình bận rộn việc của chính mình. “Anh bạn nhỏ, lại bán cho chú một trái hồng được không?”. La Mông đi rồi, Dương Tồn Ba lại móc ví tiền. “…….”. Bé Khỉ không phản ứng ông ta, mới nãy bé đều nhìn thấy ba ba đưa lại tờ đỏ cho ông ta, ông ta cầm lấy tờ đỏ ba ba đưa cho, liền huề nhau, còn không công lỗ một trái hồng, mệt. “Cho cháu hai tờ, được không?”. “……..” “Ba tờ? Ba tờ được không nè?”. “…….” “Ôi chao, đừng vậy mà, ba tờ không ít mà”. “…….”. “Không được hả? Vậy cho cháu bốn tờ được không nè?’. “…….” “Năm tờ?”. “………”. Lúc Trần Kiến Hoa chạy cái xe tải của bọn La Mông tới trấn trên, nhìn thấy chính làmột cảnh tượng như vậy, một người đàn ông trung niên cầm ví da cầm một xấp tiền mặt nói hơn nói thiệt cùng Bé Khỉ, Bé Khỉ cũng không nhìn gã cái nào, vô cùng buồn chán xoa xoa cái óc chó. Hô, ba ba sao còn chưa về, bé chờ tới có chút mệt rồi……. “Xin chào, xin hỏi là Dương tiên sinh phải không?”. “À, xin chào”. Dương Tồn Ba vội vàng nhét tiền mặt trong tay vào trong ví tiền, mới nãy gã giống như bị điên rồi, nhìn thấy trái hồng trong rổ bé con này, lại là không ăn vào miệng được, trong lòng vuốt mèo gãi ngứa ngáy, tham điên người này, gã đã rất nhiều năm không có cảm thụ qua. “Ông chủ chúng tôi buổi sáng đại khái không có thời gian rãnh, ngài vẫn là theo tôi lên Ngưu Vương trang nghỉ ngơi một chút trước”. Trần Kiến Hoa nói. “Chà, được, làm phiền cậu”. “Ngài khách sáo rồi”. “Trước đó tôi thông qua tiệm online, biết chỗ các cậu có bán trái hồng bản địa làm bánh trái hồng, lại không biết thế nhưng còn có trái hồng hỏa tinh”. “Năm nay ông chủ chúng tôi mới vừa trồng, kết trái cũng không tệ lắm, bây giờ sắp hết mùa rồi”. “Trái hồng hỏa tinh của Quan Trung thế nhưng có thể tại khu vực này lớn lên tốt như vầy, ăn vào lại có một phen hương vị khác, hiếm có, hiếm có”. “Đúng vậy, đều nói Ngưu Vương trang phong thuỷ tốt”. “Tôi nghe người chăm sóc khách hàng của tiệm online nói, là bởi vì liên quan tới chỗ các cậu có Ngưu Vương?”. “Ha ha, là có loại cách nói này”. “…….” Hai người này vừa mới lái xe vào tứ hợp viện, bốn mắt liền tới tìm Trần Kiến Hoa rồi. “Quản sự ơi, ngày hôm qua em xây xong lán lớn phân phối cho siêu thị rồi, lại bị Liễu Như Hoa chiếm năm cái”. Bốn mắt thở phì phì nói. “Chuyện cô ấy là thế nào?”. Trần Kiến Hoa vừa nghe việc này liền đau đầu, Liễu Như Hoa người này kỹ thuật lừa người làm việc tương đương không tồi, trình độ đánh nhau ẩu đả bảo vệ an ninh trật tự của Ngưu Vương trang cũng rất cao, chính là trù tính chung bố trí công việc chính là hỏng bét, thường xuyên quên trước quên sau, liền thường xuyên nháo loại thiêu thân này cho gã. “Chị ấy nói trước đó lúc thống kê liền quên mất rau cải, không tính vào”. Bốn mắt nói. “Cô ấy sao không quên chính mình luôn đi?’. Quản lý muối rau còn có thể quên mất rau cải? Dùng rau cải muối thành dưa muối chẳng lẽ không phải sản phẩm chủ đạo của bên cô ta. “Vậy làm sao đây? Căn bản không nói lý lẽ, đánh lại đánh không lại”. Dù sao bốn mắt không có can đảm đối chọi cùng chị ta. “Đánh thắng được thì thế nào?”. Này không phải vô nghĩa sao, đánh thắng được liền có thể  động tay với phụ nữ sao?. “Em và Bàn tử, Đại Cái cùng một chỗ, xem xem tài liệu còn lại của chúng ta còn có thể xây mấy cái lán lớn, không đủ đi ra trấn trên lại mua chút, bổ sung năm cái lán lớn, mua đồ nhớ rõ lấy hóa đơn, tới khi đó đi chỗ kế toán Thượng Lâm thanh toán”. Trần Kiến Hoa làm an bài, bốn mắt bịch bịch liền đi rồi, mấy ngày trước La Mông thấy thằng nhóc này coi như thông minh, liền bố trí nó làm trợ thủ cho Trần Kiến Hoa, lúc vừa mới bắt đầu bốn mắt còn rất cao hứng, chưa được hai ngày nó liền không cao hứng nổi, việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thật sự rất nhiều, đồ ba gai Liễu Như Hoa thật sự làm người ta lo âu. “Ôi, quản sự Trần về rồi, ăn cháo bột hay không? Tôi đang định nấu cháo bột ăn nè, thuận tiện nấu một chén cho anh?”. Lúc này Bàn tử cầm một cái tô liền đi tới rồi, từ cái giá bên cạnh gạt một ít cháo bột vào trong tô, cầm liền đi hướng căn tin, miệng của Bàn tử này là suốt ngày đều không hề ngừng, nếu La Mông mọi thứ đều tính tiền cùng gã, một chút tiền lương tháng của gã nhất định còn không đủ ăn. “Thuận tiện cũng nấu một chén cho tôi”. Trần Kiến Hoa cũng rất thích ăn cháo bột này, ăn ngon không nói, còn đặc biệt khỏe mạnh, ăn nhiều một chút cũng không cần lo lắng đường máu lên cao và vân vân, gã lại có  chút ngượng ngùng nói với Dương Tồn ba: “Dương tiên sinh hiện tại đói bụng không, muốn cùng ăn một chén không?”. “Được, làm phiền rồi”. Dương Tồn Ba thế nhưng cũng không từ chối, trước khi tới Ngưu Vương trang, gã liền nếm qua cháo bột của nhà La Mông rồi. Lúc trước gã phát động một đám người, thật vất vả mới tranh mua tới ba túi, sau khi hàng về còn bị ông chủ lấy mất hai túi, liền còn lại một túi cháo bột, nấu một nồi lớn, một người liền được chia một chén nhỏ, ăn tới kêu một cái không đã ghiền. Một nồi cháo bột nấu ra, ba người mỗi người được một tô, Bàn tử múc một tô cho chính mình, liền ngồi xổm dưới cửa hàng hiên ăn, Dương Tồn Ba nhìn nhìn Bàn tử bên ngoài, cũng đi ra ngoài  theo, Trần Kiến Hoa thấy khách người ta đều ngồi xổm bên ngoài ăn rồi, gã còn lập dị gì nữa, dứt khoát cũng đi ra ngoài. “Chậc, gạo này cũng thật đủ vị!”. Dương Tồn Ba dùng muỗng múc một muỗng cháo ngậm vào miệng, ăn tới vang chẹp chẹp. “Đúng vậy, tôi lớn như vầy vẫn là lần đầu ăn gạo ngon như vậy”. Bàn tử tỏ vẻ đồng ý. “Người anh em tay nghề không tồi, cháo bột này nấu rất ngon!”. Tay nghề tốt cộng thêm lúc này nấu lại là cháo bột vừa mới nghiền áp ra còn chưa có trải qua phơi nắng, hương vị này còn muốn ngon hơn rất nhiều so với lần trước bọn Dương Tồn Ba ăn. “Ngon mà ha? Không phải tôi khoác lác, thầy tôi nhiều học trò như vậy, tại trên theo đuổi đối mỹ thực, tôi đều càng có nhiệt tình hơn so với bọn  họ, liền vì một miếng ăn như vầy, tôi ngay cả tiền đồ tốt đều từ bỏ, ở lại Ngưu Vương trang”. Bàn tử từ lúc một đoạn thời gian bán đồ chua, bản lĩnh tự biên tự diễn cũng là tăng trưởng. “Người anh em thật sự là người cá tính”. Dương Tồn Ba cũng rất nể tình. “Ài, tôi này tính gì?”, Bàn từ bị gã khen như vậy, càng khoe mẽ: “Quản sự Trần chúng tôi, lúc trước ở mảnh đất vùng duyên hải kia coi như là thanh niên tài tuấn (đẹp trai + tài giỏi), nghe nói qua công ty XX chứ?”. “này sao không nghe qua chớ? Công ty nổi t iếng mà!”. Dương Tồn Ba nói. “Trước đây anh ta là làm việc ở đó, quản lý mấy trăm người dó, nói không làm liền không làm, anh đoán anh ta là tại sao?”. “Vì ăn”. Bàn tử dùng muỗn gõ tô hai cái, nói: “Liền vì này”. “Khụ khụ!”. Quản sự Trần một ngụm cháo bột thiếu chút nữa sặc chết, ai nói nguyên nhân bản thân gã trước đây tới Ngưu Vương trang là cái này? Tưởng mỗi người khác đều giống cậu ta hả? Tuy rằng sau đó bệnh tình được cải thiện, gã cũng không có động qua ý niệm muốn rời đi, cơ bản chính là vì một miếng ăn không sai. “Trần tiên sinh cũng là người cá tính!”. Dương Tồn Ba cảm thán nói. “Ngài làm việc ở đâu vậy?”. Bàn tử lại hỏi gã ta. “Ở bên Hồng Công, một hội sở tinh anh, tôi chính là chuyên môn đi xung quanh tìm nguyên liệu nấu ăn thay bọn họ”. Dương Tồn Ba trả lời. “Ôi chao, tôi thấy hai ta còn có chút đam mê chung đó!”. Bàn tử cảm thấy chính mình là gặp được tri âm rồi nha, ngay cả nghề nghiệp đều giống nhau. “Đúng, liền chút đam mê ấy”. Dương Tồn Ba người này cũng không đam mê gì khác, liền thích nơi nơi tìm tòi chút ăn ngon uống ngon, công việc hiện tại này cũng là khá hợp khẩu vị của gã. “Giống như tôi vậy, phải tới Ngưu Vương trang nha, tuy rằng không của ngon vật lạ gì, nhưng mà liền một chén cháo bột như vầy, anh nói thực dụng hay không thực dụng?”. Bàn tử vẫn là cực kỳ hy vọng trên Ngưu Vương trang có thể thêm một đồng minh cùng chung chí hướng. “Ài, tôi không được, vợ con tôi đều ở Hồng Công”. Dương Tồn ba xua xua tay. “Dẫn vợ con tới đây, cũng để bọn họ ăn ngon cùng”. Bàn tử hoàn toàn tự quyết định. “Này cũng không được, tôi còn nợ tiền mua nhà nữa”. Dương Tồn Ba ăn ngon là ăn ngon, nhưng gã còn chưa đạt tới cảnh giới giống như Hầu mập vậy, vì thế gã liền nói sang chuyện khác: “Gạo này ngon như vậy, nếu nấu nước cháo, hương vị khẳng định không tồi”. “Nước cháo! Nước cháo ngon!”.  Bàn tử quả nhiên trúng chiêu, nhắc tới ăn, hàng này lập tức liền có thể quên cái khác, mấy ngụm ăn sạch cháo bột trong tô, liền nói với Trần Kiến Hoa: “Quản sự Trần, mở kho chứa gạo đi?”. nước cháo <img alt=nuoc-chao src="https://hoacaidauno.files.wordpress.com/2017/03/nc6b0e1bb9bc-chc3a1o.jpg?w=636" data-pagespeed-url-hash=477241299 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>“Từ bên đó lấy một chút là được rồi phải không?”. Lúc này trong viện tử còn có mấy người già đang xay bột gạo, Trần Kiến Hoa cảm thấy dùng gạo bên bọn họ chưa xay qua nấu cháo là được, không cần đặc biệt đi kho hàng đi một chuyến phiền toái như vậy. “Này không được, nước cháo này, phải gạo chưa vo chưa rửa qua, giữ lại phôi và tầng phấn gạo, đặt ở trông nồi nấu ra tinh dầu gạo, như vậy dưỡng người nhất, hương vị cũng ngon”. Lúc này không đợi Bàn tử lên tiếng, Dương Tồn Ba liền nói trước. “Rất đúng!”. Lời này rất tâm ý của Bàn tử! Trần Kiến Hoa bị một lời của bọn họ, cũng là có chút động tâm, hơn nữa bình thường ngoại trừ nấu chút cháo bột đỡ thèm, lão Chu cũng không để bọn họ động tới gạo trong kho hàng, bây giờ tốt rồi, một khách hàng tới rồi, bọn họ liền hưởng ké chút đồ ngon. Trần Kiến Hoa mở kho, Bàn tử vô cùng cao hứng liền đi vào múc một chậu gạo ra, lại ở trong sân bắc cái nồi  lớn dùng nấu đậu hủ, ở bên ngoài sân nấu cháo, không chiếm bếp lửa tại phòng bếp, lát nữa cũng sẽ không ảnh hưởng gã làm cơm trưa. Trong bếp lò đốt lửa lớn, chỉ chốc lát sau, nước cháo trong nồi liền sôi sùng sục, hai người Hầu mập và Dương Tồn Ba ngồi xổm một bên, một bên nhóm lửa một bên ngửi mùi. “Ai nha! Thơm quá!”. “Người xưa đã nói rồi, đất trời vạn vật, duy nhất ngũ cốc nồng đậm! Trước đây tôi cũng không cảm nhận được gì lắm, hiện tại ngẫm lại là thật có đạo lý!”. “Gạo phải là như thế này, cậu nói có phải hay không?’. Ái chà! Thơm quá!”. “A ô! “. Thơm quá! Thơm tới Nha Nha cũng ngậm thố cơm của nó vào sân. “A ô a ô!”. Thơm quá! Thơm tới bụng của Đại Bảo đều đói rồi.